Giao Địch chấp tay dẫn theo mấy tên tộc đệ từ từ hạ xuống, thanh cao và oai vệ. Trông cùng ra dáng đệ tử thế gia.
Hắn vốn đây để dạy dỗ Tiểu Cẩu vì dám thân cận với Giao Lan Lăng, đồng thời móc từ miệng Tiểu Cẩu tin tức về tình hình của Giao Lan Lăng.
Và hắn đã quan sát Tiểu Cẩu ở trên không trung một hồi khá lâu. Hắn nhìn ra tên tiểu tử này đúng chỉ là một phàm nhân không có chút tu vi linh khí và ngoài nhan sắc ra thì cũng chẳng có điểm gì bất phàm.
Nhưng khi nhìn thấy tốc độ di chuyển, tốc độ phản ứng và sự chuẩn xác của Tiểu Cẩu khi lao lên cứu tên gia nhân đó không bị rơi khỏi cầu thì hắn đã có những suy nghĩ khác.
Nội Khu Giao Đàm nhìn thì có vẻ êm đềm, bình yên nhưng thực chất đấu đá giữa các tộc nhân là diễn ra không ngừng. Nếu như tư chất và thực lực của ngươi không đủ cao để được gia lão hội gửi đi các thuộc địa và môn phái lớn để lập nghiệp thì chỉ có thể yên phận ở trong Nội Khu tranh giành lợi ích, cống hiến và tài nguyên với hàng ngàn đồng tộc khác.
Đây là cách mà gia lão hội kích thích và phát triển các lứa tộc nhân. Nếu như ngươi chỉ cần lơ là thụt hậu thì chắc chắn địa vị và đãi ngộ của ngươi sẽ xuống dốc không phanh. Trừ khi ngươi là Giao Hóa Long hoặc Giao Lan Lăng.
Giao Địch cũng là một kẻ như thế. Hắn năm nay 23, tùy thời có thể mở ra Linh Hải, trong đám cùng lứa thì cũng khá là nổi bật. Và tất cả những gì mà hắn có được ngày hôm nay đều là một tay hắn giành được.
Tuy là dòng chính nhưng tư chất hắn cũng chỉ ở hạng trung và địa vị của phụ mẫu cũng chẳng cao, cộng thêm việc những kẻ chi phụ đổ về Giao Đàm mỗi lúc một nhiều. Nên hầu như lúc nào hắn cũng đều phải tranh đấu hết sức và xây dựng bè phái để giành giật tài nguyên và không bị đạp lại phía sau.
Nên khác với đám tộc đệ chỉ biết ăn rồi nằm đó vô lo vô nghĩ mà hắn thu thập được về phe mình, Giao Địch không phải là một kẻ ngu và luyện ra được một đôi ánh mắt nhìn người.
Sau khi hạ xuống hắn vẫn giữ vẻ nghiêm trang và tươi cười:
“Ngươi gọi là Tiểu Cẩu? Ta nghe dân Nam Nguyên thuần có phong tục đặt tên xấu thì dễ nuôi. Giờ gặp được thì quả là như vậy. Tư chất và thể lực của ngươi có vẻ không tệ.”
Tiểu Cẩu cau mày, chưa đoán được tên này đang muốn nói gì hay vì sao mà đến. Nhưng hắn cũng chẳng muốn gây chuyện nên chấp tay cúi đầu, lễ phép chào:
“Tạ công tử đã khen, không biết công tử là…?”
“Ngước mắt chó của ngươi lên mà nhìn. Vểnh tai chó lên mà nghe. Đây là Giao Địch thiếu gia, một trong những thiên tài của Giao gia ta!”- Một tên tộc đệ ở sau lưng Giao Địch nhanh nhảu nịnh bợ.
Cả Tiểu Cẩu và Giao Địch đều khẽ cau mày. Nhưng Giao Địch vẫn cười nói:
“Biểu đệ nhớ chú ý lời nói. Chúng ta là đệ tự danh gia. Không thể nói năng lung tung như vậy. hà hà. Nhưng ta đúng là Giao Địch. Hân hạnh được gặp”- Giao Địch lườm tên tộc đệ kia rồi lại cười với Tiểu Cẩu, nụ cười của hắn mang chút kiêu hãnh và tự tin.
Tiểu Cẩu nghe vậy liền lờ mờ đoán được tên Giao Địch này đang định làm gì nên cũng cười gật đầu đáp lại:
“Thì ra là Địch thiếu gia. Ta không biết là đã làm phiền thiếu gia đi tản bộ. Xin lượng thứ lượng thứ.”
“Kh--”
“Tản bộ cái đầu ngươi! Nô tài mà dám xưng hô với biểu ca ta như thế hả? Có tin ta cắt lưỡi không?!”- Giao Địch còn chưa kịp nói thì một tên tộc đệ khác cắt lời. Đã vậy tên đó còn toát linh khí ra để dọa dẫm.
Tiểu Cẩu rùng mình, lẩm bẩm:
“Thì ra là đến gây chuyện. Đen thế.”
Còn Giao Địch thì sắc mặt không vui. Thường ngày thì hắn đúng là thích nghe cái lũ ngu ngốc vô năng này nịnh bợ thật. Nhưng mà lần này hắn đã thay đổi mục đích và hắn cực kì ghét bị chặn họng.
“Xung Hạnh! Ai cho phép ngươi lắm lời! Bọn họ là khách, không phải gia nhân”- Giao Địch quát lớn thị uy, linh khí bốc lên nhắm thẳng vào tên tộc đề vừa mới cướp lời hắn. Khiến hắn ta hoảng sợ run như cày sấy, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Ánh mắt Tiểu Cẩu hờ hững vẻ xàm xàm. Giờ thì hắn đã chắn chắn được vì sao cái lũ ăn no rửng mỡ này lại mò đến rồi. Nhưng hắn vẫn cười hòa hoãn hỏi:
“Dạ. Xin thứ lỗi. Vậy chư vị công tử tới thăm là có việc gì ạ?”
“Ai tới thă--”- Tên tộc để vừa nãy lại quát, nhưng bị ánh mắt của Giao Địch quét qua nên liền câm nín.
Cuối cùng cũng được yên thân, Giao Địch cười lấy lại phong độ và nói:
“Nhất giới tán tu quả đúng đều là người khôn khéo. Chắc hẳn ngươi cũng là nghe được tin đồn của đám gia nhân truyền với nhau rồi chứ.”
“Gia nhân? Tin đồn? Ha ha, ta với sư phụ chỉ là vừa đến đây có vài ngày , còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì sao biết được tin đồn gì? Mong Địch công tử lượng thứ.”
“Ha ha. Không có gì, chẳng qua chỉ là đám gia nhân ngu dốt rảnh rỗi mà nói xấu chủ thôi. Nhưng mà ngươi biết đấy. Miệng ba người thì thành cả một cái chợ. Nên ta cũng đành phải tới đây để xem thực hư ra sao. Nhưng khi nhìn thấy ngươi thì ta liền biết tất cả chỉ là xàm ngôn.”- Giao Địch chậm dãi tiến lại gần Tiểu Cẩu với một ánh mắt thâm thúy, trọng hiều tài.
“T-ta?”- Tiểu Cẩu khẽ thắc mắc khó tin, nhưng trong lòng thì nhổ bãi một bãi nước bọt:
“Lão Cẩu phán quả thật không sai. Đám thế gia đa phần toàn một lũ ngu mà cứ tỏ vẻ cao thâm.”
Tiểu Cẩu lại tiếp tục hỏi với một vẻ cẩn thận, không chắc chắn:
“Không biết ta có tài đức gì mà được Địch công tử quý mến như vậy?”
Giao Địch cười tư tin:
“Có. Ngươi rất có tài!”
“T-ta?(nói lắm quá)”
“Đúng vậy. Ngươi hẳn vốn là đang muốn tới Bắc Hoang để tham dự Đoạt Duyên Hội đi.”- Giao Địch cười đầy thâm ý.
Tiểu Cẩu nghe vậy không tự chủ được mà lui lại vài bước, ánh mắt hiện vẻ đề phòng:
“S-sao ngươi bi- haha Địch công tử hiểu lầm rồi. Ta chỉ là cùng sư phụ đi du sơn ngoạn thủy mà thôi.(chẹp)”
“Hư hư. Không cần phải đề phòng như vậy. Chỉ cần là người có tâm thì sẽ đều nhìn ra thôi, ngươi không cần phải lo lắng. Chỉ là ta có lời này muốn khuyên, ngươi có hứng không?”
“… Xin rửa tai nghe (nói mẹ nhanh lên).”- Tiểu Cẩu chấp tay cúi đầu.
“Ta có thể nhìn ra thể lực của ngươi bất phàm, đã vậy thân thủ hẳn là đã thông qua rèn luyện nên rất nhanh. Nhưng. Đoạt Duyên Hội không phải là dễ đoạt duyên như vậy. Đặc biệt là với những người đến từ vùng khác.”
“…Ý công tử là sao?”- Tiểu Cẩu cau mày chăm chú.
“Haha. Sư phụ ngươi không kể cho ngươi sao?”
“…ưm… Ta đúng là muốn tham gia Đoạt Duyên Hội, trở thành tu sĩ, nên sư phụ mới dẫn ta đi. Ngài cũng chẳng mấy khi tới Bắc Hoang nên cũng chẳng nói với ta điều gì cả.”
Giao Địch nghe vậy liền cười lớn, thản nhiên kéo một cái ghế ngồi và nhìn Tiểu Cẩu với một vẻ đầy hứng thú. Hứng thú đến nỗi đám tộc đệ ngu dốt ở phía sau cũng đã nhận ra hắn đang định làm gì, thế là chúng nhìn qua Tiểu Cẩu càng thêm đề phòng và ghét bỏ.
Tiểu Cẩu đảo mắt ngơ ngác, gãi đầu, nghiêm túc hỏi Giao Địch:
“Mong công tử nói rõ.”
Giao Địch cười:
“Những kẻ từ vùng khác muốn tham dự vào Đoạt Duyên hội thì phải có tín vật của người Trao Duyên. Ngươi có sao?”
Vẻ mặt Tiểu Cẩu hiện vẻ ngỡ ngàng, hắn làm vẻ suy ngẫm một hồi rồi chậm dãi lắc đầu.
Giao Địch cười tự tin, nói tiếp:
“Bỏ đi bỏ đi. Kể cả khi ngươi may mắn nhặt được một tín vật. Thì việc đoạt duyên cũng chẳng phải dễ dàng gì? Đừng nghe danh tiếng mà thiên hạ đồn thổi mà tưởng rằng thực sự có thể một bước lên trời.”
“Xin nghe công tử chỉ giáo.”
“Khi Đoạt Duyên Hội bắt đầu thì nó chỉ có tuân theo một luật lệ duy nhất. Đó là không có bất cứ một luật lệ gì hết. Chỉ cần ngươi vào được cửa thì dù là ngươi có đem theo linh binh, đan dược hay là kìm nén tu vi nhiều đến đâu thì cũng chẳng ai quan tâm. Nhiều kẻ thậm chí còn kìm nén tu vi, vừa bước vào liền đột phá lên hẳn Khai Môn rồi dẫn theo cả chục tay chân chém giết sạch các kẻ yếu ớt đi lẻ. Và sẽ chẳng ai bận tâm đến. Vì đó quá là bình thường, Bắc Hoang chính là vậy.
Thậm chí, dù ngươi có thành công đoạt được một truyền thừa nào đó. Vừa mới cầm trong chưa được lâu thì ngay lập tức gặp cảnh bị hơn trăm người vây công truy sát thì cũng chẳng có gì là lạ!
Ha ha! Còn chưa hết đâu. Mỗi một kỳ Đoạt Duyên Hội thì phải có ít nhất trên vạn người tham gia. Rồng rắn lẫn lộn vô cùng. Mà ngươi lại là tán tu thân cô thế cô, đến cả tu vi linh khí còn chưa có, giữ mạng cho tới khi Duyên Hội kết thúc đã là có phúc lắm rồi. Nói gì đến việc đoạt được truyền thừa rồi bảo vệ nó rời đi?”
Tiểu Cẩu để lộ ra ánh mắt kinh hãi. Điều khiển nhịp thở sao cho vô cùng gập gáp, làm ra vẻ mặt hãi hùng và nói:
“T-thực sự là đáng sợ v-vậy sao?”
Xong rồi hắn cố hít thở đều lại, cúi đầu cảm tạ Giao Địch:
“Tạ ơn công tử đã chỉ điểm. Nhưng trở thành tu sĩ là ước mơ cả đời của ta, ta muốn liều một lần.”
Giao Địch cười đầy kiêu ngạo và hãnh diện. Hắn cảm thấy mình quá có tài thu phục nhân tâm. Cảm thấy mình sắp thu phục được con sói con này rồi, Giao Địch tung đòn quyết định:
“Thực ra. Nếu như ngươi muốn trở thành tu sĩ thì cũng chẳng cần liều mạng vậy làm gì. Luôn có những cách khác mà.”
Tiểu Cẩu giật mình, ngẩng lên, kích thích hỏi:
“Thật không?”
“ha ha. Ta lừa ngươi làm gì?”
“Bằng cách nào? Xin thiếu gia nói rõ.”
Nghe được Tiểu Cẩu thay đổi cách xưng hô, cả Giao Địch lẫn đám tộc đệ đều cười. Giao Địch nói:
“Dễ thôi, chỉ cần ngươi tình nguyện làm gia nhân cho bất cứ gia tộc tu sĩ nào. Thông qua và cống hiến và kiểm tra thì đều có thể được phép tu luyện và trở thành tu sĩ.”
Tiểu Cẩu nghe vậy tỏ vẻ mừng rỡ. Nhưng ngay sau đó mặt hắn lại tối sầm này, xiết tay nói:
“Ta sẽ không vì tu luyện mà đổi lấy tự do”
Giao Địch cười sảng khoái vì cuối cùng tên phàm nhân này đã cắn câu, hắn xua tay đính chính:
“Ha ha. Vậy thì ngươi yên tâm rồi. Đây là thời kì nào mà các gia tộc còn nô dịch người khác như vậy nữa? Mà ta cũng đâu bảo ngươi đi làm nô lệ. Mà là gia nhân. Là người làm công. Có lương thưởng, đãi ngộ hoàn toàn. Thậm chí mỗi năm còn có thể về quê ăn tết, nghỉ đẻ,... Dù là được phép tu luyện thì cũng đều phải kí thệ ước tiêu chuẩn đàng hoàng của Trung Đô. Hoàn toàn minh bạch, không linh tinh.
Gia tộc cũng sẽ không một phát đưa ngươi toàn bộ công pháp mà là để ngươi dùng cống hiến để đổi, vô cùng công bằng. Và nếu một ngày cống hiến của ngươi đủ thì có thể đổi lấy chấm dứt thệ ước, giữ lại tu vi và ra đi, không ai cấm cản. Ha ha, đấy là nếu như ngươi không bị si mê với những đãi ngộ tuyệt vời của gia tộc.”
Tiểu Cẩu cúi đầu, thể hiện vẻ suy tư “tâm động”. Lát sau hắn thốt ra từng câu:
“Ta… chưa suy nghĩ kịp”
Giao Địch cười:
“Tất nhiên rồi. Ngươi hiểu là tốt. Nếu như suy nghĩ kỹ thì hãy bóp nát ngọc giản này. Ta sẽ đích thân dẫn ngươi đi làm khế ước làm công. Nên nhớ. Ta thực sự rất thích tài năng của ngươi.”- Giao Địch ném một mai ngọc giản về phía Tiểu Cẩu rồi sảng khoái dẫn đám tộc đệ bay đi mất.
Bay được một đoạn xa, thì một tên tộc đệ tâm phúc thầm truyền âm với Giao Địch:
“Tên phàm nhân đó thực sự đáng để huynh lôi kéo vậy sao?”
Giao Địch cáu gắt lườm hắn:
“Khốn kiếp. Ánh mắt ta còn sai được sao? Tư chất của tên đó cực tốt, ít nhất là Ưu Giai. Đã vậy dường như đã được thông qua uẩn dưỡng nên hơi thở cũng cực kỳ mạnh. Chắc chắn là một hạt giống tu luyện, đã vậy lại trẻ người, non dạ với một bầu máu nóng như thế. Ưng khuyển tốt như vậy không thu về huấn luyện chẳng lẽ đợi cho kẻ khác tới thu? Ngu ngốc.”
Tên tộc đệ đó gật đầu nói phải.
Nhưng Giao Địch vẫn suy ngẫm một chút rồi hắn lại truyền âm với tên tâm phúc:
“Nhưng để chắc chắn. Từ giờ ngươi thầm theo dỗi hắn cho ta, đừng để cho kẻ khác phát hiện ra hắn. Ngày mai thì kích động vài tên chi phụ Ngưng Khí đến chèn ép hắn. Bắt hắn bóp ngọc giản để cầu cứu ta luôn thì càng tốt. Nếu không thì cũng đừng để hắn chết hay bị tàn phế gì. Và cứ tiếp tụ cho tới khi hắn từ bỏ và bóp ngọc giản để cầu cứu. Hiểu chưa”
“Hà hà. Rõ thưa ca ca.”
Cùng lúc đó, Tiểu Cẩu sau khi thấy đám người Giao Địch bay đi hết thì cũng tiện tay quẳng luôn mai ngọc giản đó xuống nước. Mai ngọc giản chẳng mấy chốc thì chìm mỉm.
“Đúng là quá kém. Lôi kéo người khác mà chẳng có thành ý gì cả? Đến một cục cứt còn chẳng tặng trước được mà chỉ dựa vào dăm lời ba hoa mà cũng đòi thu phục lòng người. Quá ki bo, quá kém”
Tiểu Cẩu ngay lập tức gạt luôn chuyện này ra khỏi đầu và đi tới chỗ Ngô Xuyên đang ngủ say li bì, cõng hắn dậy và đưa hộ hắn về nhà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK