• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội Khu Giao Đàm.



Ngô Xuyên, đi theo hai Lân Vệ tiến vào nghị sự phòng. Đây là lần đầu tiên bước vào những nơi như thế này, nên vẻ mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ hồi hộp lo sợ.



Vào tới giữa phòng, Ngô Xuyên quỳ một rạp xuống, kính cẩn hô vang:



“Thuộc hạ Ngô Xuyên, lính gác số hiệu--”



“Dừng!”- Yên vị trên bồ đoàn, Giao Bình cắt ngang. Ông lại nói:



“Tạm bỏ những thứ rườm rà đi. Báo cáo lại toàn bộ những thứ ngươi chứng kiến đêm qua.”



Có vẻ như trước uy áp của mười mấy vị chủ nhân đức cao vọng trọng, sức mạnh siêu nhiên của gia tộc, toàn thân Ngô Xuyên run rẩy, miệng ầm ờ mãi mà không thể nói lên lời.



Giao Kiệt ngứa mắt quát vang:



“NÓI ĐI!”



“dạ dạ!”- Ngô Xuyên giật nảy mình vội ngóc đầu dậy.



Hắn bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện mà HẮN chứng kiến, từ khi mọi chuyện bắt đầu cho tới lúc hắn gục ngã trong vũng máu của chính mình.



Nghe hết cả những chi tiết liên quan tới vụ đột nhập cho tới những chuyện vặt vãnh vớ va vẩn của đám gia nhân. Các gia lão, kẻ gật gù, người chống tay trầm mặc. Rồi Giao Bình hỏi:



“Dạo gần đây có những ai sử dụng phụ đạo bờ nam, ngươi nói rõ lại hết cho ta.”



Dù đã xem qua mấy lượt hồ sơ sử dụng phụ đạo trong cả một năm nay, nhưng Giao Bình vẫn phải hỏi lại một lần nữa cho chắc, phòng khi có tộc nhân sử dụng quyền lợi của mình để trốn ra ngoài chơi mà không ghi chép lại.



Ngô Xuyên run rẩy, không dám giấu giếm, nói:



“Dạ thưa… tiểu nhân không biết ạ. Tiểu nhân chỉ là một tên lính gác trạm theo ca, nên đâu có thể biết hay nhớ hết được những vị nào sử dụng phụ đạo ạ. Tiểu nhân cũng còn chẳng thể được đụng đến hồ sơ sử dụng nữa thưa chư vị gia lão.”



Giao Bình khẽ gật đầu, biểu hiện vẫn bình tĩnh. Điều này ông cũng đã biết rồi, chỉ là hỏi cho chắc mà thôi.



Đột nhiên có một vị gia lão lên tiếng hỏi đúng câu trọng tâm:



“Vậy ngày hôm qua có ai sử dụng phụ đạo không?”



Ngô Xuyên hoảng hốt vội dập đầu xuống sàn để che đi cái nhếch mép nhỏ, xuất hiện đầy bất ngờ của mình. Hắn thầm cảm thấy thú vị rằng cuộc đời này đúng là nhiều thứ trùng hợp. Bởi vì một trong những suy nghĩ cuối cùng của “hắn” trước khi chết, chính là việc ai là người cuối cùng sử dụng phụ đạo.



“Việc này còn thú vị hơn là ta tưởng”- Ngô Xuyên cười thầm.



Đám gia lão trên cao trông thấy tên lính như vậy đều cho rằng hắn có việc gì khó nói. Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ. Nhất là Giao Bình, ông chợt có dự cảm chẳng lành.

Giao Kiệt tính nóng, quát to:



“Nói đi! Không có việc gì phải sợ. Có ta ở đây thì sẽ không có bất cứ một tên khốn nào dám làm hại ngươi.”



Đám gia lão hít sâu, im lặng.



Cảm giác thú vị trong lòng Ngô Xuyên càng thêm đậm. Thế là hắn thuận gió mà đẩy thuyền, bề ngoài run rẩy ngóc đầu, miệng thì lắp bắp:



“d-dạ thưa. Đúng đúng là có người ạ.”



“AI?!”- Giao Kiệt gầm gừ.



“Dạ… Là là. Là Lan Lăng tiểu thư ạ!”







Cả Diêu Nhật và Tích Nguyệt đều đang im lặng quỳ giữa phòng nghị sự.



Ở phía trên, sắc mặt của Giao Bình đang cực kì khó coi. Không muốn chờ đợi thêm, ông quát mắng:



“Tại sao không có đứa nào tới báo với ta?!”



“…”- Diêu Nhật và Tích Nguyệt vẫn cúi đầu.



“Tại sao ngay cả khi Giao Kiều bị đột nhập mà các ngươi vẫn còn im ỉm chuyện này. HẢ?! Có phải ỷ rằng là thiếp thân hộ vệ và là hạt giống huyết mạch của gia tộc mà các ngươi đã quên mất thân phận và nghĩa vụ của hiện tại mình rồi đúng không?!”



“Thưa phó gia chủ, tất cả đều là chủ ý của thuộc hạ! không liên quan đến họ”- Cả Diêu Nhật và Tích Nguyệt đều đồng thanh.



Giao Bình tức giận, gằn từng chữ:



“Giỏi lắm! Đồng điệu lắm.”



Giao Kiệt hừ lạnh xen vào:



“Nói nhiều làm gì? Cứ tước Lân ấn và ngọc giản thân phận của chúng. Rồi phế tu vi để răn đe.”



Giao Bình trầm mặc nhìn Diêu Nhật và Tích Nguyệt, không đồng tình mà cũng chưa từ chối.

Thấy vậy, gia lão quản lý nội vụ cảm thấy tiếc của mà nói nhỏ:



“Kiệt gia lão. Làm thế có phải là hơi quá không. Tư chất của bọn chúng đều là Ưu Giai, là hạt giống huyết mạch mà gia tộc đã tốn công nuôi dưỡng suốt bao năm nay. Dù gì thì, chúng ta còn chưa biết chuyện này có liên quan gì tới chúng hay không mà.”



Giao Minh, chưởng quản ngoại sự, cũng gật đầu đồng tình:



“Vợi lại. Bọn chúng cũng là những kẻ xuất sắc trong số Ngân Lân Vệ, luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, lượng cống hiến đạt được còn ngang bằng một số Kim Lân khác. Chỉ vì nghi ngờ mà làm vậy thì đúng là quá vô lý. Không làm cho người khác phục được.”



Giao Kiệt tính nóng, đập bàn quát:



“Cứ thế mà tha chúng thì để cho cái gia tộc này loạn hết hả?! Phạt nhẹ cũng không được. Bắt buộc phải trừng phạt thật nặng để làm gương cho kẻ khác!”



“Kiệt gia lão bớt nóng. Có gì thì cứ bình tĩnh”- một gia lão khác nói.



*Rầm!*



“Bình tĩnh cái đéo gì?! Ngươi là chấp pháp gia lão hay ta là chấp pháp gia lão! Xử phạt như thế nào còn phải để các ngươi phải dạy ta ư?!”- Giao Kiệt đập bàn quát.



“Thôi đủ rồi.”- Giao Bình giơ tay cản lại. Ông lại nói:



“Đây là một buổi họp, chứ không phải là phiên xét xử. Phạt ra sao thì để qua chuyện này cứ để pháp điện gia lão định đoạt. Nhưng đừng quá tay là được.”



Giao Bình nhìn sang Giao Kiệt, Giao Kiệt tuy vẫn tức nhưng vẫn gật đầu.



Đúng lúc này thì cửa nghị sự phòng lại được mở ra. Một Kim Lân Vệ vội vàng bước vào bẩm báo:



“Thưa phó gia chủ và chư vị gia lão. Không tìm thấy Lan Lăng tiểu thư ở đâu ạ.”



“Cái gì?!”



Không chỉ Giao Bình mà cả Diêu Nhật lẫn Tích Nguyệt đều sửng sốt quay ra nhìn. Tích Nguyệt hơi thở dồn dập và lo lắng, nàng như sắp mất bình tĩnh định hỏi lại thì bị Diêu Nhật nắm tay và lắc đầu cản lại.



Giao Bình không biết là lo cho con gái mình hay là tức giận mà quát to:



“Vậy ngươi đã tìm hết các chưa?”



“Dạ bẩm, thuộc hạ đã cho người tìm khắp nơi. Từ Đại Thư Viện cho tới Thính Vũ Cư, thậm chí là đi vào cả Lan Lăng Viên. Nhưng vẫn không tìm thấy tiểu thư đâu ạ.”



“VÔ DỤNG!”- Giao Bình quát rồi nhắm mắt, tập trung tinh thần. Tay ông bấm quyết, đang cố thử định vị linh khí của con gái mình. Nhưng mà tìm mãi mà không thấy. Cảm giác cứ như là mò kim đáy bể. Có lẽ vì tu vi của Giao Lan Lăng quá yếu, linh khí cũng chẳng có bao nhiêu nên không thể nào mà tìm ra được.



Thấy biểu hiện đó, cả đám gia lão đều xì xào to nhỏ. Thậm chí còn có vài người còn ngầm khẳng định rằng Giao Lan Lăng chính là kẻ phản bội gia tộc, trốn ra ngoài đưa ngọc giản phụ đạo cho tam ma điện sao chép. Rồi bây giờ kế hoạch hoàn thành thì chạy trốn mất.



Không tìm được con gái đã khiến Giao Bình bực tức, giờ đám gia lão lại liên tục xì xào gán tội cho đứa con duy nhất của ông thì càng khiến ông cảm thấy tức giận như muốn nổ tung. Nhưng ông chưa kịp có phản ứng gì, thì Giao Kiệt bên cạnh đã vận khí quát vang:



“IM HẾT ĐI!”



Cả phòng nghị sự im bặt.



Giao Bình lấy lại được một chút bình tĩnh, ông nói:



“Đã tìm ở Ngoại Khu chưa?”



“Dạ thưa, hiện thuộc hạ vẫn đang cho người tìm. Sẽ có tin tức ngay ạ.”



Giao Bình gật đầu, trong sát na, ông thực sự có một chút cho rằng chuyện con gái phản bội lại gia tộc là hoàn toàn có thể.



Nhưng có vẻ như chuyện vẫn chẳng dừng lại ở đó. Bên ngoài cửa phòng nghị sự lại có tiếng người muốn vào bẩm báo.



Giao Bình gật đầu cho vào. Một Ngân Lân Vệ dẫn theo hai Đồng Lân bước vào. Giao Bình hỏi:



“Có chuyện gì?”



Tên Ngân Lân Vệ trả lời:



“Dạ bẩm biết tung tích của Lan Lăng rồi ạ.”



“Thật không?! Ở đâu?”



Tên Ngân Vệ có vẻ hơi khó xử, xong vẫn nói:



“Dạ… thưa. Tiểu thư đã sử dụng phụ đạo để ra ngoài rồi ạ”



“CÁI GÌ?!”



Giao Bình và tất cả các gia lão đều đứng bật dậy. Còn Diêu Nhật và Tích Nguyệt đều như chết đứng. Diêu Nhật thì có đỡ, nhưng Tích Nguyệt thì đã mặt cắt không còn giọt máu.



Linh khí bạo phát, ánh lửa lóe lên, Giao Kiệt lại đập bàn quát:



“Chẳng phải là đã ra lệnh nghiêm phong phụ đạo rồi hay sao? Lũ các ngươi não cứt hết hả?!”



Cả tên Ngân Lân và hai tên Đồng Lân đều cúi đầu run rẩy, rồi tên Ngân Vệ khẽ thưa:



“Dạ bẩm. Thuộc hạ cũng chỉ là vâng lệnh đi tìm tung tích của tiểu thư thôi ạ. Khi thuộc hạ tới Giao Kiều để hỏi thì hai Đồng Vệ này báo rằng, khi trời còn chưa sáng thì tiểu thư đã đem theo tộc ấn của phó gia chủ tới để bảo họ mở phụ đạo ạ.”



“Khốn nạn! Có đúng thế không?!”- Đến lượt Giao Bình đập bàn.



Hai tên Đồng Lân không dám nói dối mà thuật lại toàn bộ sự việc. Giao Lan Lăng tới đòi chúng mở phụ đạo, bọn chúng cản nàng lại và bảo rằng đang có lệnh nghiêm phong của gia lão hội. Nhưng nàng ta lại đem ra tộc ấn của phó gia chủ và bảo rằng cha nàng đang phái nàng ra ngoài để làm nhiệm vụ bí mật quan trọng. Nên bọn chúng cũng không dám cản lại. Và càng chẳng dám hé răng. Cho tới khi có Ngân Lân Vệ tới thì họ mới vỡ lẽ ra và thuật lại.



Diêu Nhật và Tích Nguyệt giờ đã “hóa đá”. Còn Giao Bình thì xiết tay nghiến răng gầm gừ:



“NÓ! DÁM!”



Ông luôn cất tộc ấn và vài thứ rườm rà của mình trong thư phòng, đưa cho Giao Lan Lăng một chiếc ngọc giản mở cửa phòng khi nàng có việc tìm ông. Hơn nữa cả đêm qua ông luôn ở phòng nghị sự đề bàn bạc và đưa đối sách. Nên ông chẳng thể nào ngờ rằng con gái dám cả gan làm việc đó. Vào lúc này!



Như vậy, những người thầm cho rằng Giao Lan Lăng là kẻ phản bội, nội gián của tam ma điện càng nhiều thêm. Đến cả Giao Bình lúc này dù vẫn không tin nhưng cũng chẳng có cách nào để phủ nhận cả. Mọi bằng chứng đều đang chống lại con gái ông. Có lẽ lúc này, những người duy nhất còn tin tưởng Giao Lan Lăng vô điều kiện, chính là Diêu Nhật và Tích Nguyệt đang chết lặng, quỳ ở dưới kia.



Chợt có vài vị gia lão vội vã quát:



“Đuổi đuổi theo mau! Thông báo luôn cho người của các thuộc địa gần đó. Phải tìm bằng được tung tích của nó!”



“Đúng vậy. Sống phải thấy người mà chết phải thấy xác! Phải tìm bằng được nó về đây đối chứng.”

“Các ngươi còn đứng đó làm gì? ĐI Mau!”



Giao Bình một câu cũng chẳng nói, ông đã mệt mỏi quá rồi.



Đúng lúc đó ở bên dưới, Diêu Nhật lên tiếng:



“Thưa chư vị gia lão. Có lẽ thuộc hạ biết tiểu thư đang muốn đi đâu?”



Cả phòng nghị sự kinh ngạc nhìn về phía nàng.



Ở bên cạnh, Tích Nguyệt cũng trợn tròn mắt. Rồi nàng cũng hiểu được ý Diêu Nhật. Nàng tự cắn môi đến bật máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK