• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì địa thế và đặc tính mà Giao Đàm được phân hóa thành hai phần, hai thứ màu nước: Màu lam đậm dày đặc linh có vô số thảm thực vật và động vật thủy sinh ở bên trong. Và màu lam loãng, linh thất thường, tiếp giáp với nước Giao Hà, nổi nhiều bãi đá và gò đất ở bên ngoài.



Vậy nên Giao gia chủ thành, được xây dựng trên Giao Đàm, cũng được chia thành Ngoại Khu và Nội Khu. Và phía bên phải của chủ thành thì chính là cây cầu Giao Kiều biểu trưng cho Giao gia.



Nội Khu, là nơi dành cho tộc nhân Giao gia và những gia nhân cấp cao sinh hoạt. Được cấu thành từ ba kiến trúc chính và nhiều quần thể kiến trúc, điện đài lầu các nhỏ hơn, tất cả đều được chống trụ nổi lên trên mặt nước. Và được kết nối với nhau bằng những cây cầu treo chạm mặt nước vững trãi.



Còn Ngoại Khu, là 24 tòa kiến trúc khổng lồ không ngừng du tẩu xung quanh Giao Đàm, tạo thành một vành đai phòng vệ. Vào thời bình, chúng là nơi ở của đa số phàm nhân và các tu sĩ đang thực thi nghĩa vụ ngoại sự. Còn vào thời chiến, chỉ cần có mệnh lệnh từ phía hội đồng gia lão, thì chúng chính 24 chiến hạm cỡ lớn. Nếu như có thể dồn được hết hỏa lực vào cùng một vị trí, thì hoàn toàn trọng thương được cả Đan Cảnh cường giả.







Trong Thính Vũ Cư- Nội Khu.



Giao Lan Lăng ngán ngẩm nằm dài bên khung cửa sổ, ngắm nhìn hoàng hôn khuất bóng sớm phía sau những dãy Ngoại Khu đang từ từ chuyển động.



Cảm nhận được linh khí trong đan điền mình rốt cuộc cũng đã ổn định trở lại. Nàng lại cảm thấy vô cùng phân vân và không biết mình có nên thử Khai Môn một lần nữa hay không?



Nghĩ chán một hồi rồi nàng lại tự lắc đầu liên tục.



Giao Lan Lăng tự biết mình là loại người mà khi thất bại quá nhiều lần khi làm một việc gì đó, thì sẽ sinh ra một cảm giác sợ phải tiếp tục việc đấy. Dù cho cứ sau mỗi lần thực hiện lại thì mọi công đoạn như đều trơn tru hơn đôi chút.



Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy rằng mình không thể. Thất bại nối tiếp thất bại, giờ nàng đã thực sự hiểu và chấp nhận số phận của chính mình. Tư chất của nàng chính là trời sinh Phế Giai.



Và Giao Lan Lăng cảm thấy điều đấy rất đúng. Nàng thừa biết sức mình chỉ quá có hạn. Cha của nàng- phó gia chủ đã đổ vào nàng biết bao thiên tài địa bảo suốt từ khi nàng được sinh ra. Nhưng kết quả vẫn chẳng khá khẩm được bao nhiêu. Nàng bảy tuổi bắt đầu tu hành giờ sắp mười tám mà vẫn chưa khai nổi môn.



Khí Cảnh, tứ đại cảnh giới Ngưng Khí-Khai Môn- Linh Hải- Chân Diễm, nàng còn phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên thì mới qua nổi bước đầu tiên đơn giản nhất. Đã thế lượng linh khí giới hạn của nàng còn ít gấp đôi người bình thường.



Và kể từ khi Ngưng Khí đại thành tới giờ, tính cả lần cuối cùng vào tháng trước, thì tổng cộng nàng đã 11 lần thử Khai Môn và tất cả đều thất bại. Và hầu như lần nào nàng cũng bị tổn thương chân khí, nhẹ có mà nặng cũng có. Đến tán tu không môn không phái cũng chẳng tệ được đến mức đó.

Giao Lan Lăng không biết kỉ lục trên toàn bộ Linh Hà giới vực ra sao? Nhưng nàng chắc chắn rằng mình sẽ có tên trong thập cường những tên đại phế vật từ cổ chí kim.



Thậm chí các phương sĩ trong gia tộc đã khuyến cáo rằng, nếu như nàng còn cố Khai Môn thêm thì chắc chắn còn bị thương tiếp. Hoàn toàn có thể bạo nổ linh khí mà tàn phế, còn đáng sợ hơn cả chết.



Mà nàng thì đâu có mong muốn gì điều đó?



Trước không nói đến việc nàng còn trẻ, nàng muốn đi chơi. Thì chỉ ngay việc nếu như nàng để mình bị thương thì phụ thân nàng chắc chắn sẽ rất buồn, thì nàng lại càng có thêm lý do để từ bỏ suy nghĩ đột phá Khai Môn.



Nhưng đồng thời nàng lại chẳng thể phụ sự kỳ vọng của cha mình.



Kể từ khi mẫu thân nàng mất, thì hai phụ tử nàng chỉ biết lương tựa vào nhau để sống. Phụ thân nàng là người của công việc, là phó gia chủ của cả một đại gia tộc. Ông hầu như chẳng có chút thời gian rảnh. Nên nàng thực sự không muốn để ông phải lo lắng hay là thất vọng. Nhưng tiếc thay, nàng bắt buộc phải chọn một trong hai.



Dạo gần đây, Giao Lan Lăng thấy mái tóc của ông còn chỗ chỗ ngả bạc, nét mặt tiều tụy. Nàng thương cha mình, muốn giúp đỡ ông ấy nhưng chẳng biết phải làm sao?



Nàng chẳng thể tu hành, chẳng thể học tập và cũng chẳng thể làm nổi bất cứ việc gì ra hồn. Ngoài việc trở thành trò cười giải trí cho các đồng tộc mỗi khi rảnh dỗi thì hầu như nàng chẳng còn một tác dụng nào khác trong Giao Đàm này cả. Một con phế vật còn chẳng bằng cả phàm nhân.



Vậy nên tất cả những gì nàng có thể làm đó là cười và thân thiện với tất cả mọi người. Chỉ có như vậy thì sinh mạng vô nghĩa của nàng mới không có cơ hội gây ra bất cứ sự cản trở nào, dù là nhỏ nhất, đối với nhịp sống yên bình chốn Giao Đàm.



Nhưng chỉ là. Mỗi khi ngước nhìn vầng thái dương đỏ màu hoàng hôn đã hoàn toàn mất dạng kia. Nàng vẫn có chút không cam lòng.



Và ngay trước khi Giao Lan Lăng suy nghĩ nhiều hơn khiến đầu óc đau nhức, thì bụng nàng bỗng kêu réo. Đây có lẽ là một trong những thói quen khá hay của nàng. Cứ khi nào chuẩn bị phải suy nghĩ nhiều về một điều gì đó, thì nàng lại thấy đói.



Và bỗng từ trong không khí, có mùi những mùi thơm nức của cá nướng, bánh mật thoảng qua.

Thật là đúng giờ, bên ngoài có tiếng gõ cửa.



“Tiểu thư. Tiểu thư. Ta đem bữa nhẹ tới cho người đây.”



“Tích Nguyệt tỷ tỷ? Tích Nguyệt tỷ tỷ! Vào mau lên, ta đói sắp chết rồi đây.”- Giao Lan Lăng cười chúm chím chạy ra.



Tích Nguyệt, tóc cột kiểu cách cung trang bước vào. Đặt khay đồ ăn nóng hổi lên trên bàn. Nàng ta nhìn cô bé đang tươi cười trước mắt mà cũng nở một nụ cười trìu mến hiếm hoi.



Giao Lan Lăng tay không bốc vội con cá nướng nghi ngút khói lên để rồi bị nóng, phải rụt lại mút tay. Nàng nhìn Tích Nguyệt một lượt rồi nhảy dựng lên vì bất ngờ. Nàng cười:



“Tích Nguyệt! Tỷ đã đột phá rồi ư?! Thật không vậy? Mới không gặp một tuần thôi mà”



Tích Nguyệt cười gật đầu:



“Đúng vậy thưa tiểu thư. Ta cũng không ngờ là mới chỉ đột phá thử mà đã thành công mở được mạch môn cuối cùng.”



“Woa. Tỉ quả thật là thiên tài mà.”- Giao Lan Lăng giơ ngón cái.



“Tiểu thư cứ trêu ta, ta nào phải thiên tài gì. Chỉ là do may mắn thôi. Đến chính ta cũng không ngờ là kiếm quyết của Giao Long Vần Nguyệt quyển thượng lại thâm ảo như vậy. Mô phỏng cả đường vận linh trong bát môn của tu sĩ. Ta mới chỉ thử làm theo, ai ngờ một mạch phá luôn bình cảnh này.”- Tích Nguyệt cười ngượng cố giải thích.



“Gì chứ? Thế còn không phải là thiên tài sao? Lúc trước ta cũng có xin phụ thân cho ta đọc cái cuốn kiếm pháp đó. Ôi! Đau hết cả đầu. Vậy mà tỷ cũng nhìn ra được. Chắc chắn là thiên tài rồi còn gì.”- Giao Lan Lăng nhét nguyên cả cái bánh mật vào miệng.



Thấy tiểu thư mình khi ăn đáng yêu vô cùng, Tích Nguyệt theo thói quen mà cúi đầu nhặt vụn bánh trên khóe miệng của Giao Lan Lăng. Nàng bông đùa:



“haha. Ta dù là phương diện tu hành hay là kiếm đạo thì bất quá cũng chỉ là bậc trung. Giờ ta đã cũng đã 25 rồi còn đâu. Sao có thể xưng là thiên tài? Hóa Long thiếu chủ mới thực sự là thiên tài a. Mới 28 tuổi mà đã Chân Diễm đỉnh phong, Hoả Hải Giao Long Vũ cũng đã bước vào tầng 5, chiến lực hẳn còn hơn nhiều chiến tu nhất chuyển. Đã vậy lại còn tuấn mỹ phong độ. Qua vài năm nữa thiếu chủ trúc cơ thành công, đợi tiểu thư gả xong cho thiếu chủ thì chắc ta cũng phải kiếm một đức lang quân thôi.”



“Hừ. Làm gì có chuyện ta để tỷ đi dễ dàng như vậy. Cả tỷ và Diêu Nhật tỷ tỷ. Ta đều sẽ đem theo hết! Xem như là của hồi môn hahahaa.”



“Thôi mà tiểu thư, hãy tha cho ta. Ta không muốn như con nha đầu Diêu Nhật đó, cứ vậy mà sống vậy tới già được đâu.”



Giao Lan Lăng lè lưỡi rồi xé một miếng cá, ăn.



Tích Nguyệt bởi vì tự dưng bàn đến chuyện tương lai mà chợt có chút lo âu. Nàng bỗng xoa đầu tiểu thư của mình rồi nói:



“Tiểu thư này, hay là từ ngày mai ta sẽ hướng dẫn cho tiểu thư kiếm pháp của Giao Long Vần Nguyệt. Tuy ta vẫn chưa có hiểu nó sâu sắc gì, nhưng chắc cũng đủ biết vài thứ cơ bản.”



Giao Lan Lăng nghe thế kinh hãi xua tay:



“Thôi thôi. Tỷ tha cho ta. Tỷ thừa biết rằng ta chẳng ham thú gì mấy việc này mà.”- Nàng phồng miệng, cố nhét thêm một cái bánh nữa làm bộ chẳng để tâm.



Tích Nguyệt thấy vậy buông tay ra, đầu hơi cúi , cảm giác mình vừa làm tiểu thư buồn nên tâm trạng cũng hơi trĩu nặng.



Từ lúc bước vào nàng đã biết linh khí của Giao Lan Lăng đã hồi phục trở lại. Với tính cách của nàng ta thì sớm muộn cũng sẽ tiếp tục cố Khai Môn.



Với thân phận Thiếp Thân Hộ Vệ của mình, Tích Nguyệt không hề muốn tiểu thư của nàng tự làm mình bị thương. Vậy nên Tích Nguyệt muốn để Giao Lan Lăng có việc gì đó để làm, giúp nàng ấy bận bịu quên đi cả áp lực đột phá lẫn những suy nghĩ dại dột.



Sau khi điểm tâm nhẹ xong xuôi với hơn mười chiếc bánh mật với một con thủy ngư nướng nặng ba cân. Giao Lan Lăng vỗ bụng vui cười và thấy cuộc sống bỗng thật tươi đẹp.



“Thưa tiểu thư.”- Từ bên ngoài bỗng lại có tiếng gõ cửa.



“Ai đó?”- Tích Nguyệt thay Giao Lan Lăng trả lời.



“Dạ thưa tiểu thư, đêm nay là đêm trăng thứ ba trong tháng rồi ạ. Các vị công tử, tiểu thư hiện đang đợi tiểu thư ở trước Lan Lăng Viên ạ.”



Tích Nguyệt nghe vậy thì sực nhớ. Đang định bảo ả nha hoàn ngoài kia đợi một chút thì Giao Lan Lăng đã lay áo nàng và lắc đầu lia lịa vẻ không đồng tình. Tích Nguyệt cười trừ tạm thời chưa biết nên làm thế nào, đành nói:



“Được rồi ngươi cứ lui trước. Để ta giúp tiểu thư chuẩn bị rồi dẫn nàng ra sau.”



“dạ.”



Sau khi những tiếng bước chân xa mất. Giao Lan Lăng mới ngao ngán than thở:



“Aaaaài. Ta không muốn đi đâu, vừa chán lại còn vừa khản hết cả cổ.”



Tích Nguyệt cau mày, lôi Giao Lan Lăng ra trước bàn trang điểm, kích hoạt hộp linh cụ trên bàn, nói:



“Nhưng tiểu thư cũng biết đây là truyền thống của gia tộc mà. Với lại chẳng phải có mấy ổ trứng rắn sắp nở sao. Các gia lão ở Dưỡng Giao điện cũng đã xác nhận rằng mùa trứng này chắc chắn đã có giao long đẻ mượn thành công. Biết đâu đêm nay tiểu thư có được một con ấu giao thì sao?”



Hộp linh cụ chuyển động, những âm thanh cơ quan chuyển động vang lên thật nhịp nhàng. Chẳng mấy chốc mà đã hóa thành một mặt gương phản chiếu vô cùng sắc nét.



Giao Lan Lăng gục đầu xuống bàn, cố tình thở to dài một hơi:



“Thôi tỷ đừng nhắc đến nữa. Ta ghét mấy trò dựa vào nhân phẩm lắm. Mà tỷ cũng thừa biết là dưỡng giao mệt chết đi được còn gì. Cái trí nhớ nhỏ nhắn của ta sao mà nhớ nổi lắm kiến thức đến thế chứ.”



Tích Nguyệt vừa sắp đặt các dụng cụ trang điểm theo đúng quy cách vừa nói:



“Vậy chẳng phải hồi còn nhỏ, tiểu thư luôn muốn trở thành một ngự giao sư giống phó gia chủ sao? hì hì. Hồi đấy lúc nào tiểu thư cũng ôm lấy đống ngọc giản và tư liệu về giao long. Lại còn toàn một mình lẻn vào Lan Lăng Viên để tìm giao long nữa chứ. Miệng thì lúc nào cũng kêu “Ta muốn được cưỡi Giao Tổ! Ta muốn được cưỡi Giao Tổ!” nữa. Làm cho phó gia chủ phạt lây ra cả chúng ta.”



“Nhưng đó là ngày xưa ta còn bé người non dại a. Giờ thì chín chắn hiểu chuyện nhiều rồi hì hì.”



Giao Lan Lăng quay ngang quay ngửa chẳng ngồi yên. Tích Nguyệt phải nắn đầu mãi thì nàng mới chịu nghiêm chỉnh trước gương để Tích Nguyệt bắt đầu trải tóc.



Phản chiếu trên mặt gương, có một nàng thiếu nữ. Mái tóc dài tuy có chút rối bời nhưng vẫn bồng bềnh màu đen khói. Từng đường lược vạch qua, đôi mày ngài của nàng hiện ra như đang vươn mình ra dưới ánh đèn sáng trắng. Mắt nàng một màu lam ngọc bảo, long lanh tựa những vì tinh tú ngoài tận cửu thiên. Tích Nguyệt nhẹ nhàng duỗi tóc ra cho nàng, Lan Lăng nhạy cảm mà nở một nụ cười tươi tựa như vầng trăng thượng huyền hiện sớm vào những chiều hoàng hôn ửng đỏ. Tích Nguyệt cũng mỉm cười, nàng luôn thích ngắm nhìn đôi má lúm đáng yêu của tiểu thư mình.



Sau khi chải tóc và trang điểm sơ sơ. Tích Nguyệt bảo Giao Lan Lăng xoay xoay một vòng để thử xem nên để nàng mặc đồ gì. Chẳng thể chọn được vậy là Tích Nguyệt lôi cùng một lúc cả chục bộ ra để ướm thử. Bộ qua bộ lại, Tích Nguyệt đều trầm ngâm một lúc rồi lại lắc đầu.

Giao Lan Lăng mỏi cổ liền than thở:



“Bộ nào mà chả được. Ta mỏi chân quá.”



“Không được! Nếu chọn lựa qua loa thì sẽ không hợp với vẻ đẹp của tiểu thư.”



“Aiiiiiz. Thôi chọn đại đi mà, đằng nào lát nữa ra đến đấy lại nhàu nát hết thôi. Đâu phải đi dự tiệc đâu?”



“Yên nào. Tiểu thư hãy cứ để cho ta, ta sẽ chọn cho tiểu thư một bộ hoàn hảo nhất”- Tích Nguyệt có vẻ đã nhập ma.



“Thôi kệ tỉ đấy. Ta mặc luôn bộ này đi cũng được.”



“Ta thấy hợp đấy”- Một giọng nói thứ ba vang lên từ phía cửa sổ.



Giao Lan Lăng giật mình quay đầu lại nhìn rồi tươi cười chạy ra chào đón. Còn Tích Nguyệt đầu vẫn cắm gằm phân vân không biết nên chọn bộ nào, nàng hỏi:



“Này này. Chọn hộ ta xem bộ nào hợp hơn?”



Diêu Nhật vừa ôm vừa xòa đầu của Giao Lan Lăng vừa nói:



“Bộ nào mà chả được ngươi lắm chuyện thế mà làm gì? Tiểu thư ha.”



“Vớ vẩn! Tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của toàn bộ dải Ngọc Liên này, không thể qua loa như vậy.”



“Ô thế ngươi định tốn nguyên đêm nay ở đây chọn quần áo hả? Sắp muộn rồi đấy.”- Diêu Nhật cười tươi vò đầu Giao Lan Lăng thành rối bời.



“Đúng đấy. Ta mặc thế này được rồi.”- Giao Lan Lăng chớp mắt đồng tình.



Tích Nguyệt không vừa ý nhìn hai người bọn họ:



“Vậy ngươi cứ định để tiểu thư ăn mặc như vậy dự Tam Nguyệt Ca Hội hả?”



Diêu Nhật quay ra nhìn Giao Lan Lăng rồi cười sảng khoái, thản nhiên đáp:



“không.”



“Vậy sao không còn--”



“Vì đêm nay tiểu thư có định ra đó đâu?”- Diêu Nhật cắt lời.



“Cái gì?!”- Tích Nguyệt và Giao Lan Lăng đồng thanh.



Diêu Nhật lại cười lớn quay ra lay vai Giao Lan Lăng:



“Tiểu thư! Tiểu Thư! Đêm nay đám tán tu với phàm nhân đang đốt lửa trại khắp bên ngoài phía cổng nam Giao Kiều đấy. Đông vui lắm, có rượu thịt, ca hát. Và còn cả kể truyện nữa đấy! Ta đi xem thôi tiểu thư!”



“Hả?! Lửa tr-trại á! Lửa trại Bắc Hoang mà ngươi luôn kể với ta sao? Thật không?!”



“Đúng a tiểu thư. Người có thấy cả khoảng trời bên kia đang sáng rực ánh cam không?”



“Đâu? Ơ đúng kìa! Trông thật đông vui, ta cũng muốn… Nhưng mà cái còn cái ca hội kia?”- Giao Lan Lăng chợt cúi đầu.



“Thì kệ đi. Có phải là lần đầu tiên người trốn nó đâu? Mà nó chỉ mang tính hình thức, cũng đâu có bị phạt gì? Phó gia chủ thì càng chẳng phạt người.”



Ánh Mắt Giao Lan Lăng sáng lên rồi lập tức chạy đi rửa mặt, thứ nàng đợi chỉ là một sự cho phép.

“Nhớ đem theo mặt nạ dịch dung nhá!”- Diêu Nhật hô.



“E hèm!”



Tích Nguyệt bỗng lên tiếng, ánh mắt nàng nghiêm nghị:



“Tại sao ngươi lúc nào cũng dạy hư tiểu thư vậy?”



“Ui giời. có gì đâu? Tiểu thư dạo này đang bức bối như vậy, để nàng đi khuây khỏa một chút có sao đâu?”



“Nhưng đấy không phải là vấn đề! Bộ ngươi coi lệnh tạm đóng Giao Kiều của gia lão hội bằng không hả? Với lại ngươi chẳng phải là đang phải tuần tra cổng vào ư? Sao lại về đây?”



“À hà hà. Cái lệnh đóng cổng đó đâu có nghiêm cấm người bên trong đi ra đâu. Chỉ khuyến cáo thôi mà. Với lại… đây ngươi xem đi.”



Diêu Nguyệt đưa cho Tích Nguyệt một ngọc giản nhỏ. Đó giản lệnh được ban bố từ Ngoại Sự Điện. Tích Nguyệt đưa lên ngọc giản trán kích hoạt, nàng cau mày một hồi rồi hỏi:



“Có bao người được nhận nhiệm vụ này?”



“Quá tính cả chúng ta là 14 Ngân Lân. Và thêm cả 2 Kim Lân nữa”- Diêu Nhật cười.



Tích Nguyệt nghe vậy đương nhiên là biết những người được chọn đều là những kẻ có thành tích đứng đầu. Vì nhiệm vụ này có vẻ rất là quan trọng. Rồi nàng lại hỏi:



“Vậy tại sao lại phải lôi cả tiểu thư theo?”



Diêu Nhật bật cười xinh đẹp:



“Ta chẳng phải nói rồi sao? Ra ngoài chơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK