• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Cẩu cam đoan giúp đỡ để an ủi Ngô thị một lần cuối rồi tiễn thị trở về.



Hắn vẫn cứ đứng nhìn ở trước cửa, cho tới khi thấy thị về hẳn thì mới thở dài bước lại vào nhà. Lúc này, mặt mày hắn cuối cùng mới thể hiện ra một sự mệt mỏi tột cùng. Hắn cứ bước đi như một kẻ vô hồn, rồi đổ gục xuống gối.



“Nay đi chơi thế nào? Về muộn thế này thì hẳn là hai đứa đã tình tứ lắm.”- Lão Cẩu ngồi trong góc, thản nhiên rót trà uống. Hơi thà thơm dịu nhẹ, khiến tinh thần cảm thấy tỉnh táo và vui tươi.



Nhưng Tiểu Cẩu thì vẫn chẳng ngẩng đầu dậy, chỉ "gừ gừ" vài câu tỏ rõ rằng hắn vẫn thấy khá hơn chút nào. Thậm chí sự đối nghịch giữa hương trà cùng sự rối loạn trong tâm trí còn càng khiến hắn cảm thấy bực hơn.



Lão Cẩu như chẳng để tâm, chẳng hối thúc, vẫn cứ thản nhiên đưa trà lên mà nhâm nhi.



Qua lát sau, Tiểu Cẩu mới cất lên từng tiếng mệt mỏi:



“Ta không nghĩ mình có thể tiếp tục được việc này.”



“Ô. Đã xảy ra chuyện gì sao? Thú vị không?”-Lão cười hơi bỉ ổi.



“Này.”



“Gì?”



“Hai ngày tiếp theo ta không đi nữa có được không?”



Lão Cẩu coi như chẳng nghe thấy, trơ trẽn lôi một bọc điểm tâm thơm phức mà chẳng biết đã được giấu bao lâu trong ngực áo ra. Lão cứ thế mà tiếp tục thản nhiên uống trà và ăn bánh với một vẻ mặt rất hưởng thụ và thoải mái:



“Cái đấy tùy ngươi. Ngươi muốn là được.”



Nghe cái ngữ điệu cợt nhả, mỉa mai mà xen lẫn một chút hờ hững đó đầy quen thuộc đó, Tiểu Cẩu biết rằng có vẻ Lão Cẩu đã trở về lại Lão Cẩu mà hắn biết trong suốt 6 năm nay. Hắn bỗng hỏi:



“Lão rốt cuộc muốn gì ở nàng ta?”



“Ai? “nàng ta” của lão, hay “nàng ta” của ngươi? Ngươi cũng biết là lão có tuổi rồi mà, ham sao được nữa? Còn nếu làcCủa ngươi thì lão làm sao biết?”- Lão vểnh râu cười thô bỉ.



“Giao Lan Lăngggg!”- Tiểu Cẩu gắt dài, nghe giọng có vẻ bực.



“Rốt cuộc thì vì sao lão lại phải vào Giao Đàm này. Chắc chắn lão muốn gì đó ở nàng ta nên mới tới đây. Vì cái gì? Vì cái thứ gọi là Đạo Chủng đó sao? Nó là thứ gì mà vì sao đêm đó lại khiến lão như vậy?!”- Tiểu Cẩu ngồi dậy, chạm mắt trực tiếp với thầy mình. Lúc này đây, hắn đang thắc mắc quá nhiều điều. Và câu hỏi đó đang không ngừng *vo ve* khiến đầu óc hắn đau đớn như muốn vỡ toạc ra!



Lão Cẩu không đáp trả lại ánh nhìn này của hắn. Lão rót trà vào thêm một cái chén nữa rồi đặt ra bên cạnh, nói:



“Trà này là đặc sản của Giao gia. Uống cũng được. Ngươi thử ngụm xem.”- Chợt lão khựng lại.



“… À quên. Ăn bánh không?”- Lão chìa cái bọc giờ đã không còn gì ngoài mấy mẩu vụn ra.



Tiểu Cẩu nhăn mày lườm lão, đang không hiểu vì sao mới hôm qua đây hắn còn quan tâm đến cảm xúc và sự tỉnh táo của cái lão già khó ưa này nữa? Hắn ngồi bật dậy, đoạt cái bọc trên tay lão, ngửa cổ dốc hết chỗ vụn bánh cuối cùng vào miệng, cố chép miệng rồi cầm nguyên cả ấm trà lên tu.



Trà nóng bỏng nhưng hắn chẳng quan tâm. Trà ngọt dịu mà thanh tao nhưng hắn như chẳng còn cảm giác. Đôi ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi thầy của hắn.



“Đạo Chủng THỰC chất là thứ gì?!”- Giọng hắn kiêm quyết.



“…Ớ? Lão còn chưa giải thích cho ngươi sao? Hình như là rồi mà. Chựt chựt. Ngươi lại lười biếng rồi. Àiiii, thằng oắt ngươi đúng là toàn để lão phải cảm thấy muộn phiên không thôi à… Ngươi phải biết. Mà thôi, mà thôi…”- Lão Cẩu ngừng giữa chừng, vuốt râu làm vẻ mặt cao nhân để đợi Tiểu Cẩu hoặc gặng hỏi lão hoặc bực bội rồi cáu gắt.



Nhưng lần này, Tiểu Cẩu lại im lìm, không bỏ đi, cũng chẳng có biểu hiện gì. Ánh mắt “yêu cầu được biết” của hắn chỉ khóa chặt Lão Cẩu mà không rời đi. Hắn không muốn hùa theo cái trò chơi trốn tránh này nữa, ít nhất không phải là lúc này.



Bầu không khí lúc này bỗng chốc thật trầm lắng và nặng nề.



Lão Cẩu buông tay khỏi râu, chợt quay lại nhìn thẳng vào Tiểu Cẩu với một ánh mắt còn sâu thẳm hơn trời đêm mà hắn luôn cảm thấy đáng sợ và né tránh. Nhưng lão chỉ thấy Tiểu Cẩu giật mình và hoảng loạn trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó lại kiên định trở lại, kiên trì đối diện với lão.



Lão Cẩu chớp mắt.



“Cũng đành vậy. Dù gì thì lão cũng đã lôi ngươi vào việc này.”- Lão Cẩu lại thản nhiên rót trà uống.



“Vậy Đạo Chủng rốt cuộc là thứ gì? Nó thực sự quan trọng sao?”



Lão Cẩu hơi trầm ngâm, nhưng rồi vẫn đáp lại:



“Đạo Chủng là một khái niệm. Là một "bóng hình" của thiên địa, phản ánh sự vận hành cũng như các quy tắc, đạo của thế giới này một cách mà có thể cảm nhận được bằng các tri giác và có thể hiểu được, dù chỉ là chủ quan. Chính là đường tắt để vạn vật sinh linh hiểu thấu được thiên đạo và thiên địa.”- Lão Cẩu không tiếp tục trả lời.



Tiểu Cẩu cũng im lặng và chờ đợi. Vì hắn đã biết được những lời mà Lão Cẩu vừa nói chắc chắn mang một hàm nghĩa nào đó vô cùng to lớn.



Nhưng lão vẫn cứ ngồi nguyên đó.



Ngay lập tức, Tiểu Cẩu ngộ ra rằng câu trả lời đó chính là tất cả những gì mà hắn nhận được. Hai người bọn họ đã có với nhau những giao kèo và một trong số chúng là "Nếu như chỉ nói có vậy, thì có nghĩa là được biết chỉ có vậy". Tuy hắn đã hiểu và mường tượng được phần ý nghĩa mà những gì Lão Cẩu nói, cũng như biết được nó cũng đã được lão tóm gọn và đơn giản hóa lại sao cho hắn có thể tiếp thu.



Nhưng chẳng hiểu sao, điều đó lại chỉ khiến Tiểu Cẩu cảm thấy nghi hoặc và không cam lòng nhiều hơn trước.



Bỗng chốc, biết bao câu hỏi mà hắn vẫn cố chôn giấu trong suốt 6 năm qua lại một lần nữa đội đất mà trỗi dậy. Những câu hỏi mà thực chất hắn không hề muốn biết câu trả lời, mà cũng chẳng muốn mình quan tâm vì sao chúng lại xuất hiện. Những câu hỏi vốn chỉ “xoẹt qua trong ý nghĩ” đó không đem lại điều gì khác ngoài việc khiến cho thế giới vui vẻ và kỳ thú mà hắn vẫn luôn đắm chìm trong suốt 6 năm nay bị đẹ dọa.



Nhưng, dù có cố thế nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn chẳng thể nào lờ chúng đi, hay coi như chúng chưa hề tồn tại. Hắn THỰC SỰ không thể! Hắn không thể…



Miệng Tiểu Cẩu bậm bẹ, như đang muốn tuôn ra cùng một lúc “mười vạn câu hỏi vì sao?”. Nhưng sau một hồi “vật lộn” khá lâu, hắn chỉ thốt ra một câu cực kỳ đơn giản:



“Nó có quan trọng không?”- Ánh mắt hắn phức tạp và *loạn*.



Ánh mắt Lão Cẩu hơi nhẹ dao động trong chưa đầy một sát na. Mặc dù lão đã tính đến việc Tiểu Cẩu sẽ có câu hỏi này trong “bộ câu hỏi” của hắn, nhưng lão lại không ngờ này hắn lại chọn đây là câu hỏi đầu tiên cho vấn đề này.



Vì qua ánh mắt của hắn, lão biết nó cũng sẽ là câu hỏi cuối cùng của hai thầy trò họ về vấn đề này. Và cả hai bọn họ cũng đã đủ hiểu nhau để biết rằng. Sau đêm nay, dù những lựa chọn tiếp đó của hai người là gì? Thì họ cũng sẽ không bao giờ nói về vấn đề này một lần nữa.



Cả hai thầy trò cùng yên lặng nhìn nhau. Lão Cẩu bỗng mỉm cười, bởi vì mọi câu trả lời mà lão soạn ra hoặc là từ lâu, hoặc là vừa mới tức thì đây, giờ đã chẳng còn quan trọng.



Thế là Lão Cẩu nhếch mép, chẳng cần chiêm nghiệm lại mục đích sống hiện tại hay hồi tưởng lại một dải những quá khứ xưa cũ, nói giọng mỉa mai, khinh khỉnh:



“Ngươi quan trọng hơn.”



Tiểu nghe xong cũng chẳng thắc mắc thêm hay kì kèo gì nữa. Mặc dù những nghi vấn còn đang dày vò tâm trí hắn. Bởi vì những biểu hiện vừa rồi chỉ xuất hiện, khi Lão Cẩu nói thật lòng mình nhất.



Vẻ tỉnh táo trong ánh mắt Tiểu Cẩu bỗng mờ đi, hắn đổ xuống, gục mặt ôm chân, toàn thân run rẩy trong khi miệng cứ liên tục lẩm bẩm:



"Ta có thể làm được không? Ta có thể chạy thoát khỏi chúng?? Có thể sao? Có thể sao??"



Lão Cẩu cũng rời khỏi ghế, quỳ trước Tiểu Cẩu và ôm lấy đôi vai hắn:



"Chẳng phải ngươi đã tới tận đây rồi sao?"



"Đừng lo, dù gì đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ ở đây bên cạnh ngươi. Cho tới khi ngươi hoàn thành được tâm nguyện của mình."





Đêm trăng thanh lạnh.



Trên boong của tòa Ngoại Khu số 11, Diêu Nhật đang đứng một mình ngước nhìn ánh trăng đang treo cao tít trên bầu trời. Trước mắt nàng là vô vàn những điểm tinh tú đang vờn quanh và không ngừng lóe sáng quanh ánh trăng.



Nàng bỗng vươn tay ra, hướng thẳng về vầng huyền nguyệt và những vì sao với bờ môi tươi cười và đôi ánh nhìn mê ly.



Người đời nói: "ánh trăng chỉ là ảo mộng, một vẻ đẹp vay mượn từ mặt trời rực rỡ", vậy tại sao nó vẫn chân thực đến như vậy? Một thứ ánh sáng nhu hòa, như có thể đưa con người ta tới bất cứ đâu mà nó chiếu tới, chỉ cần đạp được lên nó như trong những câu truyện cổ tích thường kể lại.



Rồi bàn tay Diêu Nhật bỗng nắm lại. Nụ cười trên môi nàng tắt ngủm, mọi ao ước trong mắt nàng nhanh chóng cạn khô rồi hóa thành tỉnh táo. Nàng thu lại bàn tay mà mình biết chắc rằng dù có mở ra nhìn bao lần thì vẫn sẽ là trống rỗng mà cất giọng vu vơ:



"Đêm nay trời thật đẹp."



“Đúng là rất đẹp.”- Kiến Lâm hủy bỏ trạng thái nặc hình mà hiện ra từ trong góc tối, được tạo từ những góc uốn khúc của dải lan can kim loại. Ánh mắt hắn sáng một màu lục âm u, nhưng lại trong suốt, kiên nhẫn và không chút dao động.



Lát sau, Diêu Nhất mới làm bộ “giật mình nhận ra” và quay ngoắt lại, cúi đầu, quỳ một chân và dõng dạc hô:



“Thuộc hạ Diêu Nhật, đồng lân vệ hiệu số v.v… . Đợi lệnh của tam vệ trưởng đại nhân.”



Ánh mắt của Kiến Lâm nhìn xuống, vẫn chẳng có chút dao động hay tình cảm gì. Hắn chỉ đáp lại:



“Đừng câu lệ. Hiện tại nàng vẫn đang được nghỉ phép. Với lại…”- Kiến Lâm từ từ bước hoàn toàn ra khỏi khoảng tối, chính thức hiện mình ra dưới ánh trăng.



“… hai ta sắp thành phu thê đạo lữ rồi. Không nên quá xa cách như vậy.”- Giọng hắn bình thản hệt như ánh mắt của hắn vậy.



“Thuộc hạ không dám quên chức trách của mình”- Diêu Nhật vẫn không ngẩm đầu lên mà chỉ thẳng thừng đáp.



Kiến Lâm như vậy mà có vẻ vẫn coi như không. Hắn hiểu được những gì mà nàng muốn nói, nhưng với hắn nó chẳng có chút quan trọng gì. Kết quả ra sao thì hắn cũng chẳng cần biết. Hắn chỉ cần thực hiện ý muốn của phó gia chủ là được rồi.



Kiến Lâm đi lướt qua Diêu Nhật một đoạn ngắn rồi dừng lại, ánh mắt hắn vẫn liếc nhìn xuống dưới:



“Nàng cần gì phải khổ như vậy. Dù cố dùng cách nào thì nó cũng vô dụng.”



“Ta không hiểu ý của đại nhân.”- Thực ra nàng có hiểu.



Kiến Lâm hơi lắc đầu:



“Ta mong nàng từ nay không tiếp tục sử dụng bí pháp và đan dược để áp chế tu vi nữa. Việc nàng kìm nén mạch môn cuối cùng mở ra lâu như vậy là một việc rất không tốt cho cơ thể.”



Cảm giác như bị lột trần dưới ánh mắt lạnh lẽo kia, Diêu Nhật hơi nghiến răng xiết chặt tay, nhưng ngay lập tức lại kìm nén lại được cảm xúc. Nàng thả lỏng, đáp lời một cách bình thản nhất có thể:



“Thưa đại nhân, việc đó bây giờ đâu còn quan trọng gì? Ta đã không còn là hạt giống huyết mạch nữa.”



Ánh mắt của Kiến Lâm vẫn rất bình thản, hắn khẽ cười:



“Nàng cảm thấy ta không xứng với nàng sao?”



“Thuộc hạ không dám. Tài giỏi như ngài, mấy vạn gia nhân của gia tộc còn có được mấy ai. Là thuộc hạ mới không xứng với ngài.”



“Đừng nghĩ như vậy, nào.”- Kiến Lâm tiến tới đỡ Diêu Nhật dậy. Hắn nói lời ân cần:



“Dù gì thì mọi thứ đã là quá khứ rồi. Phó gia chủ đã nói, sau khi chúng ta thành thân thì ngài sẽ xóa bỏ hình phạt cho nàng. Nàng sẽ được phục chức và lại được phép mở ra Linh Hải.”- Hắn cố tươi cười, nhưng chỉ có thể dừng mở mức “mỉm”. Chợt hắn cảm thấy nói chuyện tư tình với con gái thật sự là rất khó, khó hơn hẳn những nhiệm vụ ngàn cân treo sợi tóc mà một mình hắn đảm nhận trước kia rất nhiều.



“Từ giờ ta sẽ đem hạnh phúc tới cho nàng.”- Kiến Lâm nói y như những gì mà phó gia chủ dạy cho, rồi nhẹ nâng cằm Diêu Nhật lên, lại theo đúng quy trình bài bản, mà từ từ tiến xích hai đôi môi lại gần với nhau.



Đột nhiên Diêu Nhật lên tiếng:



“Phó gia chủ cũng bảo ngài làm như vậy sao?”



Kiến Lâm khựng lại, buông cằm của Diêu Nhật ra. Ánh mắt hắn hơi dao động một thoáng rồi lại trở về với vẻ tĩnh lặng. Hắn thản nhiên, từ tốn đáp:



“Ngài muốn giúp ta quen thuộc với nàng hơn.”- Hắn chẳng có việc gì phải tránh né.



“Và ngài làm theo y như vậy?”



“Ta vốn không giỏi những việc thế này.”- Ánh mắt Kiến Lâm không có chút gợn sóng.



Diêu Nhật bật cười thật tươi những tiếng khúc khích. Nhưng trong lòng nàng lại bùng cháy một ngọn lửa phẫn nộ không tên. Rồi nàng chợt ngừng cười, nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiến Lâm, vị tam vệ trưởng mà từ trước đến giờ nàng vẫn luôn ngưỡng mộ.



Hắn cao hơn nàng cả một cái đầu, gương mặt tuấn tú với những bờ tóc quăn đen uốn lượn. Phẳng lặng như mặt Giao Đàm mà tĩnh lặng, bí ẩn như bầu trời đêm phía trên cao. Diêu Nhật lại chợt cười thật tươi, giờ đây nàng đã biết: “rốt cuộc thì ngươi vẫn là một trong số chúng.”



Diêu Nhật bất ngờ kiễng chân lên, nắm cổ áo Kiến Lâm kéo xuống và hôn thẳng vào môi hắn. Nụ hôn vẫn cứ kéo dài mà chưa biết đâu là điểm dừng.



Hai ngươi họ không ai nhắm mắt. Kiến Lâm không hề chớp mắt, sống đến lúc này thì đã hầu như chẳng còn tình huống nào khiến hắn hoảng loạn được nữa. Chỉ là… hắn có chút bất ngờ.



Còn ánh mắt Diêu Nhật thì có một chút vô cảm. Ngoại trừ môi và lưỡi có chút ướt ra thì cũng chẳng cảm thấy điều gì khác. Không hiểu sao trong tâm trí nàng lúc này bỗng hiện lên một phép so sánh. Và kẻ trước mặt nàng lúc này đây chỉ là vế dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK