• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoài niệm về một thời xa xôi, hắn thấy các gia gia, bà bà, cậu cậu, mợ mợ,… vây quanh cho hắn đồ ăn, khen hắn ríu rít:



“Mày rậm, trán cao quả đúng thông minh.”



“thằng bé mới có 8 tuổi mà đã thông minh như vậy, cái gì cũng biết. Chắc chắn sau này sẽ làm nghiệp lớn.”



“đúng thế, ui trông đôi má nó đáng yêu chưa kìa, để gia gia véo cái nào.”



“đây, thúc cho nhóc cái đùi gà nướng này. Sau này thành danh thì phải nhớ đến thúc đấy ha ha.”

Ánh mắt thằng bé sáng lấp lánh, đôi má nó phính hồng tươi cười trước những lời khen nghe sao mà ngọt tai đó. Khoảng khắc đấy, nó cảm giác như rằng cả thế giới đều có thể đạt được vậy. Ôi, cái tương lai phía trước chắc chắn thật tươi đẹp biết bao.



Hoài niệm kết thúc. Hai tiếng *á* cùng *bõm* liên tiếp bỗng kéo hắn về hiện thực trước mắt, Lão Cẩu có lẽ vì tuổi già nên không chạy được nhanh, vừa bị trượt chân ngã sấp mặt vào vũng bùn.

Nê Thành chủ yếu được gọi là Nê thành , thì đương nhiên là do xung quanh toàn là bùn đất sình lầy, đặc có, nhão có, lỏng cũng có. Nhưng có điểm đặc biệt chung là chúng đều vô cùng hôi thối. Nhất là vào những ngày lập đông. Mùi thối cứ phải gọi là THÔI rồi! Đã thế mùi còn rất đặc trưng và vương lại cực lâu.



Hiểu được điều đó, cà người dân Nê thành cả khách vãn lai đều chả mấy khi lảng vảng quanh những bãi bùn lớn phía Tây thành vào mỗi dịp như hôm nay. Nếu có, thì phải di chuyển cực kì từ từ và cẩn thận. Vì nếu chỉ một *cú không may*, thì đến cả cha mẹ họ hàng cũng sẽ muốn đoạn tuyệt với ngươi chứ đừng nói gì đến người khác.



Nhưng tại sao, tự dưng hôm nay cả hai thầy trò hắn đều phải chạy bán sống bán chết, thậm chí còn phải bì bõm biết bao lần trong những vũng bùn đáng chết này?



Đó là câu chuyện dài và đầy kịch tính. Và mọi chuyện bắt đầu vào những ngày gió se se đầu tháng, khi mà bùn Nê--.



“CHẠY ĐÂU?! LŨ LANG BĂM!”



“Ấy, chết cha! Đuổi tới nhanh thế?”-Tiểu cẩu buộc phải dừng việc hồi tưởng mà chạy ra đỡ thầy hắn dậy.



“Tất cả lại tại lão! Đêm đấy bảo là cứ trốn luôn đi là có phải bây giờ vừa xong việc vừa đỡ bị đuổi đánh không?”



Lão Cẩu vuốt mặt gạt bùn, gắt:



“Tại lão?! A ha? Còn không phải tại thằng oát con nhà ngươi tự dưng mềm lòng sao? Thích bị ăn đánh đến vậy hả?!”



“Sao lại tại ta? Ban đầu vào đây bán thuốc giả đều là ý của lão. Chứ có đánh chết ta cũng không muốn tới cái “hố xí” này.”



“Ồ hố! Được. Đúng là nuôi ong tay áo mà. Biết thế năm xưa đã mặc ngươi chết đói, mặc ngươi bị người ta đánh, không quan tâm, chăm sóc ngươi, dạy ngươi chữ, dạy ngươi ..bla…bla…”



“Thế sự đáng yêu của ai kiếm tiền về cho lão? Ai thay lão chịu trận mỗi lần trèo tường nhìn trộm con gái người ta tắm? Ai…! Chết cha, họ đuổi đến rồi!”



Đoàn người gậy gộc đuổi tới, hai thầy trò đành phải ngừng “cuộc chiến” kể nể mà tập trung vào chạy thục mạng. Già kéo trẻ chạy, rồi trẻ lại cõng già khi già trượt chân té ngã. Đất bùn Nê Thành lầy lội, bám hết vào quần áo khiến cho tốc độ chạy của hai thầy trò cực kì chậm và khó khăn. Thứ duy nhất đứng giữa họ và vô số gậy đòn của những người dân Nê Thành đang tức điên vì bị lừa mua thuốc dởm lúc này. Chính là việc suy cho cùng, mùi hôi của đất bùn mùa đông Nê thành vẫn nồng đậm hơn cơn giận dữ của đám dân thành.



Ừ thì đuổi đánh cho bọn lang băm một trận cũng vui, đánh chửi thêm trận nữa vì đã tay thì cũng sẽ thích. Ơ nhưng mà chỉ vì vậy mà toàn thân dính bùn bẩn thì chả đáng. Hơn ai hết, họ quan ngại điều đó hơn.



Mà suy cho cùng, thì hai người một già một trẻ này cũng chỉ lừa vài vụn bạc, khiến đám bọn họ đi ngoài suốt 1-2 ngày thôi. Dịch bệnh cũng đã được thông báo là không nghiêm trọng gì và cũng đã được đẩy lùi. Nên mọi chuyện cũng chả đến mức *thù sâu như huyết hải* và phải *đuổi cùng giết tuyệt*.



Vậy là rốt cuộc, trời cao cũng có đức hiếu sinh mà tiền giặt bùn thì ngày càng đắt đỏ. Nên khi vừa đuổi đến chỗ bãi bùn lớn, dày đặc gần bìa rừng. Đám dân thành dần dần chuyển từ chạy hăng hái thành rón rén bước chân. Cho đến khi có người dừng luôn lại. Và có người tốt bụng bắt đầu, thì đương nhiên gần hai chục người còn lại cũng “đành” dừng theo.



Có người hô to:



“Lũ LANG BĂM các ngươi đi chết đi! Chúng ta nhớ mặt rồi. Từng bao giờ quay lại nữa!”



“Đúng thế lũ mất dạy. Đừng bao giờ quay lại đây nữa!”



“Nếu còn quay lại thì cẩn thận một gậy của ông.”



Đứng an toàn bên “bờ” bên kia, Tiểu Cẩu buông thầy mình xuống thở dốc. Thấy có vẻ như đám dân thành không đuổi nữa thì hắn lại tỏ vẻ đắc ý cười to:



“Ha ha. Cái lũ to mồm . Giỏi thì qua đây a!”



Tiếng bên kia cũng vọng lại:



“Thằng oát con. Có giỏi thì mày trở về đây!”



“Tại sao ta phải qua? Các ngươi qua đây!”



“Ngươi qua đây!”



“Các ngươi qua!”



“Ngươi qua!”



“Các ngươi!”



“Ngươi!”





Khó nhọc ngồi nhổm dậy bên cạnh, Lão Cẩu lay người Tiểu Cẩu, cản hắn lại:



“Thôi bỏ đi. Đến nước này thì ta tự chạy thôi”



Như bỏ ngoài tai những gì thầy mình nói, hắn càng hét to khiêu khích. Thậm chí còn làm thêm những hành động kì quặc. Lúc đầu thì có chút tác dụng. Nhưng dường như ngay sau đó thì đám dân thành cũng thấy chán. Nhổ vài bãi nước bọt rồi kéo nhau ra về.



“Nhớ đừng quay lại đấy!”



Tiểu Cẩu vẻ mặt chợt lo lắng:



“Ê lũ hèn nhát đầu đất! Quay lại đây! Mông đít bắn pháo như vậy mà vẫn chưa đủ sướng sao hả? Ê!”



Nhưng đám dân thành không quay lại. Tiểu Cẩu chợt im lặng, ánh mắt hắn có chút không can tâm. Thầy của hắn vỗ vai hắn:



“Thôi. Âu cũng là cái số. Chuyện này không đến phiên chúng ta--”



“LƯU MANH! Chạy đi đâu?”



Một tiếng quát hùng hồn như hổ lớn trong rừng thị uy. Cả đám dân thành đang bỏ về thì bỗng đứng hết lại trầm trồ. Mỗi người một vẻ nhìn người đàn ông độ sấp sỉ ba mươi đang chạy như bay về phía này.



Người đàn ông đó áo cẩm trắng xám, khoét ngực sắn tay. Mắt hắn có thần, râu quai thưa , tóc xõa phong trần bay trong gió. Tốc độ của hắn rất nhanh mà trông cực nhẹ. Mỗi cái nhấn chân là đều tựa như “đạp tuyết vô ngân”, chỉ là lúc này là đạp bùn vô ngân. Thành ra dù là đuổi đến nơi mà cả người hắn không chút bám bẩn.



Đám dân thành thấy người đàn ông đó vọt qua người họ, đuổi theo hai tên lang băm vào bãi bùn mà xôn xao:



“Là lão nhị Đoan gia! Đúng là hắn. Thật không ngờ hắn đã trở về.”



“Đoan Cực? Thế mà hắn thực sự trở về?”



“Hai tên này còn dám chọc cả người Đoan gia? Thôi xong rồi”



Mắt thấy người đàn ông tên Đoan Cực sắp tới nơi, Lão Cẩu vỗ vỗ vai Tiểu Cẩu :



“Linh khí của tên này đã vô cùng hùng hậu và ổn định, hẳn là sắp Khai Môn. Chạy được rồi đấy.”



Đắn đo thoáng chốc, Tiểu Cẩu kéo thầy mình chạy, hắn cố tình hét to:



“Tất cả là tại lão tự dưng dở trò xấu với con gái nhà người ta. Đêm qua xem trộm người ta tắm thì thôi đi. Giờ đuổi đến tận nơi rồi kìa!”



Lời của hắn, không chỉ Đoan Cực sắp vượt khỏi bãi bùn mà cả đám dân thành ở đầu kia đều nghe thấy, họ sững sờ, thầm nghĩ là hai tên này chết chắc rồi. Thế là họ tạm không trở về thành mà đứng đấy hóng xem. Phòng khi Đoan Cực làm quá mà giết người.



Còn Đoan Cực, hắn trông có vẻ rất không vui. Vốn từ đầu hắn chỉ định dạy dỗ cho hai tên lang băm này một bài học để khoe cho đám dân làng thấy khả năng của mình và trút giận cho muội muội hắn. Nhưng giờ thì hắn thực sự đã có chút động sát cơ, dù cho đó chỉ là lóe lên trong chớp mắt. Hắn nhún một cái thật sâu rồi bật tốc phóng lên.



Tốc độ đó, người thường khó mà đạt tới được. Chỉ trong vài cái chớp mắt, Đoan Cực dường như sắp tóm được lưng của cả hai thầy trò.



“Lúc này!”- Lão Cẩu chợt hét vang.



*bòm!* *bòm*



Hai quả bom khói được ném ra cùng lúc bởi hai thầy trò, bất ngờ nổ lên người Đoan Cực, dù cho phản xạ cực nhanh đưa tay lên đỡ, nhưng chấn lực cũng khiến hắn bị mất đà ngã ra vũng bùn phía sau.



Tất cả mọi người há hốc mồm.



Cả hai thầy trò Tiểu Cẩu cười ha hả nhìn bản mặt đỏ gay của Đoan Cực nhìn bọn họ.



“Nhớ cho kỹ. Chiêu đó gọi là Kinh Thiên Động Địa Quỷ Khốc Thần Sầu Thầy Trò Đồng Lòng Phô Thiên Oanh TẠC!!!”- Lão Cẩu gào vang.



Tiểu Cẩu đánh mắt lườm lão, hắn luôn thấy ghét và buồn nôn mỗi khi thầy mình lên cơn như vậy. Làm như là đang câu chữ với ai không bằng?



Và sự nhởn nhơ của họ chỉ càng khiến cho Đoan Cực thêm tức tối. Lúc này hắn đã quên sạch mất lời khuyên của sư tôn là phải giữ bình tĩnh cho linh khí ổn định vào mấy ngày này. Hắn chẳng còn quan tâm gì nữa, vỗ bùn bật dậy.



Lạ thay, tuy ngã vào bùn, nhưng cả quần áo, đầu tóc mặt mũi hắn đều sạch trơn. Cứ như là chưa từng dính bùn. Hư Cấu!



Ánh mắt hắn lừ lừ, nhìn hai tên phàm nhân hỗn hào đang chạy xa dần trước mắt. Cục tức này không sao mà nhịn nổi. Hắn quyết định sẽ không chỉ quất roi mà còn sẽ treo chúng lên đầu thành phơi lạnh mấy ngày.



Quyết là làm, Đoan Cực ưỡn ngực hít thở thật sâu. Nhanh như chớp, mười ngón tay của hắn liên tục chuyển động. Từng luồng khí vô hình đem theo linh vô bóng chạy vào từ hô hấp của hắn mà đi tới toàn thân.



Rồi hắn đạp mạnh chân!



*BA!*



Bùn đất theo quán tính tròn mà văng ra tứ phía trong khi hắn phóng về phía trước như một mũi tên. Nếu tốc độ lúc trước của hắn đã khiến dân thành sững sờ. Thì lúc này hắn đã khiến cho bọn họ không dám tin vào mắt.



Có kẻ lẩm bẩm rằng không thể tin được là Đoan Cực đã thực sự thành công. Hắn thật sự đã đi học được *pháp thuật* mà người đời đồn thổi. Vì những gì hắn vừa thể hiện ra không phải là chuyện người thường có thể làm được. Hệt như là thành chủ vậy.



Đoan Cực phóng tới. Lão Cẩu dù kịp phản ứng, ném ra bom gói lần nữa nhưng bị hắn nhanh tay hơn gạt phăng ra một bên nổ cái *bòm* . Thuận thế Đoan Cực rất nhanh đưa bàn tay lên mà ấn mạnh!



Cả hai thầy trò Lão Cẩu cắm đầu, bị ghì chặt xuống đất bùn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang