• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giao Đàm có kỳ hoa tên là Lan Lăng. Chúng không chỉ đẹp mà còn có sức sống vô cùng mãnh liệt. Rễ của chúng nhiều, bám rất sâu và chặt vào thềm đáy của Giao Đàm. Đã vậy chúng mọc còn rất nhanh và dày đặc. Ngươi có tin được không? Toàn bộ Lan Lăng Viên này chiếm gần một phần ba Nội Khu của Giao Đàm đấy. Mà ngươi cũng đã biết, Giao Đàm này đâu có nhỏ. Hì hì.” – Giao Lan Lăng một tay che miệng cười, tay còn lại khẽ đưa ra khỏi mạn thuyền, thả vào mặt nước màu lam êm dịu bên dưới. Ánh mắt nàng đầy xúc cảm nhìn vào đường rẽ nước uốn lượn do chính mình tạo ra.



Tiểu Cẩu chăm chú nhìn vào bóng lưng của nàng mà không đáp lại. Hắn vẫn cứ tiếp tục vừa chèo thuyền nhỏ, vừa ngắm nghĩa những thảm thực vật dày đặc và cao vút ở hai bên. Hoa Lan Lăng chỉ nở vào ban đêm, nên lúc này trong mắt của hắn chỉ có duy nhất hai mảng màu xanh trông na ná, nối tiếp nhau. Hắn xuýt xoa:



“Chẳng trách mà rộng lớn như vậy. Vậy mà ta cứ tưởng từ nãy giờ mình chèo mấy chúc vòng tròn chứ. Haha”- Tiểu Cẩu gãi đầu.



“Ưm Ừm. Không đến đâu, mới chỉ có bốn vòng thôi.”- Giao Lan Lăng thu tay ra khỏi mặt nước, giơ liền bốn ngón tay.



“!? Không đùa?!”



Giao Lan Lăng chậm dãi gật đầu. Tiểu Cẩu ngượng đỏ mặt, cúi đầu tăng tốc chèo. Hắn quyết định lần này sẽ đâm thẳng mà không bẻ lái. Hắn không tin là vẫn sẽ đi lại lối cũ.



“Và giờ là năm vòng.”- Giao Lan Lăng cười chúm chím, giơ liền năm ngón tay.



Tiểu Cẩu gào khóc trong lòng, hiện chỉ muốn gieo mình xuống Giao Đàm, chết quách đi cho nó bớt nhục. Hắn nhân lúc Giao Lan Lăng cúi đầu cười khúc khích vào mặt hắn thì tự lấy cán chèo mà gõ liên tục vào đầu mình, miệng thầm lẩm bẩm:



“Thằng! Ngu! Dành mái chèo! Khoe kinh nghiệm! Ngu này! Ngu này!”



Giao Lan Lăng càng nhìn, càng cố nhịn để không cười to thành tiếng. Cuối cùng nàng cũng chịu không nổi mà ôm bụng ngã lăn ra cười sảng khoái, khiến cho thuyền gỗ bị trao đảo.







“Đúng rồi, đến khúc này thì rẽ trái. Đó.”- Giao Lan Lăng quay người, bẻ tay bẻ cổ sau khi hoa tiêu một cách đầy chính xác và tâm huyết.



Tiểu Cẩu ở phía đối diện thì mệt nhừ buông mái chèo ra, thở hổn hển. Giờ hắn mới thấy chèo thuyền đúng thật là khó hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn thấy rằng chắc chắn là do lần trước hắn quan sát Lão Cẩu chưa kĩ nên vừa rồi mới không định vị được như vậy.



Thực chất thì nó chả liên quan.



Giao Lan Lăng thấy vậy, liền ném một bầu nước cho hắn. Nàng vỗ về:



“Ngươi cũng đừng như vậy làm gì. Lan Lăng Viên là do cụ nội ta cố tình cắt tỉa thành một trận pháp tự nhiên, để tránh cho những tộc nhân đi lạc vào đây mà chọc phải đại xà hoặc giao long, tự rước họa vào thân. Vậy nên ngươi bị lạc là đúng rồi. Chứ ta thấy ngươi chèo cũng chắc tay mà.”



Có được cái thang để đi xuống khỏi bục xấu hổ, Tiểu Cẩu ngay lập tức đáp lời:



“Vậy kể ra ngươi cũng giỏi mà, thuộc cả đường nơi đây. Chắc là tạo nghệ về trận pháp chắc cũng không tệ?”



Giao Lan Lăng hơi ngạc nhiên, rồi nàng xua tay cười:



“Vậy thì ngươi nhầm rồi. Thực ra thì mọi tộc nhân dòng chính chúng ta đều phải vào đây suốt từ nhỏ cho đến lớn để thuộc đường.”



“Ồ? Vì sao?”



“Tam Nguyệt Giao Ca Tế. À, cứ gọi là ca hội cũng được.”



“Đó là gì?”



“Ờmm. Ngươi cũng biết mà, Giao gia chúng ta thành danh là nhờ tuyệt kỹ ngự giao. Mà trong đó khâu quan trọng nhất chính là nuôi dưỡng giao long, đặc biết là thông linh với âu giao vừa mới chào đời. Để nó chọn ngươi làm chủ. Và bên trong Lan Lăng Viên này thường có đại xà cư ngụ nên cứ đến mùa xuân thì sẽ có giao long tới đẻ mượn. Mà trứng giao lại nở không đều, nên thỉnh thoảng sẽ ấu giao xuất hiện, nhất là vào ban đêm. Thậm chí thỉnh thoảng còn còn cả giao long trưởng thành cơ.”



“!”



“Như thế này này. Những cao thủ dưỡng giao của Dưỡng Giao điện gia tộc ta sẽ thu âm lại những tiếng kêu nhất định của giao long, bắt chước và không ngừng chuyển những âm thanh đó thành những nhạc phổ, lời ca. Rồi sau đó chuyển cho tộc nhân trẻ tuổi các đời học tập. Rồi vào mỗi đêm trăng thứ ba trong tháng, khi mà khí âm hàn của Giao Đàm tinh thuần nhất, giao long đại xà ra ngoài để hấp thu ánh trăng. Thì cả lũ sẽ chèo thuyền khắp Lan Lăng Viên và cất tiếng ngâm. Giọng ai hay, ngâm chuẩn với vận khí tốt thì sẽ có ấu giao bắt được âm tần, tưởng kẻ đó là người thân rồi bơi tới thông linh.”



“Woa! Ly kỳ vậy sao?! Thử ngâm một đoạn xem.”



Giao Lan Lăng nghe vậy thấy hơi ngượng. Nàng quay tới quay lui, để chắc chắn rằng lúc này ngoài họ ra thì quanh đây chẳng còn ai cả thì mới ngân giọng, ngâm lên những ca.



Khúc ca này câu từ khó hiểu. Không. Đúng hơn là nó không phải là bất cứ thứ ngôn từ gì cả. Thậm chí còn chẳng phải là ngôn ngữ của nhân loại. Mà là ngôn ngữ của giao long, đại xà nhưng được phiên âm ra tiếng của nhân loại. Nhưng được cái là nghe cũng khá bắt tai.



Giao Lan Lăng chỉ ngâm một đoạn ngắn rồi thôi. Nàng nhìn ánh mắt đầy vui thú với điều mới lạ của Tiểu Cẩu mà xua tay thở dài:



“Ừ. Nghe thì vậy. Nhưng thực ra nó chán lắm. Đã vậy lại còn dài nữa, khản cả cổ. Mà lần nào cũng chỉ thấy rắn bò tới. Giao long thì cực kỳ hiếm, hầu như chẳng thấy con nào. Từ nhỏ tới lớn ta tham gia ca hội không biết bao nhiêu lần mà số lần có giao long xuất hiện thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn đâu đều là rắn. ”



“Chỉ vậy mà có được giao long làm sủng vật sao?”



“Ừ, hừ hừ, về lý thuyết thì có vậy thôi. Thậm chí năm trước ta còn được chứng kiến có kẻ thông linh được với một con dị chủng băng giao, vô cùng có tiềm lực!”



“Thực sự sao? Vậy hắn nhân phẩm quá tốt rồi còn gì!”- Tiểu Cẩu chèo thuyền và cảm thán.

“Ừ đấy! Cái trò này đều là dựa vào nhân phẩm thôi mà”- Giao Lan Lăng lập tức gật đầu đồng tình. Nàng cũng thấy bức xúc với việc này lâu rồi.



“Vậy ngươi có thu hút được con nào không?”- Tiểu Cẩu cười nhanh nhảu, cất giọng chân thành.

Hắn thực sự thấy hứng thú và hỏi thật lòng. Nhưng hắn chẳng hiểu sao lại thấy Giao Lan Lăng giật mình mình một cái. Ngay sao đó nàng cau mày lại, lườm hắn với một vẻ đầy hằn học. Cứ như là hắn vừa chọc ngoáy vào nỗi đau nào đó của nàng vậy. Nhưng Tiểu Cẩu thông mình mà. Hắn ngay lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra và vội sửa sai:



“Đại xà?”- Hắn cười niềm nở. Nhưng hai hàng lông mày của Giao Lan Lăng lại càng dính sát vào nhau hơn.



“Trung…bình xà??”- Nụ cười của Tiểu Cẩu hơi cứng. Hai đầu lông mày của Giao Lan Lăng giờ chỉ còn cách nhau một đường tiệm cận. Và hình như đâu đó quanh đây bắt đầu có từng làn sát khí nhàn nhạt vờn quanh.



“…t-tiểu x--”



*bốp!*



*bõm.*



Cái vật cứng kia vừa mới rơi xuống nước, Giao Lan Lăng lại ngay lập tức lấy ra một vật cứng khác từ vòng trữ vật rồi ném tiếp.



Tiểu Cẩu không dám tránh.







Con thuyền nhỏ vẫn cứ rẽ nước mà đi, thỉnh thoảng lại thấy mấy lùm hoa hai bên rung động và phía sau có những thân ảnh trơn dài đang lấp ló chuyển động.



Tiểu Cẩu vốn chẳng sợ rắn rết gì. Nhưng nơi đây không khí khá âm hàn, lại toàn mùi bò sát nên hắn cũng cảm thấy hơi rợn tóc gáy. Nếu như không phải là được Giao Lan Lăng bảo đảm thì hắn đã quay thuyền té thẳng rồi.



Bỗng nhiền Giao Lan Lăng phát hiện ra một vật gì đó ở phía xa xa. Nàng hớn hở cười, vẫy tay thúc dục:



“Nhanh nhanh. Chèo về phía trước, trèo về phía trước!”



Tiểu Cẩu chẳng hiểu gì nhưng vẫn chèo theo lệnh.



Đến được lùm hoa phía trước. Giao Lan Lăng tươi cười vươn tay vào, ngắt một cái. Rồi sau đó, trên tay nàng đã có thêm một bông hoa Lan Lăng đã nở được một nửa. Nụ cười trên môi nàng càng thêm phần tươi tắn. Nàng quay lại chìa bông hoa cho Tiểu Cẩu xem. Khẽ vuốt tóc mai, nàng thích thú khoe:



“Xem ta tìm được một bông nở trái giờ này. Cơ hội là một trên một triệu đấy ngươi biết không? Thấy ta may mắn chứ?”



Tuy bông Lan Lăng mới chỉ khẽ hở được được một nửa, nhưng Tiểu Cẩu đã có thể thấy rõ được từng đường viền, từng mảng màu đẹp lạ kỳ của nó. Dù trong lòng tấm tác khen, nhưng hắn chẳng biết phải đáp lại ra sao. Hắn vốn chẳng hiểu gì về hoa mà cũng chẳng giỏi nói chuyện phiếm về mấy vấn đề này, nhất là với con gái.



Vậy là hắn quyết định sử dụng chiêu thức hiệu quả nhất, duy nhất mà hắn biết. Hắn cười tươi, gật đầu và hô một câu “Đẹp!”.



Trả lời xong thì hắn mới cảm thấy HÌNH NHƯ mình vừa mới lạc đề.



Rồi mặt hắn dần ửng đỏ. Đang lúc ấp úng, không biết phải khắc phục ra sao thì hắn thấy Giao Lan Lăng cười. Nàng ôm lấy bông hoa đó vào lòng, cảm ơn hắn rồi cúi đầu ngắm nghía bông hoa.

“Đúng là nó rất đẹp”- Nàng cười thật đẹp. Còn Tiểu Cẩu thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy chiêu vừa rồi quá lợi hại. Đáp vậy mà cũng đúng?



Nó có khi còn lợi hại hơn bất cứ câu thần chú hay thứ bùa may mắn nào mà hắn từng biết. Thế là tư nhiên trong tâm trí hắn xuất hiện một tia suy nghĩ rằng. Nếu mà hắn có thể luyện cái chiêu này đến mức xuất quỷ nhập thần thì biết đâu còn có thể chinh phục được cả thế gới?!



Tiểu Cẩu bỗng dưng cười *khờ khờ*, trong khi ánh mắt đang nhìn về một viễn cảnh muôn màu xa xôi nào đó. Rồi sau sau đó, hắn như là ngộ ra được một thứ chân lý nào đó rồi lên tiếng với một vẻ khá bất ngờ:



“Hóa ra vì vậy mà phụ mẫu mới đặt tên ngươi là Lan Lăng.”



“?”- Giao Lan Lăng hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Tiểu Cẩu cảm thấy mình quá tâm lý và thông minh nên tiếp tục:



“Chẳng phải là ngươi nói là hoa Lan Lăng không chỉ đẹp mà còn có sức sống rất mãnh liệt sao. Ta thấy phụ mẫu ngươi đặt cho ngươi cái tên này quả thật rất ý nghĩa. Không chỉ là một lời chúc rất hay mà còn là một lời tiên đoán rất đúng nữa. Ngươi đ…khụ…kh-ừm, đẹp như vậy. Lại còn rất kiên trì, không chịu buông bỏ. Hì hì. Thực sự là rất giống loài hoa này. Lan Lăng. Người đẹp… à à hoa đẹp, mà tên cũng thật đẹp.”- Tiểu Cẩu gãi đầu, tít mắt cười.



Chợt, Giao Lan Lăng thều thào:



“Ta còn nhớ hồi mình còn nhỏ, phụ thân ta hay kể cho ta nghe những điển cố. Người có kể rằng, Trước đây toàn bộ Nội Khu Giao Đàm phủ đầy hoa Lan Lăng. Hoa tuy đẹp nhưng không còn bất cứ công dụng nào khác. Đã vậy lài còn rất vướng víu.



Lúc cụ tổ đời đầu gia tộc chúng ta đoạt được Giao Đàm, vì muốn quy hoạch và cải tạo nơi đây, nên đã sử dùng trận pháp, bỏ ra ba ngày ba đêm để thiêu rụi đám hoa này. Đồn rằng đám cháy rất lớn. Lớn đến mức mà đứng từ đỉnh của Tháp Đông Hoàng cũng có thể nhìn thấy ánh lửa. Nghe điêu quá đúng không? Phụ thân ta bảo đấy đúng thật chỉ là cường điệu, nhưng đám cháy đó thật sự là rất lớn.



Sau khi thu hồi trận pháp, toàn bộ mặt nước Nội Khu khi đó sạch bóng hoa Lan Lăng… ha ha… Nhưng mà không. Rễ của hoa Lan Lăng bám rất sâu và chặt. Chẳng lâu sau đó chúng lại một lần nữa trỗi dậy. Và từ đó trở đi, hầu như năm nào gia tộc ta cũng phải phong tỏa đề dùng trận pháp thiêu rụi chúng một lần. Nhưng vẫn chẳng có tác dụng, chúng không ngừng chết nhưng cũng không ngừng hồi sinh mọc. Đến nỗi hơn một trăm năm trước, cụ nội ta đã phải chịu bó tay, để mặc cho chúng mọc. Thông qua vài khâu cắt tỉa thì tạo thành cái Lan Lăng Viên chiếm gần một phần ba diện tích Nội Khu này.



Nhưng chúng vẫn đang dần dần lan rộng ra. Từng chút một, khắp ngóc ngách, khắp khe khở, chiếm đoạt từng li từng tí đất sống của tộc nhân ta. Một thứ cỏ dại vô dụng.”- Giao Lan Lăng vẫn mỉm cười, nhìn Tiểu Cẩu. Nhưng chẳng biết từ khi nào mà đôi tay của nàng đã xiết chặt, bóp nát bông hoa nở trái giờ đó.



Tiểu Cẩu sững sờ chứng kiến tất cả biến chuyển nơi ánh mắt của nàng, trong khi tay vẫn cứ khua mái chèo. Hắn không dám dừng lại, vì nếu dừng lại thì hắn biết mình sẽ phải đáp lời nàng. Và hắn cũng chẳng dám làm điều đó.



Qua ánh mắt đó, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được một thứ bóng tối không tên đang bao phủ lên toàn bộ tâm can và cõi lòng của Giao Lan Lăng. Hắn thấy nó, thấy nàng đang phải chịu đựng một sự tra tấn nào đó trong khi mọi biểu hiện bên ngoài vẫn là tươi cươi và bình thản.



Từ tận đáy lòng được thôi thúc bởi quá khứ, hắn muốn cứu nàng ra khỏi thứ bóng tối đó. Nhưng hắn chẳng thể làm gì, cũng chẳng dám làm gì.



Hắn đã cố thử cười, cố thốt ra vài câu bông đùa nhạt nhẽo nào đó giúp tâm trạng của nàng và bầu không khí trở lên khá hơn. Nhưng rốt cuộc hắn lại chọn im lặng. Vì chính hắn cũng đang cố chạy trốn khỏi bóng tối của chính mình. Làm sao mà giúp được người khác. Vậy nên hắn chợt thấy sợ. Sợ rằng nếu nhìn nàng lâu hơn nữa thì hắn sẽ gọi lại thứ bóng tối mà hắn vấn luôn cố trốn tránh.

Hiện tại, hắn đã không biết mình đã bị lạc lối trong ánh mắt sâu thẳm của nàng.



Đột nhiên Giao Lan Lăng chợt cúi đầu, cắt đứt sự kết nối giữa nàng và Tiểu Cẩu. Nàng phát hiện ra bông hoa bị chính tay mình bóp nát, nhận ra vẻ sững sờ và trầm lặng của Tiểu Cẩu. Nàng ném bông hoa trong tay mình xuống nước, bóp trán, lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm lại những chú âm trong bài thiền của Lão Cẩu rồi lại tươi cười nói:



“Haha. Đấy ngươi thấy không. Lan Lăng Viên cố sự nhiều lắm. Kể cả ngày không hết đâu. Thậm chí còn có nhiều thứ còn thú vị hơn nữa kìa.”



“A hả?! Vậy sao?”- Tiểu Cẩu vẫn chưa kịp định thần lại.



“ừ……ừ”- Giao Lan Lăng thở dài, nàng cảm thấy không muốn tiếp tục nữa. Nàng nhỏ giọng nói:

“Thôi ta mệt rồi. Trở về thôi. Đợi khi nào trời đẹp ta dẫn ngươi đi tiếp.”



“… …hư hừ. Ừ. Được đấy.”- Tiểu không biết rằng liệu Giao Lan Lăng có biết là gần ba ngày nữa thầy trò bọn họ sẽ rời đi hay chưa. Nhưng hắn biết rằng, trong Giao Đàm, trời hôm nào cũng đẹp.



Tiểu Cẩu quay thuyền. Theo sự chỉ dẫn của Giao Lan Lăng mà chậm dãi chèo đi.



Bỗng nhiên!



Mặt nước dưới ngay bên dưới họ bắt đầu rập rềnh trao đảo. Những lùm hoa hai bốn phía xung quanh thì không ngừng rung động dữ dội!



Dưới mặt nước phía sau, một bóng đen to lớn và rất dài đang nhanh chóng rẽ nước tiến tới con thuyền nhỏ của hai người Tiểu Cẩu. Bóng đen đó áp sát lại gần rồi liên tục bơi vòng quanh con thuyền.



Theo những con sóng nước xung quanh, từng khúc thân trơn dài, to và đầy lân phiến không ngừng uốn lượn, thoát ẩn thoát hiện.Thỉnh thoảng lại có những tiếng rít trầm đầy uy áp từ dưới nước vọng lên.



Giao Lan Lăng cảm thấy giật mình và khó hiểu. Vì đáng lý ra giao long không có thói quen thức dậy sớm như vậy chứ? Đã thế còn lại còn xuất hiện trong Lan Lăng Viên vào giờ này.



Còn Tiểu Cầu thì lập tức đứng thẳng dậy. Đầu óc hắn căng thẳng, tim hắn đập cực nhanh, tay thì mồ hôi xiết chặt mái chèo, đứng vào thế thủ. Bởi vị chuyện hung thú ăn thịt người với đối hắn đã chẳng còn là chuyện lạ gì. May thay là đêm qua Lão Cẩu cũng đã dúi vào tay hắn vài quả pháo tự chế để phòng thân nếu chẳng may gặp phải điều bất ngờ gì đó bất ngờ!



Vốn dĩ là Tiểu Cẩu cảm thấy thầy hắn quá rườm rà và lo xa. Nhưng rồi vào những lúc như thế này đây, hắn thấy cực kỳ ghét phải chấp nhận rằng hắn sai còn lão thì đúng.



Con giao long đó giờ đã áp sát đáy thuyền. Tiểu Cẩu cẩn trọng rút hết mấy cục pháo ra. Tuy căng thẳng nhưng hắn vẫn tập trung theo dõi từng hành động của nó. Hắn chỉ thầm mong sao con giao long này chưa đến tuổi trưởng thành, nếu không thì xong rồi. Vì dù là thuộc chi loại nào thì mỗi con giao long trưởng thành đều có chiến lực ít nhất sánh ngang với nhất chuyển chiến tu!



Mặt nước trao đảo, thuyền nhỏ bập bênh. Tiểu Cẩu quyết định sẽ ra tay trước để chiếm tiên cơ. Giao long có họ hàng với rắn, tuy hung bạo và giảo hoạt nhưng thực chất rất lại nhát. Chỉ cần mấy quả pháo mà Lão Cẩu đưa cho hắn đủ sức gây ra uy hiếp. Thì con giao long sẽ tự động bơi đi để tìm con mồi dễ sơi mà bớt nguy hiểm hơn.



Nhưng đúng lúc đấy, Giao Lan Lăng bỗng từ phía sau chạy vọt lên, lướt qua Tiểu Cẩu rồi cúi xuống thò người ra khỏi thuyền và thả tay xuống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK