• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tử Âu?? Tử Âu… Tử Âu…”- Tản Đà lẩm bẩm mãi mà vẫn không sao nhớ được kẻ tên Tử Âu này là ai?



Ngay từ cái tên cho tới cả khí tức của kẻ này lão đều không nhận ra. Lão truyền âm với Yến Trường Thanh để hỏi nhưng mà hắn cũng trả lời không biết. Thế là lão hướng về Tử Âu cười hỏi:



“Không biết tân sứ tiếp nhận danh hiệu Tàn Nguyệt từ khi nào? Lão hữu Sa Cát vẫn còn mạnh khỏe chứ?”



Yến Trường Thanh cũng hiếu kì nên chăm chú. Ngũ Nguyệt Sứ là những danh hiệu mà một khi có người trong Bái Nguyệt điện đảm nhận, thì những kẻ đó phải mang theo danh hiệu đấy suốt đời. Trừ khi bọn họ chết hoặc được tấn chức thành trưởng lão.



Tàn Nguyệt Sứ…đời trước- Sa Cát thì Yến Trường Thanh cũng đã từng gặp qua vài lần. Và lần cuối cùng hắn nhìn thấy lão ta là vào ba năm trước, khi lão ta cùng Vọng Nguyệt Sứ-Ảnh Ma đi tới dải Ngọc Liên để bắt đầu khiêu khích Giao gia.



“Thật không ngờ mới chỉ có 3 năm mà đã vật đổi sao rời. Chỉ e là Sa Cát không xong rồi.”- Yến Trường Thanh thầm nghĩ.



Tàn Nguyệt Sứ-Tử Âu, dưới lớp áo chùm kín mít, vẫn cứ im lìm như một con bù nhìn. Tản Đà phải nhắc lại câu hỏi đến lần thứ ba thì Tử Âu mới đáp ngắn gọn:



“Chết rồi.”



Tuy đã đoán trước được trường hợp tệ nhất, nhưng cả Tản Đà lẫn Yến Trường Thanh vẫn không khỏi kinh hãi.



Sa Cát đường đường là một cao thủ trúc cơ ngũ chuyển vậy mà cứ thế mà chết không ai hay biết.

“Chẳng lẽ Bái Nguyệt Điện có biến?”- Cả hai người Tản Đà đều nghĩ đến điều đó.



“Xin hỏi tân sứ--”



“Chúng ta tới đây để bàn đại sự”- Tử Âu bỗng mở miệng cắt ngang. Giọng bất nam bất nữ đó lãnh cảm và nhạt nhòa.



“Đúng đúng, tất nhiên là phải ưu tiên chuyện chính rồi”- Tản Đà lại cười rồi ngồi xuống.

Yến Trường Thanh cũng tiếp lời:



“Xung quanh đây đã bị ta đặt trận pháp, không lo có con chuột nào tới quấy nhiễu đâu. Mời ngồi.”



Tử Âu vẫn đứng yên tại chỗ, nói:



“Kế hoạch thay đổi, chúng ta sẽ rút hết người ra khỏi hai bờ nam bắc Giao Kiều và toàn bộ thuộc địa của Giao gia, chứ không còn là ẩn núp “giả chết” nữa.”



“Lại thay đổi sao?”- Yến Trường Thanh cau mày, nói lại:



“Là do kế sách phản công của tên Giao Bình đó sao? Mà cũng hợp lý. Hắn quyết đoán thế kia mà. Dứt khoát dùng kế chia để trị. Bờ nam thì cho người chặn cửa để kích động nhân tâm, bờ bắc này thì giết bừa vài tên tán tu không ai quen biết rồi làm giả Huyết Nguyệt Ấn của các ngươi để dọn sạch cái bãi này. Hừ hừ, đúng là không có gì đáng sợ bằng những bất cần đời.”



Tản Đà ngồi im không nói.



Lát sau, giọng của Tử Âu lại cất lên, phản bác:



“Đúng là có liên quan một phần. Nhưng quyết định thay đổi kế sách này là chính do trưởng lão hội của ba điện cùng đưa ra. Ta chỉ tới đây truyền đạt lại, còn hai vị thì chỉ cần cùng thuộc hạ làm theo là được.”



“Vậy tân sứ có nghe ngóng được chút gì không?”



“… Giao Vạn Phá đã chạy thoát.”



Tản Đà nghe xong liền cúi đầu, không biết đang suy tính điều gì.



Còn Yến Trường Thanh nhăn mày cáu gắt. hắn đã ở đây hơn một tuần rồi. Đến cái rắm cũng còn chưa được đánh vậy mà đã lại phải xách mông rời đi.



Bỗng Tản Đà mở miệng:



“Tế Cổ Điện chúng ta đã có người thành công trà trộn vào Giao Đàm.”



“Cái gì?! Khi nào? Ai?”- Yến Trường Thanh gắt gỏng.



Tử Âu im lìm không nói, còn Tản Đà thì nói giọng thờ ơ:



“Ta cũng vừa mới biết. Ta cũng không biết là điện chủ phái ai đi, nhưng có vẻ là cũng chưa được lâu.”



“Hừ hừ. Có phải là thằng ranh con Tôn Bạch Ngọc không?”- Giọng của Yến Trường Thanh vừa mỉa mai vừa cáu. Sở dĩ hắn phải ngồi đến mọc rễ ở đây ngay từ đầu chính là lỗi của Tôn Bạch Ngọc.



Vì nếu theo kế sách bàn đầu, từ từ làm suy yếu Giao gia rồi ngầm ngầm kích thích các gia tộc còn lại trong Ngọc Liên minh đứng lên đoạt quyền. Thì hắn đã chỉ cần đi ám sát một tên thành chủ tòa thuộc địa cấp cao nào đó của Giao gia, rồi sau đó giả làm tên thành chủ đó để tiếp tục làm phá hoại thế lực Giao gia hơn nữa.



Đáng lẽ ra hắn đã có thể ngồi mát ăn bát vàng, chứ không phải mò ra cái chỗ của nợ này!



“Không phải. Thằng nhóc đó đã trở về Nam Nguyên từ lâu rồi”- Tản Đà lắc đầu.



Yến Trường Thanh nghe vậy bật cười:



“Ha ha! Phá cho chán xong rồi lại chạy mất để chúng ta ở lại dọn bô. Viên ngọc quý của Tế Cổ Điện các ngươi đúng thật có tính cách đấy. Đáng lẽ gia gia hắn phải gửi hắn sang Chân Tâm điện chúng ta mới đúng!”



Tử Âu bỗng lên tiếng:



“Dù hôm đó Tôn Bạch Ngọc có không tự ý đồ sát cái thuộc địa kia. Thì kế hoạch vẫn sẽ bị thay đổi thôi.”



“Nhưng ít nhất ta cũng vẫn sẽ được hưởng thụ!”- Yến Trường Thanh suýt nữa thì gào lên.



Thế là Tản Đà quyết định không bận tâm đến hắn nữa. Lão quay ra hỏi Tử Âu:



“Vậy xin hỏi tân sứ. Chúng ta chỉ cần rút người đi thôi sao? Không cần phải làm gì khác?”



“Đúng.”- Tử Âu chắc chắn như đinh đóng cột.



“Ồ, hiểu rồi. Vậy còn thêm chỉ thị nào khác nữa không?”



“không.”



Tản Đà nghe xong lắc đầu cười. Lão đứng dậy, gõ gậy trúc xuống đất vài cái. Sau đó mặt đất dưới chân lão mấp mô trao đảo. Một cái miệng lớn bỗng từ bên dưới vọt lên đớp lấy toàn bộ thân lão rồi lại chui tọt xuống đất, độn đi mất hút.



“Đồ chơi thật hay”- Yến Trường Thanh thầm ghen tị.



Lúc này có vẻ chỉ còn lại hắn và Tử Âu. Có cơn gió thoảng qua. Yến Trường Thanh lại giơ thanh kiếm xiên thịt rắn về phía Tử Âu mà hỏi:



“Ăn kh--.”



Vừa mới quay mặt ra mà hắn đã tự ngập mồm lại. Tử Âu biến mất từ lúc nào không biết.



Xung quanh cô quanh tối om om. Yến Trường Thanh lại một lần nữa chỉ còn lại một mình.



Không có ai nói chuyện cùng, cũng chẳng có thịt để ăn. Hắn điên tiết ném *bịch* cây kiếm trên tay xuống đất rồi giơ chân giẵm đạp liên hồi cho hả giận.





Cùng lúc này, ở phía cổng nam Giao Kiều.



Tiểu Cẩu đã cùng thầy mình tới trước cổng vào. Trước mắt họ là cả mấy ngàn người đang chen lấn xô đẩy, đứng ngồi không yên chỉ để đợi tới trời sáng.



Và một khi cổng vào Giao Kiều được mở ra, thì chắc chắn sẽ có một cảnh tượng hỗn loạn, dẵm đạp lên nhau vô cùng thú vị.



“ha ha. Có vẻ như cũng có nhiều người nghĩ giống lão ha?”- Tiểu Cẩu dùng mật ngữ cười mỉa mai.

“Cái này là lẽ hiển nhiên. Chỉ có những đứa ngu độn giống người mới không nghĩ tới thôi”- Lão Cẩu cũng dùng mật ngữ để đáp lại.



Tiểu Cẩu biết mình đã tự đi vào bẫy nên đành chấp nhận thua cuộc, chỉ liếc đểu thầy mình mà không châm chọc thêm câu gì cả.



“Vậy lão định làm thế nào để giúp chúng ta vượt qua được đám người này mà tới được Giao Kiều trước?”- Tiểu Cẩu hỏi.



Nghe vậy, Lão Cẩu biết ngay đây là cơ hội có một không hai để khoe khoang kinh nghiệm, trí tuệ và học thức rất là cực kì vô cùng uyên bác của mình. Thế là lão lại ngửa mặt lên TRẦM NGÂM nhìn sao trời, tay vuốt râu và mỉm cười bí hiểm kiểu “ta là cao nhân nhưng không muốn nói thẳng ra ta là cao nhân, nên ta cười như vậy để ngươi tự hiểu rằng ta chính là cao nhân”.



Thấy vậy, Tiểu Cẩu bĩu môi dưới và nhìn thầy của hắn với một ánh mắt vô cùng khinh bỉ.



“Rồi rồi. Lão bắt đầu đi”- Tiểu Cẩu nhịn.



Lão Cẩu cười, tay khẽ vuốt nhẫn trữ vật rồi rút ra một mai ngọc giản đưa cho Tiểu Cẩu.



Tiểu Cẩu hiếu kỳ liền hỏi:



“Cái của nợ gì đây?”



“Ngọc giản tín vật.”



“…Của ai?”-Tiểu Cẩu cau mày



“Con nha đầu Tích Nguyệt.”- Lão Cẩu trả lời thản nhiên.



Tiểu Cẩu giật mình đánh rơi luôn của mai ngọc giản. Hắn cuống cuồng cúi xuống nhặt rồi kéo thầy mình sang một bên, chất vấn:



“Lão bị điên à?! Vẫn còn muốn dây vào bọn họ? Mà lão có được nó từ bao giờ?”



“ha ha. Ta tưởng ngươi vẫn chưa quên được con nha đầu Diêu Nhật. Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?”



“Vớ vẩn! Giờ đâu phải lúc để nói tới chuyện đó. Giờ tình hình đang căng thẳng như thế này mà lão còn muốn chuốc thêm phiền phức sao?”



Nghe vậy, Lão Cẩu đánh mắt liếc đểu Tiểu Cẩu:



“Trong số những người ở đây. Thằng oắt con ngươi là kẻ không xứng đáng được nói những câu này nhất.”



“Nhưng mà ta-ta-. Họ là người của Giao gia.”- Tiểu Cẩu nói khẽ.



“Thì sao? Chẳng phải là hôm đó chúng ta đã liều mình cứu tiểu thư nhà họ sao? Tính ra thì mình còn là ân nhân của họ mới đúng.”- Lão Cẩu cười.



Tiểu Cẩu không biết phải nói gì. Vì chẳng hiểu sao, trong thâm tâm của hắn lại không muốn gặp lại Giao Lan Lăng. Lúc sáng nay, khi nghe Lão Cẩu kể lại tất cả mọi việc sau khi hắn hôn mê thì hắn đã có cảm giác mình không muốn gặp lại nàng ta.



Cái cảm giác đó rất lạ, vừa là yên lòng khi biết nàng ta vẫn bình an, vừa sợ sệt và muốn nàng ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời hắn. Chỉ là hắn không thể giải thích tại sao mình lại cảm thấy như thế? Dù cho hắn chưa từng hối hận với quyết định hôm đó.



Cố hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Tiểu Cẩu lại hỏi:



“Vậy lão có được mai ngọc giản này từ khi nào?”



“Một ngày trước hôm ngươi tỉnh.”- Sắc mặt Lão Cẩu vẫn chẳng có vẻ gì là đặc biệt. Nhưng Tiểu Cẩu thì đã há hốc mồm. Hắn thực sự không biết phải đáp lại câu gì vào lúc này nữa?



Lão Cẩu *khục khục* cười, nói tiếp:



“Có vẻ như con nha đầu Giao Lan Lăng đó tỉnh lại trước ngươi vài ngày. Chỉ là sau đấy lại bị điên điên khùng khùng hay gì ý. Con nha đầu Tích Nguyệt khi đấy vẫn cố không nói thẳng nên ta cũng chẳng mấy quan tâm.



À đúng rồi, hôm đấy con nha đầu Tích Nguyệt là chủ động tìm tới chúng ta. Có vẻ như là vừa bị phạt nhưng mà thấy tiểu thư mình bị thế nên đánh liều đi ra, còn chẳng thèm giấu thân phận cơ. Gặp xong, đưa cho lão mai ngọc giản này thì bị người của Giao gia áp giải về luôn, Chắc giờ chúng ta vẫn đang bị đám thám tử của Giao gia để ý tới đấy.”



“!!!”- Tiểu Cẩu á khẩu. Hắn thực sự chỉ muốn gào thẳng vào mặt thầy mình rằng “tại sao chuyện quan trọng như thế mà bây giờ mới nói?!”. Nhưng rốt cuộc là hắn vẫn nhịn được và hỏi sang câu khác:



“Vậy… ahahaha. Hừ hừ. Vậy ả Tích Nguyệt tìm LÃO làm gì?”



“Không không, ngươi sai rồi. Là tìm chúng ta mới đúng. Bởi vì việc con nha đầu tới chỉ là hệ quả của những hành động thiếu suy nghĩ của ngươi. Lão chỉ tình cờ ở đó lúc đấy nên bị kéo theo thôi.”- Lão Cẩu rất thản nhiên.



Tiểu Cẩu không thể nào cãi lại, đành chịu thua và chấp tay vái thầy mình:



“Rồi. Vậy ả tới làm gì?”



Lão Cẩu cười:



“haha. Ngươi không biết đấy thôi. Thì ra là con nha đầu đấy đã có ý giữ chúng ta ở lại để kể chuyện mua vui cho tiểu thư của nó từ lần đầu gặp rồi. Nhưng hôm đó ta từ chối thẳng thừng luôn. Còn lần này thì nó đến thì vẫn là vì cái mục đấy, nhưng mà tông giọng nó lại khác.”



“Khác thế nào?”



“Nó muốn chúng ta tới giúp Giao Lan Lăng “bình phục” a. Rõ ràng là muốn nó muốn mình đến mua vui cho tiểu thư nó “bình thường” trở lại mà.”



“… …. … vậy, lão tính sao”- Tiểu Cẩu đờ người, ánh mắt hắn phức tạp. Tuy nhìn về phía thầy mình nhưng thực chất là hướng về nơi khác.



“ Thì tới giúp thôi. Ta cũng có ấn tượng khá tốt với con nha đầu Giao Lan Lăng đấy, tính cách tuy khá oái oăm nhưng vẫn rất tốt. Tiện thể đi qua Giao Kiều luôn. Một công đôi việc.”



Tiểu Cẩu nhìn thầy mình thật lâu. Tuy thực sự là không chút bận tâm, nhưng hắn vẫn hỏi Lão Cẩu rằng “không sợ bị Giao gia làm khó dễ hay là bị cuốn sâu vào vũng nước đục này sao?”.



Hắn đây là đang lo lắng và nói ra một cái cớ để không phải đi. Chỉ là đồng thời trong lòng hắn lại có chút mong muốn ngược lại.



“Ôi. Mọi chuyện đúng thật là đau đầu.”



Như chẳng thèm để ý đến câu hỏi rất đáng để bận tâm của học trò mình. Lão Cẩu nhếch mép:



“Đấy là lão nói ngươi. Chứ lão thì ngại gì? Bất quá chỉ là vài ba con chó con mèo đấu đá nhau thôi mà.”- Ngữ điệu của lão vô cùng tự tin, giống như là dù cho trời có sập xuống thì cũng chỉ là chuyện nhỏ.



Tiểu Cẩu hiểu thầy của mình. Sau khi nghe được giọng điệu vô cùng hiếm có đó, ánh mắt hắn liền khóa chặt lên Lão Cẩu với đầy vẻ nghi hoặc.



“Lão THỰC SỰ đang muốn làm gì?”- Tiểu Cẩu hỏi.



Lão Cẩu mỉm cười.



“Kiếm bạn đồng hành cho ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK