• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình minh sớm nay trong vắt. Bầu trời quang đãng chẳng gợn mây.



Tại tâm điểm của đại quảng trường nằm tại chính giữa Nội Khu Giao gia.



Giao Ngạo Thiên nhắm mắt, đứng nghiêm thẳng một mình với dáng vẻ cô ngạo. Hô hấp hắn đều đều, phong thái điềm tĩnh đầy vẻ tự tin, khẽ áp má vuốt ve con băng giao nhỏ như rắn trắng đang quấn quanh cổ hắn.



Ngay khi tia sáng đầu tiên quét qua, hắn bỗng mở bừng mắt. Tâm tùy linh động, dòng linh hải tràn đầy vốn sâu thẳm và tĩnh lặng bên trong đan điền của hắn bỗng cuộn trào sôi sục!



Chẳng lâu sau đó thì toàn thân hắn toát lên từng mảng bóng mờ trông như một ngọn lửa mờ ảo đang bốc cháy. Đó chính là linh khí hữu hình. Là minh chứng của tu sĩ đã thành công đốt lên Chân Diễm.



Theo đoàn chân diễm nghi ngút và cảm giác sung sướng mê ly, Giao Ngạo Thiên đạp đất phóng thẳng lên trời mà thét dài:



*ARGHHHHHHHHHHHHHH!!!!*



Con băng giao nhỏ như thấu hiểu được tâm ý của chủ nhân mình mà cũng ngửa đầu lên rít gào phù họa.



Hợp âm đó vang vọng như muốn lan tới khắp Cửu Trùng Thiên cho tới tận Cửu U Âm Tào!



Tựa một lời khiêu chiến tới tất cả anh hào trên thế gian! Như một lời cảnh tỉnh, muốn toàn bộ Giao Đàm và Giao Hà biết rằng “Giao gia không chỉ có mỗi Giao Hóa Long!”.



Và cũng là một sự khẳng định với chính bản thân mình:



“TA! GIAO CỬU THIÊN! MỚI THỰC SỰ LÀ TH--”



*Rầm!*



Giao Lan Lăng đóng rầm cửa sổ, bịt chặt tai, mắt không mở mà mặt cau có chửi liên hồi.



“Đúng là hãm. Mới sáng ra la hét cái quái gì?”



Và thế là nàng quay lại giường vùi đầu ngủ tiếp. Cũng chẳng trách được, đã hơn hai ngày kể từ cái đêm lửa về nàng đã chẳng ngủ được. Lại thêm việc đêm qua vừa mới Khai Môn thất bại lần thứ 12, nên lúc này cả thể trạng lẫn tâm trạng nàng đều thực sự vô cùng xấu.



Nhưng trên đời này thì nào mấy ai có được cơ hội thứ hai?



Dù cho vô cùng mệt mỏi và cố gắng, nhưng Giao Lan Lăng vẫn chẳng thể nào mà ngủ lại được. Đầu óc nàng cứ ong ong như búa bổ. Đã vậy, lúc này ở phía bên ngoài cửa sổ Thính Vũ Cư lại tự nhiên vang dội vô số tràng hô hào cổ vũ ồn ào và đáng ghét như muốn tra tấn màng nhĩ nàng.



Giao Lan Lăng nghiến răng ken két. Cố cuộn tròn mình trong lớp kén bằng chăn. Nàng hận là mình không dám cắn lưỡi tự tử chết ngay lúc này luôn cho rồi!



Tức tối chẳng chịu nổi nữa. Nàng đạp chăn vùng dậy, đầu đau nhức khiến bụng nàng đói meo. Nàng muốn kiếm chút gì đó bỏ bụng. Nhưng lại chợt nhận ra rằng vẫn chưa tới giờ ăn sáng.



Phân vân chẳng biết có nên tiếp nằm xuống giường đợi đồ ăn lên hay không? Thì dạ dày nàng lại kêu réo. Vậy là rốn cuộc Giao Lan Lăng cũng không chịu được, đành phải vác theo cái bản mặt ngái ngủ đầy cau có lê lết ra khỏi Thính Vũ Cư, vượt bộ tận vài cây cầu để tới được nhà bếp.



Bởi vì sắp tới giờ tu luyện thường nhật buổi sáng. Nên lúc này nhà bếp rộng lớn đã có vài chục người yên vị. Vài người là gia nhân đang loay hoay bếp lúc. Còn chỗ còn lại đều là nam thanh nữ tú của Giao gia đang vui tươi trò truyện xây dựng một tinh thần sảng khoái để bắt đầu ngày mới.



“Cửu Thiên công tử không hổ là thiên tài trăm năm có một của Giao gia ta. Cứ vậy mà đã đốt lên chân diễm rồi. Mấy năm nữa ta cũng sẽ 28 giống họ a. Vậy mà ta thì vẫn chưa mở được mạch môn thứ 7.”



“Ta thì thấy cũng có gì là đáng sợ đâu? Nếu như ta cũng được lão cha đầu tư nhiều tài nguyên tu hành giống như Minh gia lão đầu tư cho hắn, thì có khi bây giờ ta ít nhất cũng đã đạt được Linh Hải hậu kỳ rồi.”



“Hừ. Ngươi mà cũng đòi so với Cửu Thiên công tử? Đừng đùa, công tử đường đường là đệ nhất thiên tài chỉ đứng sau Hóa Long thiếu chủ. Là một hạt giống tương lai của toàn thể gia tộc. Ngươi nghĩ mình là ai chứ?”



“Aha? Chí ít ta cũng đã khai được lục môn. Còn chưa kẹt lại tại tứ môn suốt cả năm trời như ngươi.”



“Cái gì? Đấy là do ta còn phải đầu tư tâm lực gia tăng tạo nghệ. Đâu có chỉ ăn ngủ rồi nhắm mắt đả tọa như cục linh thạch hình người như ngươi?!”



“Ha ha. Được thôi. Giỏi thì ra ngoài so đấu a! Để ta xem cái tạo nghệ hoa cỏ của ngươi đến được đâu.”



“Thôi thôi. Các ngươi so đo việc này làm gì? Ăn nhanh còn đi tu luyện”



“Đúng đó nha. Nha đầu này nói phải. Nếu có đánh nhau thì hãy đợi ta gọi thêm vài tên tộc đệ tới để mở sòng đã chứ. hahaha.”



“bla…bla…”



Giao Lan Lăng đi vòng đằng sau họ mà bĩu môi lắc đầu.



“Ba hoa và to mồm chỉ là biểu hiện của kẻ ngu dốt và yếu ớt”- Nhiều lúc nàng thực sự chỉ muốn quát thẳng câu này vào mặt những kẻ này. Chỉ tiếc này nàng cũng là một kẻ yếu và ngu dốt chẳng kém. Nên nàng cũng chẳng muốn trở lên ngu dốt và yếu ớt hơn.



Thôi thì chả thèm bật tâm nữa, Giao Lan Lăng bắt đầu vuốt ve cằm chọn lựa đồ ăn. Xiên xuôi xiên ngược mà nàng vẫn chẳng thấy cái bánh mật nào. Lạ nhỉ? Sáng nào nàng cũng ăn mà nhỉ? Đáng lẽ ra phải có chứ.



“Ơ. Sao lại không có bánh mật?”- Giao Lan Lăng hỏi.



Gia nhân phụ trách việc phục vụ bàn nhìn thấy nàng mà phản ứng cuống cuồng:



“L-L-Lan Lăng t-tiểu thư? S-sao sao người lại xuống đây ạ?”



“Ơ hay, ngươi hỏi lạ? Ta đói bụng thì đương nhiên là phải xuống đây tìm đồ ăn rồi”-Giao Lan Lăng nghiêng đầu.



“t-thưa, ý tiểu n-nhân là tại sao người lại phải hạ cố xuống đây ạ? Đ-để tiểu nhân tự mang lên cho ngài.”



Giao Lan Lăng gãi đầu:



“Thôi thôi không cần. Đã mất công xuống đây rồi. Mà này, sao hôm nay không làm bánh mật hả?”



“Bánh mật?! Bánh mật… À vâng người làm bánh chắc cũng sắp tới rồi--”- Người gia nhân phục vụ đột nhiên tự bịt miệng ngăn mình nói tiếp.



Giao Lan Lăng nhăn mày thầm hô “quái đản”, nhưng nàng ngay lập tức chẳng quan tâm. Có lẽ do nàng lâu rồi không xuống tới nơi đây nên đám gia nhân hơi sốc khi gặp được nàng ư?? Có lẽ, dù gì thì nàng cũng “nổi tiếng” thế cơ mà.



Đó, ngay cả mấy đám đồng tộc phía sau nàng cũng đã bắt đầu nhìn nàng mà xì xào bàn tán ngay sau khi nhận ra nàng đang ở đây.



Giao Lan Lăng lắc đầu thở dài, chịu thua. Nàng vơ tạm 5 cái bánh bao to bằng hai bàn tay chụm lại với một cốc linh nhưỡng đầy, dặn:



“Được rồi. Vậy lát nữa có bánh thì đem thẳng lên cho ta.”



Từ chối lời cầu xin được phép giúp đỡ của đám gia nhân và ngoạm luôn lấy một miếng bánh bao để áp chế cơn đói. Giao Lan Lăng đi trở về thẳng phòng, bỏ mặc sau lưng mọi ánh mắt và những lời xì xào dao động từ hâm mộ, say mê, ước ao cho tới ghen ghét, đố kị thậm chí là khinh thường của đám đồng tộc.



Nhưng khi nàng vừa mới bước tới chỗ cửa thì chợt có một nhóm người khác lại cũng vừa mới đi vào.



Có lẽ định mệnh thật trớ trêu.



Giao Lan Lăng thầm than:



“Giời ạ. Sao sáng nay ai cũng thích xuống cái bếp này thế nhỉ?”



Ngay sau đó như một thói quen, nàng lại tươi cười hòa nhã chào:



“Bích Đàm biểu tỷ hảo nha. Chư vị tộc huynh, tộc tỷ, tộc đệ, tộc muội buổi sáng tốt lành nha.”

“haha chào Lan Lăng muội muội.”



Mấy tên nam tính tộc nhân hầu như đều tươi cươi đáp lại ngay lập tức. Thậm chí có vài tên đã sớm tít mắt mộng mơ.



Nhưng rồi Giao Bích Đàm trừng mắt lườm qua, khiến tất cả đám bọn họ ngừng cười mà quay mặt đi chỗ khác. Mắng chửi "bóng gió" vài câu xong, ả ta lại liếc Giao Lan Lăng một lượt từ trên xuống dưới, rồi cười mỉa mai:



“Lâu rồi không gặp, Lan Lăng muội muội. Lần trước không thấy muội tới ca hội. Còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội gặp lại muội nữa chứ.”



Giao Lan Lăng nhẹ cúi đầu cười:



“Tạ Bích Đàm biểu tỷ đã quan tâm. Ta vẫn luôn ở tại Thính Vũ Cư. Khi nào tỷ rảnh xin hãy ghé qua đó chơi, ta nhất định sẽ tự tay xuống bếp chuẩn bị điểm tâm đón tỷ.”



Giao Bích Đàm khoanh tay trước bụng một cách tao nhã:



“woa. Cảm tạ hảo ý của muội muội. Ài. Chỉ là tiếc thay, biểu tỉ đây thì đào đâu ra được nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy chứ. Ta cũng đã 20, có tuổi rồi, kỳ thi vào Linh Điệp Cốc thì chỉ còn tầm nửa năm nữa. nếu không tranh thủ thời gian để khai nốt bát môn thì dù cho gia tộc chúng ta có được thêm điểm ưu ái, thì cũng khó mà đoạt được danh ngạch chân truyền lắm”- Hết lời, ả ta cười mỉm nhìn thẳng vào mắt Giao Lan Lăng.



“Linh Điệp Cốc?? ha ha chúc mừng tỉ nha. Quả thật là thiên tài như tỷ thì đi đâu cũng luôn chói sáng mà.”- Giao Lan Lăng cười ngây ngô mà chân thành thực sự.



Mấy chục tộc nhân trẻ tuổi Giao gia ngồi phía sau nghe thấy ba từ “Linh Điệp Cốc” liền kinh hãi và thán phục không thôi. Chỉ cần là tộc nhân của Giao gia thì ít nhiều cũng biết được gia tộc của họ đang được “tài trợ” và giao hảo với sáu thế lực lớn ở khắp quanh vùng biên giới giữa Nam Nguyên và Bắc Hoang. Và Linh Điệp Cốc là một trong sáu thế lực đó. Thầm chí còn là thế lực có giao tình với gia tộc họ nhất. Cứ nhìn vào việc Linh Điệp Cốc đặt ra điều lệ, là hễ tộc nhân Giao gia dưới 20 tuổi mà thi vào trong cốc thì sẽ nhận được điểm cộng là biết.



Cốc nằm tại Nam Nguyên, cách Giao Hà cũng gần, chỉ khoảng tầm ngàn dặm. Không chỉ là một đại thế lực lâu đời có đan cảnh đại năng tọa trấn. Mà Linh Điệp Cốc còn vô cùng nổi tiếng với những kỹ nghệ: độc dược, huyễn thuật và ngự thú thuật.



Để gia nhập Linh Điệp Cốc với danh ngạch chân truyền, thì quan hệ và tư chất tốt thôi là chưa đủ. Mà còn phải có tự thân sở học liên quan, tạo nghệ ít nhất phải thuộc hạng Tinh Thông thì may ra thi đỗ.



Vậy mà Giao Bích Đàm kia, tuổi mới 20, tu vi thất môn còn chưa nói, thế mà đã có tạo nghệ nào đó đạt tới Tinh Thông rồi sao? Không hổ là hạt giống được gia tộc bồi dưỡng mà.



Chỉ là… Thứ khiến vẻ mặt của đám người biến đổi rõ rệt nhất lại chẳng phải là điều đó. Mà là việc dường như Giao Lan Lăng còn chưa từng nghe qua Linh Điệp Cốc?! Đã vậy nàng ta còn chẳng có vẻ gì là giả dối về điều đó cả? Nàng chẳng việc gì phải làm thế cả.



Nhưng sao có thể? Đây không liên quan gì đến tri thức hay ngộ tính, tư chất gì cả? Mà đây liên quan đến việc nàng quan tâm tới gia tộc và tình hình của gia tộc bao nhiêu. Và tên của những thế lực đang hợp tác với Giao gia thì lại chỉ là kiến thức vỡ lòng.



Trong nhà bếp lúc này, có rất nhiều người mới chỉ là gặp Giao Lan Lăng lần đầu. Và họ thật sự chẳng hề muốn tin là những lời đồn về nàng ta thật sự là thật. Nhưng hiện tại lúc này, bọn họ không thể không bị thuyết phục một chút bởi những lời đồn đại đó.



“Cực hạn phế giai, không tim không phổi. Sắc tựa Lan Lăng, tài cũng Lan Lăng.”



Nghe thấy cả phòng bếp bắt đầu rộn lên những tiếng xì xào, Giao Bích Đàm lại nhếch mép, cố tỏ vẻ phiền não:



“haha ta cũng đâu thể tính là thiên tài gì? Thậm chí ta còn đang thấy dạo này mình đang quá lười nhác đây. Haiz, nhiều lúc ta chỉ ước mình có được vài phần KIÊN TRÌ như muội, bảy lần đột phá Khai Môn thất bại mà vẫn tiếp tục… hay là tám lần nhỉ?? Ta cũng chẳng nhớ rõ a. Muội thử nói xem.”



Lời vừa dứt, mọi tiếng xì xào trong nhà bếp liền lệch hướng sang khinh khinh thường chê bai.

Cả Giao gia ai mà chẳng biết Giao Lan Lăng, không chỉ bởi vì mỹ mạo hay tư chất Phế Giai trăm vạn người chẳng có một của nàng. Mà còn là vì nàng là con gái độc nhất của phó gia chủ Giao Bình.



Chỉ cần hỏi thăm đôi chút thì ai cũng sẽ biết được rằng, phó gia chủ vô cùng thiên vị con gái của ông. Và cả gia lão hội đều nể mặt ông, nên chắc chắn sẽ chẳng có ai dị nghị việc tài nguyên tu hành hàng tháng được cấp cho của Giao Lan Lăng luôn được đặt ở con số thiên văn. Nếu đem so ra thì chắc cũng phải gấp chục, gấp trăm lần lượng tài mà bọn họ đều chủ yếu phải tự kiếm.



Có lẽ lượng tài nguyên đó chỉ tiêu tốn sau lượng tài nguyên mà Giao gia đầu tư cho Giao Hóa Long.

Đã thế, có vẻ như cả phó gia chủ và gia lão hội cũng chẳng thèm dấu việc này.



Và điều đó khiến cho tận sâu trong đáy lòng của những người ở đây, ít nhiều, đều nổi lên một chút thất lạc, một chút uất hận không tên.



Vì cái gì mà cái thứ phế vật đó được thiên vị nhiều đến như vậy? Đổ cho nàng ta biết bao tài nguyên mà gần mười năm trời còn chẳng thể đột phá bát môn, đã vậy còn thất bại tới 7-8 lần! Thất bại nhiều như thế thì còn tiếp tục đổ thêm nhiều tài nguyên vào ả làm gì? Trong khi đó bọn họ thì sao? Mọi tài nguyên tu luyện mà họ nhận được đều là tới từ sự nỗ lực và cống hiến cho gia tộc. Thế mà mãi vẫn còn chẳng bằng một góc của cái thứ phế vật vô công rồi nghề đó?! Hừ. Nếu như đổi lại là họ thì với lượng tài nguyên đấy họ hoàn toàn đã có thể tích đầy Linh Hải, đốt lên Chân Diễm. Hoặc thậm chí là sánh ngang Giao Hóa Long! Ấy vậy mà tại sao lại bất công đến như vậy chứ?!



Bầu không khí trong nhà bếp bỗng trầm và lạnh. Ánh mắt tươi cười như rắn độc của Giao Bích Đàm trước mặt. Hàng trăm ánh mắt soi mói, ác ý và tiêu cực sau lưng.



Giao Lan Lăng vẫn cứ chỉ mỉm cười và cúi đầu:



“cảm ơn tỷ đã khen ngợi và động viên. Muội quyết sẽ không để tỷ thất vọng đâu.”



Tóc mai nàng rối bời rủ xuống, ánh mắt nàng lam biếc trong veo. Đôi má núm và nụ cười đó hiện lên. Rất nhiều ánh mắt lại chợt hiện lên chút vẻ trìu mến.



Giao Bích Đàm cất giấu sự kinh tởm và sát tâm của mình thật kĩ trong tim. Ả bỗng vươn tay ra ôm lấy đôi má hồng hào và mềm mại của Giao Lan Lăng. Ả sờ nắn, vuốt ve, đưa lòng bàn tay đi khắp xuống cổ, lên đến mái tóc, khuôn mặt của con búp bê bằng da thịt trước mặt. Ả thật sự chỉ muốn một trảo bóp nát nó, xé vụn, trà đạp rồi vứt nó vào bãi rác. Nhưng rốt cuộc thì ả vẫn tươi cười, nói:



“Muội thật đẹp. Chẳng trách mà ai cũng yêu như vậy. Giá như ta chỉ được một phần như muội thì tuyệt biết bao.”



Nhẹ vỗ má của Giao Lan Lăng, Giao Bích Đàm thu tay về mà đi lướt qua. Vai huých vai. Bánh bao và linh ngưỡng rơi xuống đất. Nụ cười trên mặt Giao Bích Đàm vụt tắt, đi thẳng tới chỗ thức ăn với một vẻ lạnh lùng cao ngạo.



Đám người trong phòng bếp im bật không dám ho he. Sau khi nhớ lại rằng Giao Bích Đàm là một trong những người yêu thầm Giao Hóa Long, thì câu nói cuối cùng của ả lại khiến trong đầu bọn họ nảy sinh nhiều câu chuyện khác, chỉ là vì ái ngại ả và Giao Lan Lăng nên họ mới im lặng đê đợi khi nào tụ tập với bạn bè mà đem ra bàn luận thôi.



Thế là cả phòng bếp vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ai cũng lại quay về việc riêng của mình.

Đứng trơ trọi một mình trước cửa ra vào. Giao Lan Lăng mặt chẳng chút biểu cảm, cứ như mọi chuyện với nàng đã là chuyện thường lệ rồi vậy. Nội tâm nàng bí ẩn và kín mít. Hai tay đưa lên lau, kì hết cổ và má. Nàng cất bước trở về Thính Vũ Cư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK