• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả là một thằng bé đáng yêu.”



“Đúng vậy a. Nhìn trán nó cao, mắt có thần thế kia cơ mà. Thông minh đáng yêu như vậy cũng đâu lạ.”



“Hề hề. Tiểu tử, cho nhóc thêm cái bánh nữa này. Ăn từ từ thôi. Sau này có thành được nghiệp gì thì cũng đừng quên Tạ thúc thúc này đấy.”



“Hừ tên đánh xe ngựa ngươi đúng là đồ kèo kiệt. Có mỗi một cái bánh mà cũng đem ra dụ dỗ. Này, con từ giờ đừng có nghe tên Tạ mã phu này ba hoa hiểu không, hư thân đấy.”



“NÀY! Ta ở ngay đây đấy nhá con mụ kia. Đừng có cố tình nói xấu sau lưng nhưng ở trước mặt như thế chứ.”



“Ta cứ nói đấy thì sao?”



“Thì…”



Đầu tiên là những âm thanh, sau đó là những hình ảnh cũng dần trở nên mờ nhạt khó tiếp thu.



Lửa…



Lửa?!



Lửa!



Một biển lửa cam vàng nhanh chóng lan rộng ra, nhấn chìm mọi khung cảnh và con người.



Chẳng mấy chốc, toàn bộ giấc mơ đã bị thiêu rụi. Tiểu Cẩu mở mắt tỉnh dậy. Hắn thở hổn hển, cảm nhận toàn thân mình ướt ngập mồ hôi.



“Uống đi”- Giọng nói Lão Cẩu chợt vang lên, lão đưa bầu nước tới trước mặt học trò của mình. Tiểu Cẩu đảo mắt liên tục xung quanh, ánh hắn dần dần chuyển từ bàng hoàng kinh hãi trở về trấn tĩnh và mệt mỏi.



Tiểu Cẩu chợt thấy cổ họng mình khô ran và đau rát. Hắn vội bắt lấy bầu nước trước mặt rồi ngửa cổ tu một mạch hết sạch. Chẳng hiểu vì lý do gì mà hắn có cảm giác vòm miệng, xương hàm,… toàn bộ mặt của mình đau đớn vô cùng. Hắn giật mình đánh rơi cả bầu nước. Nhưng khi hắn chạm vào kiểm tra thử thì lại chẳng có cảm giác gì. Mọi thứ vẫn bình thường. Cứ như cơn đau đớn của hắn chỉ là tưởng tượng.



“Tái tạo cốt nhục chưa từng dễ chịu gì. Nhất là ở phần đầu và trước mặt. Vì mọi suy nghĩ, cảm giác, cảm xúc của mọi sinh linh đều bắt nguồn từ đó.”- Lão Cẩu thản nhiên ngồi ra phía sau Tiểu Cẩu. Lão sờ nắn và bới móc kĩ càng toàn bộ phần hộp sọ của hắn để kiểm tra xem còn có di chứng gì không. Sau một lúc, lão chậm dãi gật đầu hỏi:



“Hiện tại chúng ta đang ở đâu?”



“…G-giao Hà.”



“Ừm. ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”



“…15? 15… Sao lão lại hỏi?”



“À. Kiểm tra xem đầu óc của ngươi đã hoạt động bình thường chưa thôi. Thế bản chất của linh khí là gì?”



“Hả?!”



“Điếc hả? Lão hỏi bản chất của linh khí là gì?”



“…là…là…ờm. Là sự kết hợp giữa hơi thở của tu sinh và linh trong thiên địa… Là… hình như còn là kết quả của quá trình vận động và hít thở tuần hoàn đúng quy cách để chủ động hấp thụ được linh trong môi trường, thông qua uẩn dưỡng trong đan điền tu sĩ mà hóa thành linh khí… còn… còn…”



“Mọi cá thể tu sĩ là kh….”-Lão Cẩu nhắc bài



“Đúng rồi. Mọi cá thể thu sĩ là khác biệt và hơi thở của họ cũng khác nhau. Nên mọi luồng linh khí đều là độc nhất.”



“Tốt! Vậy ai là người cứu ngươi?”



“hình như là lão”



“Thế ai là người dẫn đường ngươi lên Đoạt Duyên Hội?”



“cũng là lão.”



“Ổn! Và AI là người luôn phải chăm sóc và “dọn cứt” cho ngươi, mỗi khi ngươi nghịch dại đi ngược hoàn toàn với những lời lão dạy? HẢ?!”



“l-lão”- Tiểu Cẩu gãi đầu cười cười.



“Ha há. Ờ. Vậy suy ra thì ai là người thông minh, tài ba uyên bác và đáng nhận được sự kính trọng và ngoan ngoãn nghe lời cơ bản nhất từ giờ cho tới khi tới được Bắc Hoang??”- Lão Cẩu nhắm mắt vuốt râu.



Tiểu Cẩu cười tít mắt tự chỉ mình:



“Ta?”



*BỐP!*



“SAI RỒI!”- Lão Cẩu vả u đầu thằng oắt con đó! Tiểu Cẩu ôm đầu kêu *a á*. Lão Cẩu hừ lạnh khinh bỉ:



“Không phải giả vờ, đầu ngươi còn cứng lắm. Lão mới đau tay đây này.”



“Nhưng lỡ như não của ta chưa lành và bị gì thì sao?”



“Đừng lo, mạng thằng oắt con ngươi còn lớn lắm. Ăn nguyên phát búa của tu sĩ Ngưng Khí viên mãn mà chỉ may vỡ xương sọ, chứ não chưa tổn hại gì nhiều. Mẹ kiếp! Phí nguyên vài viên đan dược thượng phẩm của lão. Ngươi có biết là hàng đấy hiếm lắm không?”



Ngồi ngửa ở dưới đất, Tiểu Cẩu cầm bầu nước ném về thầy mình mà bức xúc:



“Lão tiếc hả? Được. Được lắm! Giờ ta mới biết trong lòng lão ta còn không bằng cả một viên đan dược. Lão tiếc thì để ta trả cho lão. Ọe Ọe Ọe!”- Tiểu Cẩu cố móc họng mình ra. Lão Cẩu nhìn ngứa mắt quá lao tới sút hắn thêm vài phát nữa.



Căn lều được dựng tạm thời bằng lá và củi khô giữa chốn không người cứ thế mà vang ầm lên những tiếng chửi nhau và những cái tên “tuyệt chiêu” vừa dài ngoằng vừa khó nghe.







“Và đó là tất cả mọi chuyện”- Lão Cẩu đã kể hết những truyện đã xảy ra sau khi Tiểu Cẩu bị “hạ” cho chính hắn nghe. Tiểu Cẩu im lặng một hồi lâu mới cất tiếng hỏi:



“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”



“Còn làm sao nữa? Đương nhiên là đợi đến lượt để vượt Giao Kiều rồi.”



“… Vậy là đến khi nào?”



“Hừm… Đã được năm ngày kể từ khi Giao gia mở lại Giao Kiều. Vậy tính ra nhiều nhất đã được hơn 2000 người từ phía bên này được đi qua rồi. Ngươi không thể tin nổi là đám tán tu tranh đấu kịch tính như thế nào để được một suất đi qua cổng đâu. Hà hà. Và nếu như cả đám tán tu hai bên bờ và Giao gia đều hợp tác tốt như thế này. Thì chắc chỉ tầm 6-7 ngày nữa tất cả tu sĩ sẽ đi qua hết. Tiếp đấy sẽ đến lượt phàm nhân.”



“Lâu như vậy sao?”



“Như vậy đã là nhanh rồi. Vào ba ngày đầu còn có vài tên điên quyết định nhân cơ hội này để đục nước béo cò, cậy vào có chút chiến lực mà đứng ngay trước cổng chặn đường cơ. Hoặc là ngươi quật ngã chúng hoặc là ngươi phải trả tiền cho chút để được nhường suất qua cổng. Nếu như không thì tất cả 1000 suất của hai ngày hôm đó sẽ bị đám người bên bờ bên kia giành hết. hừ hừ”

“Có cả vụ này sao? Giao gia không nói gì sao?”



“Có chứ. Khi số người chết vì đánh nhau giành suất qua cổng lên tới mấy chục thì Giao gia mới bắt đầu can thiệp. Họ đặt thêm luật mới, giờ không ngươi không chỉ phải đến sớm mà còn phải hoàn thành một vài thủ tục thì mới được qua cầu.”



“Có… có cả thủ tục sao?”



“Ừ, chỉ là điền vài thông tin qua loa như là tên tuổi, quê quán và mấy thứ linh tinh thôi. Nghe thì có vẻ khá vô dụng nhưng lão cũng phải công nhận rằng đây là một kế sách khá thú vị.”



“Ý lão là sao?”



“Ngươi thử nghĩ xem. Tất cả đám người bị chặn lại ở đây, đa phần đều là tán tu yếu thế với phàm nhân không chút sức mạnh. Họ bị kẹt ở lại đây lâu như vậy, giữa hơn vạn kẻ xa lạ lòng dạ khó lường, bị kẹt trong cuộc tranh chấp giữa Giao gia và tam ma điện, TAM MA ĐIỆN đó!Thử hỏi lòng ai mà không thấy bực bội, sợ hãi cùng lo lắng chứ?”



“…”



“Đám người ở bên ngoài không đủ sức để bật lại Giao gia. Đến cả tụ tập lại biểu tình hò hét thì cũng phải đợi người của tam ma điện ngấm ngầm châm ngòi thì mới dám. Nay đột nhiên Giao Kiều lại được mở ra, thì thử hỏi lòng ai mà chẳng thắp lên hi vọng?”



“Vậy thì đúng rồi. Có gì lạ sao?”



“Khà khà. Ngươi còn nhiều điều phải học lắm oắt con ạ.”



“Rồi rồi. Vậy ý lão là gì cứ nói đại luôn đi.”



“Hừ hừ. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi đương nhiên chết. Tam ma điện chắc chắn là luôn muốn lợi dùng dòng người đi qua Giao Kiều để tính kế Giao gia. Khiến cho Giao gia phải đóng Giao Kiều lại để ngăn ngừa nguy cơ này. Vậy chẳng lẽ Giao gia không thể nhân cơ hội này mà dựa vào dòng người ở đây để tính kế lại tam ma điện sao?”



Trong đầu Tiểu Cầu vang những tiếng “ù ù”, hắn chưa thể nào mà hiểu nổi thầy của mình đang muốn nói cái gì.



Còn Lão Cẩu, sau khi đợi một lúc mà vẫn không thấy thằng học trò của mình có phản ứng gì lại, liền thể hiện vẻ thất vọng và nhàm chán cực kì. Lão cất cái bản mặt kiêu ngạo kiểu “ta đây tài trí hơn người đi” và giải thích tiếp:



“Đó, vì nguyên cớ như vậy mà hơn vạn người ngoài kia tức khắc trở thành hơn vạn quân cờ cho cuộc đấu đá này. Và rất nhiều trong số họ thừa sức nhận biết điều đó. Nhưng dù vậy thì họ vẫn chẳng thể làm được gì hơn. Họ bất lực, khó chịu, lo sợ và dần bị nhấn chìm trong những suy nghĩ và giả thiết của chính họ. Họ bị *bí bách*. Những lúc thế này thì họ chắc chắn sẵn sàng đánh đổi tất cả những thứ *trong tầm chấp nhận được* để được giải thoát khỏi tình cảnh trước mắt.”



“…”



“Giao gia mở lại Giao Kiều, nhưng đầu tiên là chỉ cho phép mỗi hai ngày không quá 1000 người đi qua. Và còn phải chịu sự giám sát sát sao của thủ vệ. Nghe cũng tạm chấp nhận được. Nhưng! Đó chỉ là những lời mà Giao gia nói với dòng người ở bờ bên này. Vậy còn ở bờ bên kia thì sao? Ai biết?! Mỗi ngày, người ta chỉ thấy có mấy trăm người đi ra từ đầu bên kia chứ đâu có biết thêm được điều gì? Dù cho có hỏi thì chắc gì đám người đó đã không phải là người của Giao gia cải trang thành tán tu? Từ vụ việc con ả Diêu Nhật của ngươi là biết rồi đấy. Chắc chắn trong đám người hỗn độn này có thám tử Giao gia trà trộn vào để tìm tung tích của tam ma điện.”



“Vậy thì việc này có liên quan gì đến việc có vài kẻ chặn cổng rồi việc Giao gia thay đổi điều kiện??”- Sau khi biết được chân tướng của Diêu Nhật, Tiểu Cẩu thực sự là không muốn nghĩ tới nàng nữa.



Đến đây thì sắc mặt của Lão Cẩu hiện chút vẻ nghiêm túc:



“Ta cho rằng, đám người chặn cổng vào 3 ngày đầu tiên kia hoặc là người của Giao gia, hoặc là bị Giao gia kích thích nên mới đứng ra chặn cổng. Tất cả chỉ là để khiến cho dòng người đang đợi được qua cổng kia càng thêm tuyệt vọng và phải tiếp tục thỏa hiệp với các điều kiện tiếp theo của Giao gia.”



“HẢ?! LÀ SAO?! Để làm gì?!”



“Nội tâm và cảm xúc của con người… của mọi sinh linh đều sâu thẳm, khó lường và đáng sợ. Mọi sự dồn ép, kích thích lên tâm trạng cộng thêm bầu không khí, môi trường được dàn dựng bài bản. Đều có thể sinh ra những sự hỗn loạn trong tim mỗi người. Và những kẻ biết cách thao túng cái sự hỗn loạn đó thì sẽ thao túng được nhân tâm. Khiến cho kẻ khác làm theo toàn bộ những gì mà họ muốn giống hệt như những con rối mà chẳng hay biết.”



“…”



“Giao gia mở lại Giao Kiều là đem lại cho dòng người mạnh mẽ về số đông, nhưng yếu đuối về cá nhân kia một tia hi vọng. Nhưng sau đó lại phái người che khuất tia hi vọng đó. Khiến cho dòng người sinh ra một thứ cảm giác như là nghiện vậy. Họ thèm muốn tia hi vọng kia hơn nữa. Họ sẽ sẵn sàng đánh đổi thêm. Và dần dần, Giao gia sẽ bày thêm đủ thứ trò nữa khiến cho những kẻ yếu hơn, còn chưa được đi qua Giao Kiều cảm thấy thêm tuyệt vọng. Rồi họ sẽ lại đưa thêm vài thứ điều kiện mặt ngoài là để đảm bảo quyền lợi cho những kẻ yếu thế hơn nữa. Từng chút, từng chút một. Mọi thông tin và bí mật của họ sẽ bị Giao gia đào ra hết.”



Tiểu Cẩu thở gấp, tuy chẳng thể nào hiểu được toàn bộ. Nhưng hắn cũng đã cảm nhận được một chút đáng sợ qua những lời của thầy mình. Hắn vội hỏi:



“Nhưng Giao gia làm vậy để làm cái gì chứ? Ta thấy đâu có chút lợi lộc gì đâu?”

Ánh mắt Lão Cẩu chợt lạnh.



“Có đấy, nhưng mà nhìn vào cái lợi này. Ta càng có cảm giác Giao gia đang muốn được ăn cả, ngã về không với cả tam ma điện lẫn những bá chủ của vùng biên giới này.”



“Là-là sao?”



“Giao gia… hay ít nhất là kẻ nghĩ ra kế sách này đang nhắm tới hai cái lợi. Thứ nhất đó chính là có thể bằng vào các điều kiện mỗi lúc một chi tiết và đám thám thử, Giao gia có thể sàn lọc và khoanh vùng người của tam ma điện đang ẩn núp trong dòng người muốn qua cầu. Còn sau đó chỉ là để thu thập thông tin hay tiêu diệt thì lão cũng chịu. Thứ hai! Hừ hừ cái này mới hay đây này.”



Lão Cẩu nhắm mắt vuốt râu làm vẻ mặt “cao nhân không muốn tiết lộ thiên cơ nhưng vẫn cứ thích nói ra một nửa để thể hiện mình là cao nhân”.



Tiểu Cẩu tuy rằng cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng đành cúi đầu bất đắc dĩ làm theo kịch bản mà thầy hắn muốn nghe:



“Thật sao. Đó là gì thế?”



Lão Cẩu ngửa mặt lên cười ha hả đầy vẻ khí chất:



“Chính là cũng muốn học theo tam ma điện. Lợi dụng tâm lý đám đông!”



“ “Tâm lý đám đông?” Cái quái gì vậy?”



“Hả ngươi không biết sao? Cái này cơ bản mà.”- Lão Cẩu ngơ ngác.



“Cơ bản cái quái gì?! Lão muốn nói gì thì nói luôn đi. Ta không nghe nữa bây giờ đấy!”- Tiểu Cẩu bực tức.



“hờ hờ. Được rồi được rồi. Đừng nóng. Nóng là sẽ để lại di chứng đấy.”



“Nói lẹ đi!”



“Được rồi. Tâm lý đám đông nó cũng giống như hiệu ứng phù thủy vào khoảng mấy trăm năm trước ở các đế quốc lớn bên lục địa phía tây vậy”- Lão Cẩu vuốt râu tỏ vẻ cao nhân nhìn về nơi xa xăm.



“…”- Tiểu Cẩu chẳng muốn nói nữa, quay đầu bước thẳng. Hắn muốn cách xa lão già này càng xa càng tốt.



Lão Cẩu thấy vậy vội lao ra cản lại:



“Đứng lại! Khốn kiếp. Lão hi sinh vì ngươi nhiều thế mà ngươi không để lão được vui vẻ chút là sao hả đồ mất dạy!v.v…”- Lão Cẩu bắt đầu lại nói lên mấy thuật ngữ, tiếng lóng khó hiểu. Lão có vẻ cũng bực.



“Hừ được rồi. Nhưng mà nhớ đấy. Lão chỉ cần ba hoa, lạc đề thêm một câu nữa là ta đi luôn đấy.”



“Biết rồi. Ngươi giống ai thế không biết. Ờ thì tâm lý đám đông đại loại liên quan đến việc ý kiến mà được đông người đồng tình là nhất. Còn những ý kiến còn lại thì đều bị cho là sai trái và bác bỏ. Được chưa!”



“hừ hừ. Thấy chưa. Gọn gàng vậy có phải là tốt hơn nhiều không.”- Ánh mắt Tiểu Cẩu cứ như là cảm động sắp khóc vì thầy hắn cuối cùng cũng sắp chữa được một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Hắn lại hỏi:



“Vậy như thế thì đem lại lợi lộc gì cho Giao gia?”



“Hừ, thằng oắt con ngươi đúng là thật là nhàm chán. Đa số người đời đều nghĩ rằng đây là cuộc chiến giữa tam ma điện và Giao gia. Nhưng thực chất thì còn lâu mới như thế. Chỉ cần là người có đủ kiến thức và biết suy nghĩ một chút thì đều có thể biết được, Giao gia chỉ là chủ nhân của Giao Hà trên danh nghĩa. Và chủ nhân thực sự của mảnh đất này, chính là sáu thế lực bá chủ của vùng biên giới. Nên cuộc tranh chấp kéo dài ba năm giữa Giao gia và tam ma điện, thực chất chỉ một sự khiêu khích kéo dài của bọn chúng với sáu thế lực kia.



Giao gia cùng lắm thì cũng chỉ là một quân cờ quan trọng. Nếu tam ma điện thực sự muốn gây chiến với Giao gia thì cũng chẳng cần đến ba năm đâu, ba ngày là nhiều rồi. Nhưng ta đoán, dù mục đích thực sự của tam ma điện là gì thì nó chắn chắn không chỉ đơn giản là muốn đối phó với sáu thế lực kia. Mà có khi còn lớn hơn thế. Bởi vì chẳng mấy khi mà các phân điện của Phục Đế Giáo lại chịu nhìn mặt nhau thế này cả.”



“?? Là sao?... khoan đã! Chẳng lẽ ý lão nói là Giao gia định nhân cơ hội này để lợi dụng tam ma điện với dòng người qua cổng để có một cái cớ chính đáng thoát khỏi sự điều khiển của sáu thế lực đó ư?”



“Rất có thể là thế!”- Lão Cẩu vỗ tay khen ngợi. Đúng là hiếm khi mà thằng học trò ngu ngốc này của lão lại sáng dạ như vậy. Biết thế hôm đó, lão đã để cho hắn ăn thêm một búa vào mặt nữa rồi mới cứu. Biết đâu hắn lại thông minh thêm gấp đôi!



Tuy nghe được giọng mỉa mai, nhưng Tiểu Cẩu không muốn đôi co thêm nữa, hắn tiếp tục hỏi việc chính:



“Nếu như Giao gia chỉ là quân cờ, có được ngày hôm nay đều là do sáu thế lực kia chống lưng, được đổ vào nhiều tài nguyên như vậy. Thế tại sao họ lại muốn phản lại. Cứ chờ đợi và phát triển thì có phải là tốt hơn không?”



"Thế lão nuôi ngươi lớn đến từng này. Thỉnh thoảng NHỜ ngươi giúp lão "hành nghề" một chút thì ngươi có vui vẻ làm theo không? Hả?"- Lão Cẩu cười hất cằm mỉa mai.



"Hừ. Đấy là do những việc lão bắt ta làm đều là trái với "lương tâm" và sở thích của ta."- Tiểu Cẩu hợp tác, vênh váo quay mặt đi. Thế là hắn giật mình hiểu ra ý của Lão Cẩu. Lão Cẩu cười cười, nói tiếp:



"Thứ đau đầu nhất trong các mối quan hệ giữa người với người chính là cái tôi. Và văn hóa, tập tục hay mấy thứ xa vời như đạo, như tín ngưỡng thì chính là cái tôi của cả một quần thể người. Giao gia định cư và phát triển ở đây lâu như vậy. Hẳn đã coi đây là nhà của họ. Và làm gì có ai muốn chấp nhận việc có những kẻ khác tự nhiên xông vào nhà của họ và bắt họ sống theo cách mà họ không muốn chứ? Mà sáu thế lực kia vốn cũng chẳng phải đồng lòng gì. Họ cần Giao gia mà Giao gia cũng cần họ. Nên chẳng có lý gì mà Giao gia, ít nhất là kẻ cầm đầu Giao gia lúc này, không lợi dụng luôn tam ma điện để gây lên một tác động nào đó với sáu thế lực kia. Để kiếm thêm lợi ích hay quyền tự chủ bla bla nào đó."



Tiểu Cẩu đăm chiêu, cố tiêu hóa chỗ kiến thức rất đau đầu đó. Nhưng rồi hắn nhớ tới Diêu Nhật, nhớ tới người "muội muội" khiến hắn nhớ tới quá khứ đó, thế hắn cố hỏi:



"Vậy lão có cho rằng Giao gia sẽ thành công chứ?"



“Ai biết? Chuyện thế nào thì còn phải đợi đến khi mọi thứ trở lên gay cấn hơn đã. Và chắc chắn một điều tam ma điện sẽ không vì kế sách này mà bị “bất ngờ” hay “há hốc mồm” gì đó đâu. Chỉ sợ là bọn chúng đã sớm nhìn ra và có thay đổi kế hoạch hay gì rồi cũng nên. Thậm chí là đến cả ta cũng còn chưa đoán được kế hoạch thực sự của tam ma điện là gì? Có lẽ Giao gia cũng vậy.”



“Vậy bây giờ chúng ta nên làm sao?”



“… Nghỉ ngơi . Sáng mai ta sẽ vượt Giao Kiều.”



“Sáng mai luôn hả? Sớm vậy! Chẳng phải lão nói là phàm nhân còn phải ít nhất vài ngày nữa mới đến lượt sao?”



“Đấy chỉ là lý thuyết. Với lại, lão già rồi đi nhanh còn nghỉ khỏe. Bộ ngươi thích ở lại đây lắm hả? Đợi con nha đầu Diêu Nhật của ngươi mò tới để bắt đầu một truyện tình lãng mạn như trong truyền thuyết sao?”



“HỪ!”- Tiểu Cẩu bực tức đi biến ra ngoài. Má hắn lúc này hơi đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK