• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Á Á Đau đau! vỡ sọ ta rồi. Thứ tốc độ và sức mạnh kinh người gì thế này?! AA”



“Tha mạng a, xin tiên trưởng đại nhân tha cho cái thân già này. Thầy trò chúng ta sẽ dập đầu tạ lỗi”



“Đúng đúng, tiên trưởng pháp lực vô biên, xin tha cho đám tiểu nhân. Á á xin lương tay, đau quá”



“bla…bla…”



Hai thầy trò Tiểu Cẩu nói nhiều lắm. Nhưng câu nào cũng đều khiến Đoan Cực cảm thấy vô cùng mát tai. Từ lúc Ngưng Khí viên mãn đến nay, mọi giác quan và cảm quan của hắn đều đã hơn hẳn người thường. Nên Đoan Cực có thể dễ dàng cảm nhận được việc hơn hai mươi dân thành phía sau đang xôn xao bàn tán về khả năng của mình. Thành ra cơn giận trong lòng hắn đã vơi đi rất nhiều.

Suy nghĩ của hắn cũng bình tĩnh lại hơn:



“Nếu ta giết hai tên này ở đây. Thì cũng chẳng khiến tâm trạng muội muội ta dịu đi được bao nhiêu. Không bằng, bắt chúng về đứng trước toàn thành tạ lỗi vì dám lừa dân chúng và xúc phạm Đoan gia. Đồng thời cũng để cho dân chúng thành này thấy Đoan gia và muội muội nhân từ, nhân đức thế nào…hừm… Được! Khà khà. Quyết định vậy đi.”



Suy tính kịch bản xong xuôi, Đoan Cực thả lỏng tay để cho hai thầy trò Tiểu Cẩu có thể đứng dậy. Rồi hắn bóp chặt vai hai thầy trò, quay bọn họ ra đối mặt với đám dân thành phía sau mà hô to:

“Lũ lưu manh các ngươi đã biết tội chưa?!”



“Dạ dạ rồi thưa tiên trưởng”- Lão Cẩu suýt nữa thì quỳ luôn xuống.



“Dạ rồi, bọn tiểu nhân đã hối lỗi thực sự rồi”- Tiểu Cẩu bật khóc nức nở.



Lão Cẩu đánh mắt qua thấy vậy, quyết không chịu kém cạnh học trò của mình. Lão cũng mếu máo cố rặn nước mắt ra. Chỉ là không được như Tiểu Cẩu, lão trông già khú mà nhăn nheo nên nhìn cực đáng ghét.



Đoan Cực cũng thấy khó coi nên vận lực quát:



“Đủ rồi!”



“Nếu các ngươi đã biết tội thì theo ta về thành, cúi đầu nhận lỗi trước toàn bộ dân thành, những người bị các ngươi lừa và cả muội muội ta. Người NÊ THÀNH vô cùng RỘNG LƯỢNG, sẽ tha thứ nếu các ngươi thành tâm.”



Đám dân thành bất ngờ rồi xôn xao. Người ta bàn nhau thắc mắc là làm thế quái nào mà kẻ như Đoan Cực cũng có thể đổi tính đổi nết??



Hai thầy trò Tiểu Cẩu nhìn nhau. Tiểu Cẩu cần kéo dài thêm thời gian, nên dù thầy hắn có lắc đầu phản đối, hắn bỗng ôm đầu gào hét:



“AaAaAA! Đầu ta! Đầu ta đau quá. Xin tiên trưởng tha mạng. Xin tiên trưởng tha mạng giải phép thuật cho tiểu nhân.”



Lão Cẩu hơi thở dài, nhưng cũng lao ra hợp tác với học trò của mình.



Đoan Cực hơi choáng. Hắn rõ ràng nhớ rằng lúc đấy hắn cũng không dùng nhiều lực như vậy, cũng chẳng truyền linh khí vào đầu tên lưu manh này. Tại sao hắn còn kêu gào như thế?

Chợt một giả thuyết xoẹt qua trong đầu hắn:



“Chẳng lẽ… chẳng lẽ… đến chính ta cũng không thể đong đếm được sức mạnh của mình?! Chẳng lẽ ta mạnh như vậy mà chính bản thân cũng không biết? Thành ra tưởng là dùng chút lực nhưng lại là rất nhiều? Ha. Ha Há. Ha Ha Hà hà! Khi nào rảnh phải luyện tập kiềm chế mới được”.



Nhưng đó là chuyện sau này, lúc này Đoan Cực đành phải nén lại sự phấn khích mà ưỡn ngực hô to:



“Hừ đấy là do nhà người trong lòng còn ý xấu chưa thành tâm. Nhớ đấy, lần này là nhắc nhở. Lần sau thì đừng hòng!”



“Vâng vâng. Tiểu nhân chừa rồi. Chừa rồi. Xin ngài tha cho con.”- Tiểu Cẩu quỳ xuống ôm luôn chân Đoan Cực.



Đám dân thành bờ bên kia kinh hãi. Thật không ngờ Đoan Cực giờ đã lợi hại như vậy. Không biết nếu so với thành chủ thì ra sao? Họ đang cân nhắc xem sau này nên giao tiếp thế nào với Đoan Cực cho hòa hoãn.



Đoan Cực trong lòng hớn hở. Cảm giác được người đời bàn tán nể nang như vậy, cũng thật thích.

Thế là với một tấm lòng vị tha và đầy nhân ái. Đoan Cực khẽ sờ đầu của Tiểu Cẩu truyền linh khí vào.



Tiểu Cẩu cắn răn chịu đựng. Hắn cảm giác giác từng sợi năng lượng khó nói thành lời đang men theo đỉnh đầu hắn mà lan ra khắp đầu và não bộ. Đồng thời cảm giác được khí huyết đang dồn lên. Đầu óc nhanh nhạy tỉnh táo. Đây là cách chữa thương cơ bản nhất của các tu sĩ, truyền linh khí để kích phát khả năng tự hồi phục của cơ thể.



“Làm sai rồi, mẹ khiếp!”- Tiểu Cẩu chửi thầm trong lòng.



Sau khi Đoan Cực buông tay ra, Tiểu Cẩu và thầy mình lại dập đầu lia lịa tạ ơn. Động tác của họ có vẻ rườm rà một cách không cần thiết. Nói cũng mỗi lúc một nhiều. Dần dần cảm giác hả hê của Đoan Cực chuyển thành phiền chán. Hắn cau mày:



“Đủ rồi. Giờ theo ta về thành.”



“Nhưng bọn tiểu nhân vẫn chưa ca ngợi hết sự nhân đức của ngài mà. Hãy để tiểu nhân được phép nói hết lòng mình.”



Tiểu Cẩu cứ ôm chân Đoan Cực không buông. Chỉ cần giữ được hắn ở lại, thì đám người kia cũng sẽ hóng chuyện mà ở lại. Và khi biến cố xảy ra thì họ sẽ càng có cơ hội nhìn nhận và chạy trốn.



Đoan Cực bực mình, cảm giác như là vừa bị lừa một điều gì đó vậy. Nhưng hắn lại chẳng sao nói rõ được đó là gì?



Thế hắn bắt đầu vung chân đá, giơ tay vả. Nhưng tên tiểu lưu manh này vẫn chẳng chịu buông chân hắn ra, cứ như là đang cố tình muốn ăn đòn vậy?



Đang chửi tên tiểu lưu manh này tốn cả nước miếng, bỗng Đoan Cực cảm giác mặt đất như vừa rung chuyển nhẹ nhàng.



“haizzz. Bắt đầu rồi đấy. Đi được chưa?”



Chẳng biết từ lúc nào mà Lão Cẩu đã xuất hiện ngay phía sau học trò của mình. Lão nhẹ nhàng kéo Tiểu Cẩu dậy trong khi sắc mặt của hắn đang vô cùng khó coi nhìn về phía Nê thành. Trông hai người bọn họ lúc này như biến thành hai người khác hẳn.



Sự biến đổi đó, Đoan Cực và đám dân thành không một ai chú ý. Bởi vì lúc này họ đang bị những cột gói đen mù mịt bốc lên từ phía Nê thành thu hút.



Còn chưa ai hiểu gì, thì những tiếng la hét thất thanh từ trong thành vang lên. Ai cũng giật mình.

Có người ngơ ngác đứng đó nhìn như đang đoán xem chuyện gì vừa xảy ra. Có người thì bất chợt quay đầu chạy thẳng về phía nhà của mình với một vẻ lo lắng.



Dù bị thầy mình kéo đi, nhưng Tiểu Cẩu mặt vẫn chẳng cam lòng. Hắn chợt hét to:

“Bọn chúng ra tay rồi! Người trong thành giờ đã thành quái vật. Tất cả mau chạy đi!”

Đoan Cực và những dân thành ở lại sững sờ quay ngoắt đầu lại nhìn, ai cũng cùng suy nghĩ:

“Hắn đang nói cái quái gì vậy?”



Nhất là Đoan Cực. Dù hắn vừa mới trở thành tu sĩ nhưng kiến thức cũng hơn hẳn những phàm nhân mà cả đời chưa từng rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn. Cộng thêm việc hắn vừa mới về nhà từ hôm qua nên đầu cua tai nheo gì cũng đều không biết.



Thế là Đoan Cực lao tới xách cổ Tiểu Cẩu nhấc lên:



“Ý ngươi là sao? Nói!”



Biểu hiện của Tiểu Cẩu trước mắt Đoan Cực lúc này đã hoàn toàn khác trước. Tuy khó thở nhưng hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt Đoan Cực, nghiêm túc nói:



“Chạy đi. Dẫn bọn họ chạy đi tìm người đến đi. Ngươi đã sắp Khai Môn. Nếu như chạy lúc này thì còn kịp cứu vớt trăm nhân mạng.”



Khí thế đó, giọng điệu đó khiến Đoan Cực sững sờ. Hắn vẫn chưa hiểu nổi bất cứ thứ gì cả. Hơn hẳn đám người thường đang còn ngơ ngác đó. Hắn có thể cảm nhận thấy thoang thoảng mùi máu tanh lẫn trong không khí. Và sự ba động của linh tụ tập về phía Nê thành. Theo những lời sư tôn hắn dạy, thì chắc chắn có kẻ đang vận hành *trận pháp*!



Nhưng trận pháp gì? Nê thành là thành nhỏ. Đào đâu ra trận pháp hộ thành? Mà nếu thực sự là trận pháp thì. Là ai? Nhưng đây là thế lực của Giao gia, ai dám?



Nghĩ đến đây, thì Đoan Cực chợt thấy lòng mình hơi sợ.



“ Mặc dù đã là tu sĩ, nhưng cho đến tận lúc này thì mình mới cảm giác được một điều gì đó. Vậy mà hai tên lưu manh này… Cứ như là chúng đã cảm nhận được từ lâu. Và cố… tình...”



Chợt Đoan Cực tức giận. Xiết tay chặt hơn, nhất Tiểu Cẩu lên thêm cao:



“Nói! Các ngươi là ai? Đang định giở trò gì? Nói!!”



Tiểu Cẩu im lặng. Lão Cẩu bây giờ mới lên tiếng:



“Chúng ta không liên quan. Cũng chẳng thể làm gì hơn. Các ngươi đã chạy được ra đến đây thì thay vì phí phạm cơ hội như bốn tên kia. Thì hãy mau chóng đi tìm sự giúp đỡ đi.”



Giọng lão ta trầm ổn tới lạ. Đoan Cực chợt nhớ ra và quay về phía cổng thành. Những người lúc nãy vừa hớt hải chạy về nhà vừa mới bước về tới cổng thành.



Ngay giây phút bọn họ bước qua cổng. Tốc độ của bọn họ chậm dần.



Trước thị lực hơn người của Đoan Cực, hắn thấy chỉ thấy có 2 người là còn đứng gần ở trước cổng. Nhưng có vẻ bọn họ, ai cũng một vẻ như là đang run sợ.



Tuy không thấy rõ được chi tiết. Nhưng trong đầu Đoan Cực vẫn hiện lên những suy đoán rất đáng sợ.



Ngay sau đó, có máu tươi bắn lên thành cổng. Hai người kia kinh hãi quay đầu chạy thục mạng khỏi cổng.



Nhưng.



Họ chẳng sao chạy nổi. Cứ như là có một lực lượng vô hình nào đó chặn ở phía cổng không để họ chạy qua. Họ vừa kêu gào kêu cứu, vừa cố ép sát mình vào tường cổng như cố tránh xa khỏi thứ gì đó.



Rồi những thứ đó rốt cuộc cũng xuất hiện. Một *đoàn* người dân bỗng lao ra chỗ hai người đó , không ngừng ghì chặt và cắn xé bọn họ thành từng mảnh.



Cuộc vật lộn đó đẫm máu mà chóng vánh.



Những người dân vẫn còn ở ngoài bãi bùn đứng hình. Họ vẫn chưa thể tin vào những cảnh tượng mà họ đang nhìn thấy, những tiếng hét gào mỗi lúc một loạn và to mà họ đang nghe. Hay là những đám khói lúc này đã ngập trời và có cả ánh lửa.



Có người chạy trở về thành. Có người sợ hướng bìa rừng chạy đi. Mà cũng có người bất lực ngã tại chỗ. Nhưng chẳng ai còn sợ bùn đất Nê thành bám lên thân nữa.



Đoan Cực thở dồn dập. Dù đã nghe sư tôn mình kể về rất nhiều mối nguy của giới tu hành. Nhưng hắn vẫn chưa thể tin rằng lần đầu tiên lâm trận của mình lại kinh khủng đến như vậy.



Mà đây mới chỉ là cảnh tưởng ở ngoài cổng thành. Vậy trong thành, nơi trung tâm của khói lửa và tiếng hét, còn phải đáng sợ như thế nào? Đúng thế. Còn đáng sợ như thế nào?... Gia đình hắn, đang thế nào?



Đoan Cực đỏ mặt thở gấp. Hắn buông Tiểu Cẩu xuống lấy đà vọt thẳng trở lại thành. Một cánh tay gầy yếu vươn ra túm hắn lại. Tiểu Cầu ôm chặt tay hắn với hết sức bình sinh:



“Nghĩ kỹ đi! Trận pháp này chỉ có vào mà không có ra. Đừng nghĩ quẩn như vậy. Hãy đi tìm người giúp!”



Đoan Cực lúc này chẳng có thời gian để nghĩ thông suốt như vậy, hắn còn chẳng có thời gian để quan tâm xem tại sao một tên người thường không có linh khí như tên lưu manh này lại cản bước được hắn.



Đầu óc hắn lúc này chỉ có những hình ảnh về gia đình hắn không ngừng hiện lên, miệng hắn thì không ngừng lẩm bẩm tên của muội muội mình.



Tiểu Cẩu ghì càng chặt, hắn càng cố vùng đi.



“Buông ra…”- hắn thì thào.



“Buông ra.”- giọng hắn thêm phần quyết tâm



“Buông ra. Buông ra. Buông ra!!”



Đoan Cực gào thét đấm bay Tiểu Cẩu ngã xuống bùn. Rồi hắn vận linh xuống chân phóng thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc, hắn đã xuất hiện gần cổng thành.



Cú đấm vào bụng thật đau điếng. Nhưng Tiểu Cẩu vẫn cố gượng dậy nhìn về phía đám người đang chạy trở lại về thành. Hắn khó nhọc giơ tay, mở miệng như muốn gọi họ trở lại. Nhưng chẳng thể.

Lão Cẩu, thầy hắn, đi tới cạnh bên đỡ hắn dậy. Lão lau bùn bám trên người hắn mà lắc đầu:



“Những gì chúng ta có thể làm đều đã làm cả rồi. Không đáng để liều mạng thêm vì những người xa lạ đâu.”



“Nhưng… nhưng. Chúng ta cũng có thể thay họ đi gọi người đến giúp. Đúng vậy! Sao không chứ! Ta đi thôi!”



Haizzzz.



“Hài tử ngốc. Ngươi còn muốn gồng mình sao? Ngươi thừa biết, nếu có người muốn giúp thì họ đã tới từ trước cả chúng ta rồi.”



“Nhưng… nhưng.”- Tiểu Cẩu như có chút không can tâm.



“Nê thành đã bị thí. Vũng nước này chúng ta không nên xem vào tiếp nữa, mà cũng chẳng đủ sức. Lên đường thôi. Sắp tới Bắc Hoang rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK