• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão nhanh lên. Tên chủ mưu phát hiện ra mà tới đây là chết cả nút!”- Tiểu Cẩu hết chạy ra lại chạy vào trong hầm mà hối thúc.



“Đừng giục! Sắp xong rồi, ngươi chạy ra dẫn đám dân thành ra cổng trước mau lên.”- Lão Cẩu mắt không rời, tay liên tục đảo trên sa bàn kì quái trước mặt, nổi cáu.



Tiểu Cẩu gật đầu vội chạy khỏi tầng hầm đó. Vừa trở lại mặt đất, gần trăm người từ già đến trẻ đều xúm vào hắn kêu la đủ thứ.



Tiểu Cẩu trấn an:



“Mọi người cứ yên tâm, sư phụ tôi đã gần phá xong tà thuật này rồi. Bây giờ mọi người mau chóng theo tôi chạy ra cổng. Ở đây có biết lối tắt nào ra đến cổng mà ít ai biết không?”



Đám người tuy đã đỡ hoảng loạn nhưng vẫn phải loay hoay một lúc thì rốt cuộc mới có người đứng ra là biết. Hắn nói là trước hắn hay đi ăn trộm nên biết đường. Nhưng mà giờ này thì chả có ai quan tâm.



Tiểu Cẩu gật đầu, bảo hắn dẫn mọi người trước. Ngay lập tức đám người kêu ca và cầu xin Tiểu Cẩu đừng bỏ lại bọn họ. Có nhiều ánh mắt khẩn thiết tập trung vào mình thế này, Tiểu Cẩu cũng thấy ngực mình nhoi nhói, bối rối vô cùng.



Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn áp chế lại được trái tim cũng đang vô cùng hoảng loạn của mình và đứng ra đọc nguyên một bài diễn văn khích lệ khá là mạnh mẽ và đi vào lòng người cho đám dân thành. Nhờ vậy họ mới tạm yên tâm mà đi trước.



Sau khi gần trăm người đó rời đi, thì Tiểu Cẩu cũng để họ cầm theo mấy tải muối lúc nãy tìm được luôn. Hắn chỉ giữ lại một ít để phòng thân. Nếu như bây giờ có tên “dân thành” nào mà mò tới thì mọi thứ sẽ rất là gay go. Một, hai tên đi lẻ là còn đỡ, chứ vào cùng một lúc cả đàn thì coi như xong rồi.



Thực ra thì Tiểu Cẩu tự biết là mình chắc là có lẽ có thể đánh được một lúc trên chục tên. Nhưng chẳng qua là hắn ngại gặp phải mấy tên bị biến dị mọc đầy gai xương thôi… Mà kể cả vậy hắn cũng biết mình có lẽ sẽ chẳng ngán… Chỉ có điều… Hắn lo cho thầy mình Lão Cẩu thôi. Đúng! Chính xác là vì lý do đó, nên Tiểu Cẩu không muốn gặp phải tên “dân thành” nào vào lúc này hết.



Nhưng may thay, dường như là kẻ dựng lên trận pháp đã vô cùng cẩn thận. Đặt một trong các mắt trận ở một nơi có hẻo lảnh, tường rào cao mà đến người thường cũng khó đi vào, chứ đừng nói là Thực Nhân di chuyển khó khăn thế này. Nhờ đó mà giờ hắn và thầy hắn mới tạm thời được an toàn.



Và cũng bởi vậy mà đầu óc của Tiểu Cẩu có thời gian thả lỏng, xao lãng. Thế là hắn chợt nhớ về bài diễn văn “hùng hồn” mà mình đọc lúc trước cho hơn trăm người vừa rồi.



Nghĩ đến đó mà hai má Tiểu Cẩu bỗng ửng đỏ. Hắn tự ôm mặt mình mà độc thoại:



“Ôi chết tiệt. Sao mình lại nói những câu đó cơ chứ? Chắc chắn khi đó bọn họ đã cười thầm mình. Đáng lẽ ra nên chọn từ khác. Đúng là đồ ngu mà. AAArgh!”



Trong lúc Tiểu Cẩu đang thầm tự vỗ về bản thân rằng “tuổi trẻ thì thường sốc nổi” để vơi đi cảm giác xấu hổ thì linh xung quanh hắn bất chợt dao động.



Tiểu Cẩu nhanh chóng để ý tới sự dao động này. Ngay sau đấy hắn cảm thấy mật độ linh tụ tập trong phạm vi xung quanh bắt đầu loãng ra. Rồi từ phía tầng hầm có tiếng bước chân chạy ra. Tiểu Cẩu biết rằng Lão Cẩu đã thành công.



“Sao ngươi còn ở đây?!”- Lão Cẩu vừa chạy lên vừa ngạc nhiên nhìn học trò mình.

Tiểu Cẩu còn chưa kịp mở miệng. Lão đã liền chen chân:



“Sao cũng được. Chạy mau lên! Chỉ có nửa khắc thôi!(~8p)”- Lão Cẩu kéo tay học trò mình chạy luôn.



Bởi vì không có thời gian và cũng chẳng biết con đường bí mật. Lão Cẩu liên tục chửi học trò của mình ngu và đành phải dẫn hắn đi con đường chính. Và lão cũng phải dùng đủ thứ đồ kì quái được dấu trong bọc hành lý thì hai thầy trò họ lần lượt vượt qua những đám “dân thành” cản đường mà không hề bị thương. Và may thay là không gặp phải tên nào bị biến dị.



Vừa chạy, Lão Cẩu vừa than khóc tiếc của:



“Ôi bảo bối của ta! Tốn của ta biết công sức và thời gian! Tất cả là tại ngươi! Thế quái nào mà chỉ cầm theo đúng hai nắm muối?! Đúng là coi trọng người dưng hơn lão già này mà. Nuôi ong tay áo a. Nuôi ong tay áo!”



Lão Cẩu liên tục vả đầu Tiểu Cẩu. Tiểu Cẩu kêu đau mà chẳng thể nào phản bác. Biết khi đó mình hơi sơ suất nên đành tự nhụt. Hắn chỉ còn cách chuyển đề tài:



“Lão thật là thiên tài mà! Trận pháp khó như thế mà cũng phá được.”- Tiểu Cẩu giơ ngón cái.



“Hừ. Nịnh nọt giờ cũng chẳng ích gì đâu. Qua khỏi lần này. Từ giờ đến Bắc Hoang sẽ tước quyền được chọn chỗ tá túc của ngươi!”- Lão Cẩu khinh bỉ.



“KHÔNG! ĐỪNG MÀ. Từ giờ đã sẽ ngoan ngoãn đấm bóp cho lão. Xin đừng mà.”- Tiểu Cẩu giả vờ khóc.



“Hừ. Muộn rồi! Cứ hễ lần nào để cho thằng oắt ngươi chọn thì y như rằng không đầm rồng thì cũng là hang hổ. Ngươi là thứ đồ gì vậy? Sao chổi giáng thế hả?”



“Hư hư. Ta biết lỗi rồi mà. Hay là lần sau mỗi khi để ta chọn, ta xem sắc mặt lão giận, vui, buồn thế nào thì mới quyết định được chưa. Nha.”



“Hừ. Ranh con lẻo mép. Muộn rồi.”



Thấy dùng mềm có vẻ không được, Tiểu Cẩu đành chuyển qua cứng rắn cãi lại. Và thế là hai thầy trò chửi nhau suốt dọc đường.



Mà điều đó càng dẫn nhiều thêm Thực Nhân đuổi theo họ. Và càng khiến cho Lão Cẩu phải “cắt ruột” ném thêm những thứ quái đảng trong hành lý ra để cắt đuôi chúng.



“Trận pháp sắp hồi phục rồi. Nhanh lên”- Thấy cổng thành ngay trước mắt, Lão Cẩu vội vàng thúc dục.



Nhưng Tiểu Cẩu chợt cảm giác có thứ gì đó không ổn. Đám dân thành đâu? Họ đã biết mà rời đi trước rồi ư? Chợt Lão Cẩu dừng lại khiến hắn sững sờ. Hắn hơi sợ, hỏi:



“Có…có chuyện gì vậy?”



“Trễ rồi.”- Lão Cẩu vẻ vẫn bình thản.



“Trễ? Trận pháp… hồi phục rồi sao?”- Tiểu Cẩu nước *ực* một cái.



Lão Cẩu khẽ lắc đầu, tay mò vào bọc hành lý lấy ra một cây pháo đỏ trông rất bình thường. Nhưng khi thấy nó, Tiểu Cầu liền rùng mình lùi lại.



Lão Cẩu vô cùng cẩn thận châm ngòi. Khi ngòi cháy gần hết, lão ném thẳng cây pháo về phía cổng thành.



Pháo nổ *đoàng!* một đám khói 7 màu quái lạ.



Khói tan đi, phía sâu trong khoảng tối phần vòm cổng từng tiếng gào rú chói tai vang lên. Tám tên “dân thành” cao thấp không đều, toàn thân gai xương chạy lao ra khỏi vòm cổng. Chúng nhăn mặt, kêu la trông vô cùng thống khổ, không ngừng tự cào xé bản thân đến toác da toác thịt như là để thoát khỏi sự thống khổ đó.



Chúng như chẳng còn để ý đến hai thầy trò Tiểu Cẩu mà tự lao vào cắn xé nhau hoặc tự quật mạnh mình vào tường.



*WuAHAHAHAHAHHAAA!*



Có tiếng cười sảng khoái bất chợt từ trên tường thành vọng xuống. Lão Cẩu cản tay, từ từ dẫn học trò mình lùi lại. Lão hô:



“Kính xin tiên trưởng tha cho hai kẻ phàm nhân vô tri này.”



Lão vừa dứt lời, tiếng cười đó còn to và nghe vẻ sáng khoái hơn nữa.



Lát sau, có một người từ trên tường thành nhảy xuống.



Toàn thân hắn áo trắng, tóc óng mượt, mặt ngọc không tì vết. Chẳng mấy khi Tôn Bạch Ngọc cười sảng khoái được như lần này. Hắn cười đến sặc cả nước miếng, khó khăn lắm mới dừng được lại. Gạt đi nước mắt khóe mi, hắn mỉm cười nhìn hai kẻ không có chút linh khí này:



“Xin hỏi thứ đồ chơi đó tên là gì?”



Biết kẻ trước mặt đang nhắc đến quả pháo vừa rồi. Từ uy áp, dáng vẻ, cử chỉ, Lão Cẩu biết ngay đây là một cao thủ đã lấp đầy Linh Hải, có thể đốt lên Chân Diễm bất cứ lúc nào. Nên lão không chút vòng vo trả lời:



“Dạ thưa. Pháo tên Siêu Cấp Kinh Thiên Thất Thải Linh Lung Khổ Tận Cam Lai Thần Cản Diệt Thần Phật Cản Giết Phật Siêu Siêu Thần Pháo ạ”



Tiểu Cẩu xiết chặt tay. Hắn thề sẽ bẻ cổ lão già này trước khi bị tên tu sĩ trước mặt đánh cho hình thần câu diệt.



Chỉ là mọi chuyện xảy sau đó lại không như hắn dự đoán. Tôn Bạch Ngọc nghe xong thì ngẩn ra một lúc, rồi tự lẩm bẩm giống như là đang học thuộc cái tên vừa dài vừa chả liên quan mà Lão Cẩu vừa đọc. Sau khi có vẻ đã xong, hắn bật cười khúc khích.



“ahaha. Tên hay. Pháo hay.”- Tôn Bạch Ngọc nhẹ vỗ tay.



Nhân Cơ hội đó, Lão Cẩu rút ra thêm 3 cây pháo nữa giơ về phía Tôn Bạch Ngọc, lão tươi cười kính cẩn:



“haha. Nếu như tiên trưởng thích, vậy thì tiểu nhân xin hiếu kính tặng tiên trưởng đem về chơi ạ. Mong tiên trưởng tha cho hai người bọn tiểu nhân.”



Tôn Bạch Ngọc vẫn tươi tắn cười, như chẳng đế ý đến lời đe dọa đó. Hắn híp mắt liếm môi:



“Tiểu tiết chỉ là để cho loài tiện chủng. Những kẻ đồng đạo như chúng ta thì đâu cần câu lệ. Có đúng không lão đạo hữu?”- Hắn cười nhìn Lão Cẩu.



“A. Tiên trưởng nói tiểu nhân sao? Tiểu nhân đâu dám.”- Lão Cẩu vội cúi đầu.



Tôn Bạch Ngọc lại cười *khùng khục*. Hai vai hắn lên xuống trông thật nhịp nhàng và mĩ lệ. Lại lau đi khóe mắt, hắn nói:



“Ôi, thôi! Chết ta mất. Nói thật là ta không ngờ là hôm nay ta lại cười nhiều đến như vậy đâu. Lão thật thú vị! Gặp được mấy người như lão đúng là hiếm khi.”



Lão Cẩu giở khuôn mặt nịnh bợ:



“Dạ thưa. Được mua vui cho tiên trưởng là phúc phận cho những kẻ đe hèn như tiểu nhân.”



“ha ha ha. Thôi thôi. Ta bảo dừng mà. Chắc ngươi cũng thừa biết là có đánh trống lảng, thì hai kẻ không có chút tu vi linh khí như các ngươi cũng chẳng có cơ hội đánh lén hay chạy trốn đâu. Đúng không?”



“Mà tại sao lão lại không có tu vi linh khí nhỉ? Thú vị nha.”



Lão Cẩu im lặng, Tôn Bạch Ngọc thở một hơi đầy sảng khoái. Chẳng biết từ khi nào tay hắn nắm đấm giơ về phía trước, những ngón tay khẽ mở ra. Từng dòng muối trắng tinh từ từ chảy xuống.



“Loại Thực Nhân mới này là ta tự mình sáng chế. Đến chính mình còn chưa thử nghiệm được hết thông tin về chúng. Ấy vậy, lão mới va chạm mà đã tìm ra được việc tiếp xúc với muối sẽ khiến cho phản xạ và cử động của chúng bị trì trệ. Đã vậy còn có sẵn một thứ đồ chơi đủ mạnh để xuyên qua lớp da đã tử hóa, hồi phục được cả cảm giác thống khổ của chúng. Thật đáng nể phục. Đáng nể phục! Tạo nghệ cao như vậy, còn không phải đồng đạo sao?”



Nét mặt Lão Cẩu trở lại vẻ điềm tĩnh, tự tin nói:



“Đâu có đâu có. Ăn may mà thôi. Tiên trưởng đừng nên hiểu nhầm.”



“ừm. Hiểu nhầm thì không, nhưng ăn may là chắc là có đấy. Ta đúng là may mắn khi lần hành sự này đụng phải một kẻ có tạo nghệ về Thực Nhân và nhân thể cực cao, mà lại không có chút tu vi linh khí. Haha. Đã vậy còn dắt theo một gánh nặng nữa mới càng may chứ.”- Tôn Bạch Ngọc cười, cố tình nhìn về Tiểu Cẩu.



Lão Cẩu vỗ vai học trò mình rồi lại hô to:



“Thất kính thất kính. Một chút bàng môn tả đạo của lão thì làm sao dám đem sánh với thiên phú vạn người có một của đương kim đệ cửu Bách Anh Bảng, thiếu điện chủ của Tế Cổ Điện, Ngọc Nhân Cổ-Tôn Bạch Ngọc chứ?”



Tôn Bạch Ngọc ngừng cười, hít mắt mỉm môi, nghiêng đầu nhìn thật sâu Lão Cẩu, hắn giờ đã có chút hứng thú với lão già này:



“Ồ. Nếu biết có người hâm mộ ở đây thì đã đem theo mấy cái mặt nạ dịch dung chán chết đó rồi. Chẹp chẹp. ừmmm. Giờ ta đang cảm thấy hứng thú với lão. Hay là thế này đi, ta sẽ cho lão có cơ hội câu thêm thời gian. Nói thử xem, sao lão đoán được?”



“Hà hà, cũng là ăn may thôi. Ta đã ở thành này một thời gian. Việc dân thành thực chất bị trúng cổ mà không phải dịch bệnh, ta đương nhiên nhìn được. Mà đây là thuộc địa của Giao gia, dân vùng Ngọc Liên ai mà không biết tranh chấp giữa Giao gia và tam đại ma điện chứ? Nên đoán việc này là đòn tấn công của tam đại ma điện cũng dễ thôi.”



“ừm. Nghe hợp lý. Nhưng ta cũng có thể là tán tu mà.”



“hừ hừ. Chẳng phải là ngươi tự xuất hiện gặp chúng ta sao? Làm gì có tán tu nào trẻ như vậy, mới chỉ hơn 20 mà đã tích đầy Linh Hải, dung nhan như tạc ra từ ngọc. Mà lại có tạo nghệ cực sâu về Tế Cổ chứ?”



“Ồ. Chỉ vậy thôi sao?”



“Còn chưa hết. Đó chính là bởi vì trong thành này có một vị Ngọc lang trung mới tới sống ở đây hơn 1 năm. Luôn chữa bệnh miễn phí giúp dân. Mà ngươi còn nhớ chiến tích năm 18 tuổi của ngươi còn được ghi ở Bách Anh bảng không? Trà trộn gần hai năm ở hồng tràn để ám toán thành công hai cao thủ trúc cơ tam chuyển. Ẩn nhẫn như vậy, kiên trì vậy. Ngoài ngươi ra, thì hiếm còn ai khác.”



Tôn Bạch Ngọc bật cười, hắn lắc đầu liếm môi vì chợt nhớ lại lời dặn đừng coi thưởng Bách Anh bảng mà ông nội hắn hay lải nhải. Giờ được kiểm chứng, cái thứ đó đúng là phiền phực thật.



Chợt Tôn Bạch Ngọc ngồi bệt xuống đất vươn vai, bẻ khốc cổ tỏ vẻ mệt mỏi. Nét mặt hắn cười thỏa mãi, giơ tay lên lắc lắc.



Trong không gian đột nhiên có tiếng chuông lanh lảnh.



Chẳng lâu sau đó, hàng trăm, hàng ngàn Thực Nhân bỗng từ mọi ngóc ngách trong thành chạy ùa tới, vây kín quanh cổng thành. Bọn gầm gừ, bát nháo chỉ trực nhằm hai thầy trò Tiểu Cẩu mà cắn xé. Nhưng chẳng tên nào dám tiến lên thêm nửa bước.



Chúng là đang đợi lệnh.



Tôn Bạch Ngọc ngước đầu ngắm trời, nói vu vơ:



“Vậy, từ bấy giờ đạo hữu đã chuẩn bị được gì rồi?”



Tiểu Cẩu khẽ run rẩy quay ra nhìn thầy mình. Hắn mong sao Lão Cẩu có thể rút được một thứ gì đủ thần kì từ cái bọc hành lý đó để đưa thầy trò họ ra khỏi quỷ môn quan này.



“Cứ yên tâm.”- Lão Cẩu trấn an học trò của mình.



Vậy là cúi xuống lục lọi bọc hành lý của mình.



Tôn Bạch Ngọc cũng đánh mắt lại nhìn. Hắn đã quan sát hai người được một thời gian. Sau khi đã thấy được những thứ thú vị được lôi ra từ cái bọc hành lý này. Hắn càng thêm hứng thú muốn xem tiếp đến lão ta sẽ lôi ra cái thứ gì?



Sau một hồi loay hoay và gần chục câu “đâu mất rồi?” khiến gáy Tiểu Cẩu lạnh mồ hôi, Lão Cẩu cuối cùng cười *ha hả* và móc ra vật gì đó và tung về phía trước.



Tôn Bạch Ngọc mỉm cười ngự khí đón lấy. Hai vật đó lơ lửng ngay trước mặt hắn. Đó hai là đồng xu , chất liệu tựa vàng ròng, có khắc những kí tự kì vô cùng kì quái.



Lão Cẩu hô to : “Ta muốn mua lại hai mạng này.”.



Nụ cười trên môi Tôn Bạch Ngọc chợt tắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK