• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nê thành, một trong hàng ngàn nơi tập trung dân cư trong địa giới dải Ngọc Liên(vòng ngọc) rộng đến cả vạn mẫu, tuy rằng chỉ được tính là một tòa thành cỡ nhỏ. Nhưng nhân khẩu cũng đã vượt hai vạn.



Qua hơn trăm năm xây dựng và phát triển, cho dù chỉ là một thuộc địa cung cấp bậc trung-hạ của Giao gia. Nhưng Nê thành cũng thỉnh thoảng được biết đến với nhiều thứ sản vật đặc biệt mà chỉ có nơi đây mới có. Như là bùn, bùn… và bùn.



Bởi vì địa thế, người Giao gia cũng khá để tâm đến Nê thành, luôn đặt trong thành số lượng từ 3-5 tu sĩ để tiện bề cai quản dân chúng, cũng như thực hiện những hoạt động tình báo.



Trong vòng 10 năm trở lại đây, Nê thành đã đạt đến thời kì thịnh vượng nhất mà từ khi nó được xây dựng lên. Dân cư phân hóa giàu nghèo khá đồng đều, thuế và sản vật nộp lên gia tăng vượt chỉ tiêu hai thành suốt ba năm liền. Và đặc biệt là số lượng tu sĩ trú đóng trong thành cũng đã đạt đỉnh điểm 5 người.



Trong đó có, một vị thành chủ chiến tu đã mở được ngũ môn, một vị con cháu trực hệ Giao gia và 3 tu sĩ bản địa khác.



Nếu tình trạng tốt đẹp này cứ tiếp tục, thì chỉ trong 10 năm nữa , địa vị của Nê thành sẽ được thăng đến bậc trung-thượng, thậm chí là thượng-hạ. Sẽ nhận được càng nhiều khoản đầu tư và bảo hộ từ Giao gia hơn nữa.



Chỉ là… Nếu dùng những đám cháy, mây đen khổng lồ cùng vô số những tiếng thét gào thê lương tưởng như không ngớt bên dưới kia để thay cho những lời nhận xét thì... Nê thành, xong đời rồi.



Đứng trên mái nhà cao nhất của phủ thành chủ. Ân Lê vốn luôn coi đây là nơi tuyệt vời nhất để ngắm nhìn toàn bộ Nê thành vào những ngày trời se se như thế này. Cùng với mùi đất bùn đặc trưng ngửi mãi thì cũng sẽ thích, đã nhiều lần ông mỉm cười và cảm thấy nhân sinh tuyệt vời cũng sẽ chẳng hơn thế này.



Và hôm nay, cái nhân sinh tuyệt vời đó đã đến hồi kết.



Nghe những âm gào thét cào xé thâm tâm, nhìn ngắm một mảng trời cam đen ngột ngạt và tuyệt vọng. Ân Lê quỳ rạp xuống ngay tại vị trí mà ông luôn thích đứng nhất.



Linh khí trong cơ thể ông đã hoàn toàn cạn kiện, tay trái thì cũng đã bị phế hoàn toàn. Ngay từ lúc cuộc chiến này bắt đầu, năm người bọn họ đã chẳng có phần thắng. Đối phương chỉ coi họ như là vật tiêu khiển.



Quay đầu nhìn lại các tàn chi thịt vụn đang vương vãi khắp mái nhà của bốn người bọn họ. Ân Lê chợt tự cười diễu cợt sự tự tin của mình lúc đó.



Những âm thanh máu tanh và hỗn loạn mỗi lúc một thê lương. Nhìn những dân chúng chất phác Nê thành đang không ngừng cắn xé thịt nhau, rồi tự đột biến thành quái vật sau những làn khói lửa mịt mờ dưới kia. Như một đứa trẻ, nước mắt Ân Lê tuôn trào. Ông gào thét:



“Tại sao hả lão Thiên? Tại sao người muốn diệt Nê thành? Nếu có tội nghiệt gì sao không để mình ta gánh chịu thiên phạt? ư ư”



Phía sau ông, có giọng nhàm nhàm vang lên:



“Đây chẳng phải do lão Thiên hay thiên phạt gì cả. Tất cả đều do ta…”



Giọng đó ngáp dài một cái rồi tiếp tục:



“…Mà nếu thực sự chuyện này có chút liên quan gì đấy đến lão Thiên. Thì là do lão đã để ta được sinh ra. TA, chính là thiên phạt.”



Lời vừa dứt, thân ảnh của Ân Lê cùng với sự phẫn nộ của ông đã phóng tới. Tay hắn ông duỗi thẳng bùng cháy lửa xanh lam. Một kích đổi mạng toàn lực cuối cùng của một tu sĩ đã mở ngũ môn thì chẳng phải chuyện đùa.



Tôn Bạch Ngọc cái gì cũng không đổi, chỉ nhẹ vươn tay vả cái *bốp!*. Ân Lê mặt hần năm ngón, bắn ngược lại đổ cả tường gạch.



Ân Lê nằm nghẹo sang một bên, thoi thóp cảm giác như không thở nổi. Cả xương gò má, xương mũi và xương cổ ông đều đã vỡ vụn.



“Khục khục khạc.”



Sau ngụm máu đó, Ân Lê chẳng còn rõ là mình còn sống được bao lâu nữa? Thời gian lúc này đối với ông đã chẳng còn quan trọng. Nhưng ông vẫn liều sức mình mà gắng gượng hô to, dù cho ngôn từ đã bị lệch lạc:



“Ại ao? Ngươi Ại àm hế? Nê ành đã cho ngươi ái nhà uốt ột năm ay. Ại ao?!”



Ánh mắt ông giờ chẳng còn sự căm thù, chỉ còn sự mông lung và không can tâm.



Tôn Bạch Ngọc khẽ vuốt tóc mai óng mượt bị gió thổi lên gương mặt đẹp không tì vết như được đạc ra từ ngọc của mình. Hắn chẹp miệng vẻ nhàm chán:



“Vậy mà ta cứ cho rằng ngươi sẽ thú vị hơn nên mới để ngươi là sống đến cuối cùng. Hóa ra đến cuối cùng ngươi vẫn chẳng hơn nổi như bọn chúng.”



“ Ngươi SẼ ẾT ẠI NƠI ÂU NHẤT CỦA ỬU U ÂM ÀO! Khạc”- gào xong, Ân Lê gục xuống trút hơi thở cuối cùng. Máu và nước dãi quyện lại chảy dòng dòng từ cái miệng đã vỡ toác ra của ông.



Gió se se thổi qua đem theo hương bùn đặc trưng ngửi mãi cũng sẽ thích của những bãi bùn quanh Nê thành.



Tôn Bạch Ngọc *khịt khịt* rồi cúi đầu xì mũi.



“Ai mà biết được…”



Lấy một chút bột Mộng Mị ra hít thật sâu. Mọi thứ lại nâng nâng và nhàm chán hẳn lên.



“…Ta định sẽ vĩnh sinh.”





Đoan gia phía tây nam Nê thành. Vốn là gia phiệt giàu có bậc nhất của Nê thành. Nhiều đời danh gia vọng tộc.



Đáng lẽ ra hôm nay Đoan gia sẽ có một cảnh tấp nập, giăng đèn kết hoa. Phần vì mừng tiểu thư út nhà họ khỏi được thứ dịch bệnh phiền phức kia, phần muốn đón sinh nhật lần thứ 17 sớm cho nàng. Và đồng thời để đón chào nhị thiếu gia Đoan Cực trở về.



Hôm nay, đáng lẽ ra ai cũng được vui vẻ. Nhưng tự nhiên, hai tên lang băm đó lại chạy đến quậy phá, nhục mạ tiểu thư Đoan gia, nói trong người nàng đang chứa quái vật cần phải cách ly trừ tà gì đó. Và bảo tất cả chạy đi nếu không sẽ bị trúng.



Hừ, đúng là quân lừa đảo đáng khinh mà. Làm lang băm lừa bạc khiến hơn chục người uống thuốc xổ đã đành, tiểu thư Đoan gia đã nhân đức đứng ra bảo đảm cho chúng, còn mời ở lại. Mà chúng còn định bày thêm trò đạo sĩ dởm.



Đúng là cái lũ ăn cháo đá bát!



Cũng may là có Ngọc lang trung mấy hôm trước trị dứt dịch bệnh, còn vạch mặt lũ lang băm. Không có khi những người bị chúng lừa rồi uống phải thuốc tiêu chảy đã phải đông đến mấy trăm rồi.



Cả Đoan phủ lúc đó, từ người dự tiệc đến kẻ ăn người ở, ai đều giận chúng đến tím cả người.



Nhưng có điều… ngày vui mà. Ai mà muốn tức giận làm gì? Bọn chúng vừa bị những người bị lừa uống thuốc tiêu chảy đuổi đi một cái thì mọi người cũng đều hết giận luôn.



Vì ngay sau đó họ đã chết sạch rồi.



Mới đầu chỉ là những tiếng chuông chẳng biết từ đâu mà vọng tới trong đầu của mỗi người. Sau đó là những biểu hiện lạ ở một vài tên người ở và khách dự. Nhưng chẳng lâu sau, bọn họ như điên như dại mà lao tới bất cứ ai bên cạnh và điên cuồng cắn xé.



Tiếp đấy thì càng có nhiều người bị như vậy hơn. Cả buổi yến tiệc ở Đoan phủ bỗng hóa thành tiệc hồng môn.



Những người nhanh chân thoát được thì chạy vội ra ngoài, để tìm binh lính tới. Thì ngay lập tức họ lại nhận ra rằng, họ chỉ vừa thoát khỏi một lò mổ thì đã chạy đến một bãi giết chóc tự do.



Dân thành, từ người xa lạ đến những người thân quen. Ai cũng đều biến thành những con ngạ quỷ bò ra từ tận Cửu U Âm Tào mà người đời đồn thổi.



Những tiếng xé thịt, những tiếng nhai xương hòa cùng tiếng khóc tiếng cười chợt tô thêm cho nền bùn của Nê thành những dải màu thật là “nhộn nhịp”.



Và mọi thứ còn tệ hơn khi mọi người nhận ra rằng họ chẳng thể chạy ra khỏi cổng thành dù cho có cố như thế nào. Cứ như là có bức tường vô hình nào đó cản trở họ chạy đi vậy.



Còn đối với những người “may mắn” không bị biến đổi, thì phía trước họ chính là ngõ cụt, phía sau là sự tử vong đến bất ngờ dưới hình hài của những con quái vật đội lốt những người thân quen. Trong cơn tuyệt vọng, người ta dẵm đạp lên nhau để cố với tới chút hi vọng mong manh vốn còn chẳng có thật.





Đoan Cực thở dốc. Khó khăn lắm hắn mới vượt qua được đám dân thành mà chạy được về Đoan phủ.



So với mớ hỗn loạn ngoài kia, thì nơi đây giờ thật yên bình và ấm cúng.



Nhưng Đoan Cực vẫn chưa buông bỏ cảnh giác. Vì hắn còn chưa quên được những cảnh tượng đáng sợ vừa rồi. Hắn biết mình phải thật cẩn thận nếu như muốn cứu được người thân và muội muội hắn.



Đi khắp phủ để tìm kiếm, Đoán Cực gặp vài tên “người quen” nữa. Nếu như tránh né được thì hắn tránh. Còn nếu buộc phải xuống tay thì động tác của hắn giờ đã khá là dứt điểm.



“Chựt. Tại sao tìm hết từ phòng tới hoa viên mà vẫn chưa thấy đâu? Nhạc Linh, đừng có xảy ra chuyện gì đấy!”



Càng tìm, Đoan Cực càng cảm giác bực bội rằng tại sao Đoan phủ lại rộng lớn đến như vậy. Nhưng hắn thể dừng lại một chỗ quá lâu, thời gian nghỉ lấy hơi cũng chẳng có, hẳn phải tiếp tục tìm.



Nhà bếp… không có!



Hậu hoa viên… không có!



Kho củi… chỉ có bọn chúng!



Khu thờ tổ… không có!



Dãy phòng người ở phía tây… đụng phải ba tên đã bị biến dị, cốt gai đầy người, hắn bị thương chân phải mới trảm sát được.



Hồ sen phía đông… không có.



Mọi thứ lúc này cứ giống hệt như trò chơi trốn tìm của hai huynh muội hắn những ngày xưa cũ vậy. Chỉ là lúc này hắn chẳng thấy niềm vui mà chỉ thấy lo lắng và tuyệt vọng.



Đang trong cơn tuyệt vọng và mệt nhừ. Đoan Cực chợt nghe ở phía trước có tiếng khóc nỉ non. Tiếng nghe thật quen, lòng hắn dịu lại. Đoan Cực bứt tốc, phía trước chính là phòng của hắn. Nơi chưa quá nhiều kỉ niệm của hai huynh muội.



“Đúng rồi, tại sao mình lại không tới đây đầu tiên?”- Đoan Cực thầm tự trách.



Đứng trước cửa chần chừ. Tiếng khóc này, đúng là của muội muội hắn. Từ đêm qua trở về, hắn vì muốn tạo bất ngờ nên chưa từng đi ra gặp nàng. Suốt bốn năm trời xa cách, giờ thì lòng hắn có chút hồi hộp.



Đẩy cửa bước vào. Tim Đoan Cực đập thình thịch.



Có người đang ngồi quỳ khóc dưới sàn. Dáng hình đó, mái tóc đó, âm thanh đó, tuy có thay đổi nhưng đúng thật là muội muội hắn rồi.



Biết bao kỉ niệm quá khứ cùng cảm giác nhẹ nhõm vì trút bỏ được nỗi lo trong thực tại cùng ùa lên, khiến đôi mắt của Đoan Cực hơi ướt. Hắn từ từ tiến tới, khẽ gọi tên muội muội mình “Nhạc Linh”.

Bỏ qua khung cảnh máu me chẳng chút quan trọng xung quanh, chẳng nhìn cái xác chết không nhắm mắt của mẹ mình đang nằm im lìm ngay phía trước người muội muội dính đầy máu đang *nhồm nhoàm* mà hắn yêu nhất, Đoan Cực không nén được cảm xúc mà bật khóc:



“Nhạc Linh. Là huynh… huynh về rồi đây.”



Đoan Nhạc Linh bỗng giật mình, nàng ta từ từ quanh đầu về phía âm thanh phát ra.



Đầu tóc nàng bết bát, cả người nàng tanh tưởi, gai xương lởm chởm khắp người đâm rách áo. Đôi mắt nàng giờ chỉ là một mảng đen không có con ngươi, đang chảy từng dòng dịch sền sệt. Miệng nàng đang nhai mà vẫn phát ra những âm thanh nghe như tiếng khóc thút thít.



Thấy Đoan Cực từ từ tiến lại. Đoan Nhạc Linh trước giật mình, sau là tỏ vẻ hoảng sợ yếu đuối . Nàng ta co mình lại, tay cố dấu đi một quả tim còn đang bị gặm dở, cứ như là sợ Đoan Cực giành mất.



Đoan Cực tới trước mặt em gái hắn, quỳ phục xuống . Đoan Nhạc Linh sợ hãi kêu những tiếng đe dọa yếu mềm. Đoan Cực lau nước mắt, cố mỉm cười lau đi những vết lấm bẩn trên má và khóe môi của em gái mình. Hệt như những ngày xưa cũ.



“Muội vẫn đẹp như vậy.”- Đoan Cực mỉm cười.



“Không. Còn đẹp hơn gấp vạn lần”- Đoan Cực tươi cười đính chính.



Từ nụ cười đó, Đoan Nhạc Linh như có vẻ nhận ra điều gì đó. Nàng ta như bớt sợ, tiến tới ngửi ngửi Đoan Cực. Sau một lát không cảm thấy nguy hiểm gì. Nàng ôm trầm lấy hắn “khóc thút thít”.



Đoan Cực mừng vui sùi sụt:



“Đừng sợ, có ta ở đây. Ta đem hạnh phúc và bình yên tới cho muội. Kể là cho trời có sụp xuống.”



*Phập!*



Đoan Nhạc Linh ngoạm một cú thật to lên vai Đoan Cực. Máu tươi phụt ra. Nàng cố gồng mình nhưng chẳng sao xé được tảng thịt nào xuống. Kẻ này hoàn toàn khác những kẻ khác.



Chợt bàn tay Đoan Cực đặt lên đầu nàng vuốt ve. Hắn nhẹ nhàng gỡ nàng ra mà chẳng tốn chút công sức. Hắn nhìn vẻ bối rối sợ sệt xen lẫn hung tàn man dại của nàng với một vẻ yêu thương vô bến bờ.



Thời gian khi đó như ngừng trôi. Những kỉ niệm lại ùa về. Đoan Cực vuốt ve đôi má trắng bệnh đáng yêu của nàng đầy trìu mến nâng niu.



Hắn cúi xuống. Môi chạm môi, lưỡi đảo lưỡi. Hai trái tim họ lại một lần nữa cùng hòa vang nhịp đập.



Hệt như những ngày xưa cũ.





Đứng trên mái nhà cách đó chẳng xa. Tôn Bạch Ngọc quan sát toàn bộ khung cảnh đó rồi đưa ngọc giản lên trán mà tiếp tục ghi chú:



“Cốt Xỉ Thực Sinh Nhân thành phẩm thứ 34:



+Thể lực tiêu chuẩn, đạt.



+phản ứng tiêu chuẩn, đạt.



+Có vẻ vẫn giữ được một phần trí tuệ trước khi biến đổi, biết sợ.



+Biết những âm thanh như tiếng khóc để dụ người đến.



+Dường như vẫn giữ được chút tình cảm?



+Phát sinh dị biến ngoài định mức,…





Tôn Bạch Ngọc ghi đến đó thì chợt dừng lại. Hắn vừa có cảm giác linh ở các mắt trận hắn đặt vừa mới dao động. Hình như là có kẻ nào đó vừa mới giở trò.



Cảm giác đói và buồn ngủ. Hắn không muốn phát sinh thêm chút vớ vẩn nào liền đứng dậy phi thẳng về phía mắt trận bị dao động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK