Cổng nam Giao Kiều *ầm ầm* tiếng sóng vỗ.
Tiểu Cẩu hết ngửa cổ lên nhìn bầu đen đã chẳng còn ánh sao, rồi lại quay ra chăm chăm về phía cánh cổng khổng lồ vẫn đang đóng kín mít phía sau hàng ngàn con người vẫn đang hồi hộp ngóng trông trước mắt.
Hắn sốt ruột nói:
“Này, trời sắp sáng rồi đấy. Lão chắc là đã kích hoạt mai ngọc giản đó rồi chứ.”
Ngồi thỏa mái trên tảng đá bên cạnh, Lão Cẩu vẫn cứ thản nhiên ngáp dài:
“Chắc chắn là rồi.”
“Chắc chưa? Thử lại lần nữa xem”
“Một lần là đủ rồi. Tin ta.”
“Thế sao giờ vẫn chưa thấy ai?!”- Việc chờ đợi lâu và nghĩ ngợi nhiều đến việc phải gặp lại đám người đó khiến Tiểu Cẩu bực bội.
“Đợi tiếp đi.”
“Đợi gì nữa?! Trời sắp sáng đến nơi rồi. Lão định ngồi đây hít bụi rồi lại đợi thêm ngày nữa hay nhảy vào chen lấn để rồi bị xéo chết??”- Tiểu Cẩu cáu gắt.
Lão Cẩu nhìn học trò của mình, cố tình làm vẻ mặt “ta rất thất vọng” rồi chậm rãi lắc đầu.
“Lão thôi đi!”- Tiểu Cẩu không muốn đôi co với lão ta nữa.
Bỗng Lão Cẩu thờ dài ngao ngán, dùng mật ngữ nói:
“Àiii. Nếu ngươi cứ tiếp tục ôm nhiều gánh nặng vào lòng như vậy thì ngươi thì sẽ không làm được chuyện gì ra hồn đâu. Cứ thế mà bước vào Đoạt Duyện Hội, ngươi chắc chắn sẽ chết.”
“Chựt! Thế lão muốn ta phải làm sao? Cười lớn đến toác mồm hả?!”- Tiểu Cẩu quát lớn mà không dùng mật ngữ. May thay là tiếng quát của hắn rất mau chóng đã bị tiếng ồn ào, láo loạn ở nơi đây nuốt chửng nên ngoại trừ thầy hắn ra thì có vẻ như không ai nghe thấy.
“Bình tĩnh lại đi, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì!”
Lão Cẩu nhìn thẳng vào mắt của học trò mình mà hỏi chậm:
“Ngươi thật sự không muốn gặp lại con nha đầu Diêu Nhật đó sao?”
“Thì liên quan gì tới lão?!”- Tiểu Cẩu gằn giọng.
“ là con nha đầu Giao Lan Lăng.”-Ánh mắt Lão Cẩu vẫn cứ điềm tĩnh và thản nhiên.
Tiểu Cẩu mở miệng định phản bác, nhưng lại thôi. Hắn cúi đầu không nói, ánh mắt lại trở thành phức tạp.
“Vì sao?”- Giọng Lão Cẩu tuy hờ hững, nhưng ẩn chứa sự quan tâm. Lão vẫn luôn muốn hỏi.
“… liên quan gì đến lão?”- Giọng Tiểu Cẩu lí nhí, giống như đang tự lẩm bẩm với chính mình. Tim hắn đập loạn nhịp còn bụng dạ thì cồn cào. Sự hồi hộp trong hắn lúc này không hề xuất phát từ bất cứ thứ gì tích cực.
Lão Cẩu nhìn đứa học trò của mình cứ thế mà im lặng quay mặt đi, lão lại hỏi, không dùng mật ngữ:
“Ngươi còn nhớ các giao kèo với lão không?”
“…”
“Trước khi tới Đoạt Duyên Hội, chỉ cần ngươi chịu kể một câu chuyện của mình. Thì lão cũng sẽ kể một câu chuyện của lão… Lão không thể giúp ngươi nếu như ngươi cứ im lặng như vậy.”
Tiểu Cẩu vẫn không quay đầu lại. Hắn ngửa cổ lên nhìn trời thật lâu rồi mới thở dài:
“Đợi tới được bờ bên kia rồi tính tiếp.”
Trên đầu của hai thầy trò Lão Cẩu và toàn bộ mấy ngàn người ở đây, những tia sáng bình minh đầu tiên của ngày mới đang dần quét tới.
*rầm rầm!*
“TRÁNH ĐƯỜNG RA!!”
“CÚT! LÀ Ta đẾN TRưỚC!”
*ầm ầm!*
“Lão tử là Đoạt Hồn Ma Liêm – Phó Doãn. Kẻ nào cản đường về nhà của lão tử thì chuẩn bị rơi xuống Cửu U Âm Tào đi!”
“Con mẹ ngươi! Xem kiếm!”
*oa oa oa oa!*
Đất bụi mịt mù.
Quang hoa lấp lóe.
“Cổng mở rồi kìa!”
“CÚt hẾT!!!”
“v.v.”
Theo bản năng, Tiểu Cẩu lùi lại chục bước. Cảnh tượng này còn kinh khủng và hỗn loạn hơn hắn tưởng rất nhiều.
“Trong đám người có kẻ gây kích động.”- Lão Cẩu vẫn ngồi rất thản nhiên.
“ Nhưng cổng Giao Kiều mở rồi kìa.”- Tiểu Cẩu cau mày nói.
Lão Cẩu ngồi yên không đáp lại. lão cảm nhận mai ngọc giản tín vật trong tay mình đang rung lắc dữ dội.
Ngay khi cánh cổng Giao Kiều hoàn toàn mở ra hết, lão bỗng nói:
“Tới rồi đấy.”
Tiểu Cẩu nghe vậy liền căng mắt ra nhìn.
Cổng vào mở hết thì Giao Kiều cong vút nguy nga, với vô số con sóng dữ dội của Giao Hà vỗ đập ở dưới chân, dần hiện ra.
“Tất cả trật tự!”- Từ phía Giao Kiều có tiếng quát lớn, ngay sau đó có hơn chục tu sĩ Giao gia bay ra, dàn thành một hàng ngang chặn ngay trước mặt dòng người đang nháo nhác. Đồng thời hơn chục khẩu Cự Linh Pháp phía trên cao cũng đồng loạn chĩa xuống dưới.
Dòng ngươi trước cổng vào lập tức ngoan ngoan, tự biết im lặng.
Ở phía tu sĩ của Giao gia, có một tên đầu trọc, chân đạp phi hành linh cụ hình chong chóng bỗng hạ xuống mặt đất. Hắn quát:
“Ta là Kim Lân Vệ phụ trách đưa người qua Giao Kiều hôm nay. Luật lệ vẫn giống y như ngày hôm qua. Kẻ nào tới trước thì vào làm thủ tục kiểm tra trước. Thông qua hết là có thể lên Giao Kiều, không thì ở lại.”
Lời hắn vừa dứt thì liền có mấy chục tên, có vẻ đều tu sĩ, lao lên. Chúng nhốn nháo nói tranh với nhau:
“Ta là ta đến trước!”
“Không là ta mới đúng!”
“Dối trá, rõ ràng là ta!”
“v.v.”
“Câm mồm hết!”- Tên Kim Lân Vệ đầu trọc quát. Một trận khí tức to lớn của Linh Hải đỉnh phong bạo phát ra. Tất cả đều im lặng.
Tên Kim Lân Vệ nói tiếp:
“Xếp hàng vào. Nếu không thì chuẩn bị tan xác đi! Bắt đầu từ ngươi rồi đến ngươi, ngươi,v.v…”
Ở phía xa, Lão Cẩu nhìn mà chẹp miệng:
“Đều là diễn trò.”
“Vậy ư?”- Tiểu Cẩu hơi ngạc nhiên.
“Giao gia có vẻ không dễ dàng để cho dòng người kia đi qua như vậy. Đầu tiên là điều vài tên thám tử đang trà trộn lẫn trong đám tán tu để khiêu khích vài kẻ có tu vi, để tạo cơ hội cho Giao gia quát tháo lập uy. Sau đó, theo ta đoán là mấy lượt nữa thì sẽ xuất hiện 1-2 tên “khả nghi” có liên quan đến đến tam ma điện gì đấy? Hoặc là lại diễn trò, hoặc là chụp mũ. Nhưng sau đó vẫn là bởi lý do phát hiện ra gián điệp của tam ma điện mà cho ngừng luôn việc cho người ta đi qua cầu lại. Tiếp tục kéo dài thời gian khiến cho dòng người tuyệt vọng và bức bối.
Rồi cứ thế mà những người ở đây sẽ hóa thành chó săn đánh hơi những kẻ khả nghi cho Giao gia.”
“Cái đó gọi là hiệu ứng cái gì mà phủ thủy của lục địa tây gì gì đấy mà lão lải nhải sao?”- Tiểu Cẩu chợt hỏi.
“Ô hồ hố. Hóa ra là ngươi thực sự quan tâm. Quý hóa quá.”- Lão Cẩu làm vẻ mặt hạnh phúc.
“Nói luôn đi!”- Tiểu Cẩu gắt.
Lão Cẩu vẫn cười:
“Đúng là như thế. Con người luôn muốn được cảm giác an toàn. Và khi có điều gì đó xảy ra gây ảnh hưởng tới cảm giác an toàn đó của họ. Họ sẽ CỐ tìm ra một cái nguyên nhân rồi đổ lỗi nó. Họ sẽ áp đặt và truy lùng từng kẻ có những hành động mà họ cho rằng là khả nghi để nộp cho Giao gia với hi vọng là sẽ được thưởng đi qua Giao Kiều trước.”
Tiểu Cẩu lại thắc mắc:
“Họ không sợ tam ma điện sao?”
Lão Cẩu ngửa cổ lên cười giòn tan:
“Vào những lúc như thế này, không phải ai cũng đủ bình tĩnh lại để suy nghĩ cho kỹ đâu. Phàm nhân cũng vậy mà tu sĩ cũng thế. Có nhiều lúc, ngươi bắt buộc phải chọn lựa một trong hai thứ gì đó. Kể cả đó có là nỗi sợ.”
Tiểu Cẩu im lặng, hắn chưa thể hiểu hết những gì mà Lão Cẩu muốn nói. Nhưng hắn cũng không vội, vì hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ đến lượt hắn phải rơi vào những tình cảnh đó. Nên lúc này đây, điều duy nhất mà hắn quan tâm là:
“Sao vẫn chưa thấy ai đến đón chúng ta?”- Tiểu Cẩu quay đầu chất vấn thầy mình.
*bịch.*
Lời hắn vừa dứt, một bóng người đã vọt từ trên cao hạ xuống. Lão Cẩu nhìn kẻ mới tới mà mỉm cười. Còn dòng người ở phía trước cũng vì kẻ đó mà vô cùng sững sờ, thậm chí đã có người nhanh chân chạy tới kêu la van nài. Xong rồi bị kẻ đó đánh cho bay ra xa. Thấy vậy, đám người không có ai bước lên nữa, nhưng trong ánh mắt họ vẫn đậm vẻ chờ mong. Bởi vì kẻ mới hạ xuống bay tới từ Giao Kiều!
Tiểu Cẩu từ từ quay người lại nhìn. Hắn sững sờ:
“Diêu-Diêu Nhật.”- Cổ họng hắn nuốt khan.
Diêu Nhật lúc này trông sắc mặt vô cùng tiều tụy. Mái tóc nàng rũ rượi, không còn bồng bềnh bắt lửa như những lần hắn gặp. Da môi nàng cũng nhợt nhạt mà xác xơ. Còn khóe mắt nàng thì đầy thâm quầng và mệt mỏi.
Tiểu Cẩu bỗng cảm thấy trái tim mình run rẩy. Hắn không đành lòng nhìn nàng như thế này. Hắn mở miệng hỏi han:
“cô có kh--.”
“Đi theo ta”- Diêu Nhật hướng về Lão Cẩu mà không hề nhìn Tiểu Cẩu lấy một cái.
Nàng ném ra một cái đĩa tròn, tay bấm quyết. Cái đĩa đó vang lên từng tiếng kim loại ma sát và dần biến đổi thành một thứ trông giống con quay, với diện tích đủ cho hai thầy trò Lão Cẩu cùng đứng. Sau đó nàng bước trở lại phi hành linh cụ của mình để chờ đợi.
Lão Cẩu ngay lập đứng dậy khỏi tảng đá, lão cứ thế mà bước lên linh cụ hình con quay rồi quay ra nói với Tiểu Cẩu vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về bóng lưng của Diêu Nhật:
“Đi thôi.”
Lấy lại tự chủ, Tiểu Cẩu bước lên linh cụ hình con quay cùng với thấy mình. Chân vừa đặt xuống thì hắn bỗng cảm thấy một cảm giác vô cùng lạ. Lòng bàn chân hắn rung giật “ù ù” và cứ có cảm giác như là có rất nhiều luồng khí đang chuyển động ở bên dưới vậy. Thế là đầu gối hắn run rẩy, đứng có chút không vững.
Thấy vậy, Lão Cẩu giải thích:
“Đây là phi hành linh cụ tự động, đã được gắt sẵn linh tệ, có linh khí dự trữ. Và vì đây là lần đầu dùng phi hành linh cụ của ngươi, nên ngươi mới có cảm giác có luồng khí lạ lạ chạy ở dưới chân. Ừmm, mà có lẽ vì cái linh cụ này được thiết kế theo dạng cơ quan nên cảm giác rung giật khá rõ. Là đồ lỗi thời.”
Cả Tiểu Cẩu và Diêu Nhật đều không nghe thấy Lão Cẩu vừa nói cái gì. Diêu Nhật thì vẫn cứ nhìn mãi về nơi Giao Đàm xa xa, còn Tiểu Cẩu thì vẫn không rời mắt khỏi hàng mi đượm buồn đầy tâm trạng của nàng. Hắn thực sự muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng không thể nói ra.
Rồi Lão Cẩu ở phía sau chợt lên tiếng:
“Nhờ cô nương dẫn đường.”
Diêu Nhật không trả lời mà hai tay bấm quyết. Cả linh cụ dưới chân nàng và dưới chân hai thầy trò Lão Cẩu đều đồng loạt bay lên. Sau khi đạt độ cao tầm gần hai trượng thì bì chúng trở theo ba người bọn họ bay thẳng về phía Giao Kiều.
Bên dưới mặt đất, vô số ánh mắt ngước nhìn lên bầu trời với đủ thứ tâm tư.
Dòng người phía dưới cứ đứng đó mà ngước nhìn hai tên phàm nhân chẳng biết từ đâu lại được người của Giao gia ra dẫn vào tận cổng.
Thậm chí vào cái lúc 3 người bọn họ bay qua cổng Giao Kiều, thì đã có rất nhiều người thầm mong đám Lân Vệ của Giao gia hét lớn câu “có kẻ đột nhập” rồi bay lên đánh chết 3 kẻ đó, hoặc chí ít là điều khiển những khẩu cự linh pháo to lớn kia bán cho chúng tan xác!
Nhưng rốt cuộc thì vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Mấy khẩu cự linh pháo vẫn không rời điểm ngắm, mà đám Lân Vệ thì vẫn tiếp tục công việc, cứ như là họ chẳng nhìn thấy cái gì vậy.
Sự bức xúc bình đương nhiên là có. Những lời chửi bới, kể nể thì cũng khá nhiều. Nhưng rốt cuộc, chúng đều chẳng hề quan trọng.
Chẳng còn bất cứ thứ gì tới từ phía bên ngoài cổng vào Giao Kiều còn quan trọng nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK