• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ còn 45 ngày nữa là Bắc Hoang-Đoạt Duyên Hội mười năm một lần sẽ bắt đầu. Bình thường thì tầm này, Giao gia đã bắt đầu rục rịch tiến hành các cuộc xét tuyển để chọn ra những người Đoạt Duyên tiềm năng nhất. Nhưng lần này thì khác, cả gia chủ lẫn đệ nhất thiên tài của gia tộc đều đi mãi mà chẳng thấy về. Tình hình đấu đá với tam ma điện thì càng lúc càng căng thẳng. Và thế là phó gia chủ đã đưa ra quyết định từ bỏ kỳ Đoạt Duyên Hội này.



Đây là một tin tức chẳng mấy vui vẻ gì đối với những tộc nhân đã tự phong bế linh mạch, kiềm chế đột phá tu vi linh khí trong suốt mấy năm gần đây.



Phải biết Đoạt Duyên Hội không phải chỉ là một thịnh hội vô cùng lớn của Bắc Hoang, mà nó còn là long môn đối với tất cả những người muốn vượt lên trên hoàn cảnh, một bước lên trời.



Những thiên tài trẻ tuổi của Giao gia đã thực sự mong đợi dịp này rất lâu. Họ cũng muốn được hóa rồng, cũng muốn được như Giao Hóa Long. Bởi vì sở dĩ Giao Hóa Long có được như ngày hôm nay thì hai truyền thừa mà hắn đoạt được từ Đoạt Duyên Hội kỳ trước cũng đóng góp một vai trò rất quan trọng.



Nhưng mà hi vọng lắm thì rốt cuộc thành thất vọng nhiều. Tuy không ai nói ra nhưng trong lòng ai cũng thầm chửi bới. Họ chửi bới tam ma điện khốn kiếp làm gián tiếp mất đi cơ hội của họ và họ cũng chém luôn vài nhát lên cái thớt phó gia chủ, hận lão kém cỏi không giải quyết được tam ma điện.



Và hiển nhiên, bọn họ không dám giữ hận ý với một cao thủ Trúc Cơ kiêm người có quyền lực số hai trong gia tộc quá lâu. Thế là bọn họ lại đành phải chuyển tất cả sự bực dọc lên đứa con gái của phó gia chủ. Một đứa trời sinh Phế Giai.



Chỉ có điều, hơn mười ngày nay chẳng ai trong số bọn họ có cơ hội để châm chọc hay đả kích gì. Bởi vì kể từ khi bị gia lão bắt về, Giao Lan Lăng hầu như chẳng bước chân ra khỏi Thính Vũ Cư nửa bước.



Nhất là mấy ngày trước, hai cựu thiếp thân hộ vệ của nàng ta dẫn về hai tên phàm nhân rách rưới thì mọi chuyện càng quái lạ hơn. Nhất là lão già phàm nhân đó, người ta rất thường xuyên thấy lão ra vào Thính Vũ Cư, hầu như ngày nào cũng thấy lão có mặt. Và đặc biệt là sau khi hai tên phàm nhân đó được đặc cách chuyển vào Nội Khu sống thì những lời dị nghị càng lúc càng được lan rộng, âm mưu có mà thô tục thì càng nhiều.



Việc đó khiến gây lên một trận ồn ào hiếm thấy trong Nội Khu. Nhất là đối với những thanh niên nam tính của Giao gia, nhưng kẻ mà ít nhiều gì cũng đã từng ước ao và theo đuổi Giao Lan Lăng đến vài lần. Họ cảm thấy rất đau đầu vì không biết là lên dạy dỗ một bài học cho ai trong hai kẻ một già một trẻ đó?



Tiểu Cẩu sáng nay dậy khá sớm. Thế là hắn ra vườn sau để luyện tập thể dục.



Trời trong gió mát khiến tâm trạng của hắn cũng thỏa mái vô cùng. Dù mới chuyển tới khu ở của gia nhân cấp cao này mới được có ba ngày nhưng hắn thực sự đã coi căn nhà nhỏ này là nhà của mình vậy. Mọi thứ thật tiện nghi và dễ chịu, ngày ba bữa đầy đủ không lo âu, tối về chăn ấm đệm êm ngủ khì khì.



Với hắn thì việc được chuyển vào Nội Khu sống đúng thực là không khác một kỳ nghỉ xả hơi.

Đứng ở giữa vườn, Tiểu Cẩu vươn thẳng hai tay lên trời, rướn người hít thở. Không khí trong lành từ mũi tràn về hai lá phối. Tiểu Cẩu tay xiết chặt thành nắm đấm và múa từng bài quyền nhìn trông khá quái dị. Nhìn qua thì hắn giống như là đang múa hơn.



Múa được vài lần thì Tiểu Cẩu đình chỉ rồi lại vươn người để hít thở.



Bài múa này là do Lão Cẩu dạy cho hắn, hồi trước lão còn bắt hắn một ngày phải múa đến 5-6 chục lần rồi mới được nghỉ và cứ liên tục như thế trong hơn 3 năm. Giờ đây hắn đã thuần thục bài múa này đến mức lô hỏa thần thnh. Và cũng chẳng còn cảm nhận thấy bất cứ cơn đau giằng xé nào ở từng bắp thịt nữa.



Lão Cẩu nói thân thể hắn giờ đã là hậu thiên linh thể, không thể gia tăng tiếp được nữa. Đã thích hợp để bắt đầu thực khí để bước vào Ngưng Khí cảnh, chính thức trở thành tu sĩ từ lâu rồi. Chỉ là Tiểu Cẩu vẫn luôn chần chừ, không muốn bước thêm một bước này. Hắn thực sự chẳng muốn trở thành tu sĩ chút nào.



Dừng tay nghỉ ngơi, Tiểu Cẩu lại vòng qua sân trước để ngắm nhìn những phần còn lại của Nội Khu Giao Đàm ở xa xa.



“Đúng thật là thanh bình.”- Lòng hắn lúc này thanh thản, không còn Bắc Hoang, không còn Đoạt Duyên Hội, không còn Diêu Nhật, cũng chẳng còn Giao Lan Lăng.



Nhưng lại có một tiếng người bất chợt cất lên phá tan cảm giác thanh bình của hắn.



“HÀNG XÓM! Ê HÀNG XÓM!”- Ở căn nhà bên cạnh có tiếng người vẫy gọi.



Tiểu Cẩu nhìn qua thì thấy một người đàn ông tướng tá bình thường đang tươi cười vẫy chào hắn Hắn cũng cười gật đầu đáp lại. Người đàn ông đó thấy vậy liền vui vẻ hô tiếp:



“TA LÀ NGÔ XUYÊN. HÂN HẠNH ĐƯỢC GẶP MẶT.”



“Thì ra là Ngô huynh. Tiểu đệ là Tiểu Cẩu, mới chuyển tới đây!”- Tiểu Cẩu cũng hô đáp lại.



Ngô Xuyên nghe vậy, vẻ mặt liền phấn khới chạy tót vào trong nhà. Một lát sau hắn đem theo một bầu rượu nhỏ, hai cái bát với một tảng thịt khô, lẽo đẽo vượt cầu chạy sang.



Tiểu Cẩu đoán được hắn định làm gì nên cũng nhanh chóng vào nhà lấy ra ba cái ghế. Bởi vì mấy ngày nay bị Lão Cẩu cấm đoán chẳng cho đi đâu nên hắn cũng đang rất thèm người nói chuyện cùng.



Ngô Xuyên cười sảng khoái, đặt hết rượu với đồ nhậu xuống, rót cho Tiểu Cẩu một bát rồi giới thiệu lại:



“Ta nghe lão bà nhà ta nói cạnh nhà mới có hàng xóm chuyển đến, bảo ta lựa lời mà ra kết giao. Nhưng mà người cục cằn như ta thì chẳng biết chút lời lẽ gì nên đành đem theo chút rượu thịt sang đây chào hỏi. May quá, không ngờ chú em lại là một thiếu niên. Vậy là ta có bạn nhậu rồi haha.”



Tiểu Cầu nhận bát rượu, cạn với Ngô Xuyên rồi uống sạch. Tâm trạng hắn vui vẻ hẳn ra:



“Thì ra là lão huynh và chị nhà ở ngay bên cạnh. Nếu có dịp đệ sẽ cùng sư phụ mình chắc chắn sẽ tới chào hỏi hai người một phen.”



“Ồ? Sư phụ sao? Hóa ra chú em không phải là gia nhân của Giao Đàm mà là khách từ bên ngoài tới. Bỏ quá bỏ quá. Trông nét mặt và khẩu âm thì chắc chú em là người Nam Nguyên?”



“Haha. Lão huynh quả thật tinh mắt. Đệ và sư phụ đúng thật là dân phía nam.”



Ngô Xuyên xua tay, cười:



“Có gì đâu, bệnh nghề nghiệp cả thôi. Chẳng giấu chú em chứ, ta vốn là một lính gác trên Giao Kiều, chẳng may bị thương nên được tạm nghỉ ở nhà. Hồi trước, ngày nào ta cũng phải quan sát dòng người nườm nượp đi qua Giao Kiều nên cũng học được chút ít khả năng quan sát. Haha”



“Hóa ra là vậy. Thế không biết thương thế của lão huynh sao rồi?”



Ngô Xuyên khẽ xoa cổ, vô tư đáp:



“Khỏe nhiều lắm rồi. Cảm ơn chú em đã quan tâm. Nhưng mà vẫn cố báo bệnh để được nghỉ ở nhà với lão bà thêm 1-2 ngày nữa. Chú em hiểu ý ta rồi đấy”- Ngô Xuyên nháy mắt.



Tiểu Cẩu cũng cười, đưa bán rượu lên chúc:



“Vậy để chúc mừng lão huynh bình phục, đệ xin kính lão huynh một chén”- Nói xong hắn uống một hơi sạch bán.



Ngô Xuyên thấy vậy càng cười sảng khoái, khen lớn:



“Hảo tửu lượng. Chú em tuổi nhỏ nhưng năng lực không hề nhỏ nha. Vậy mà tư nghe là dân Nam Nguyên thuần đều là những con mọt sách trói gà không chặt haha.”



Tiểu Cẩu xua tay:



“Ưm. Thế thì lão huynh chưa biết đấy thôi. Dân Nam Nguyên thuần đúng là hình thể mảnh khảnh, da mịn thịt mềm thật nhưng tửu lượng không hề kém dân Bắc Hoang đâu. Vì họ coi trọng mấy mối quan hệ xã giao nên thường phải chè chén rất là nhiều. Có khi uống suốt ba ngày ba đêm đến đái ra rượu mà vẫn phải uống tiếp đấy chứ!”



Ngô Xuyên nghe vậy đứng hình kinh hãi, tự nhiên không dám uống bát rượu trên tay. Hắn tắc lưỡi:



“Kinh khủng đến như vậy?”



Tiểu Cẩu vỗ ngực gật đầu, tu thêm một bát nữa để chứng thực. Ngô Xuyên càng kinh hãi, cười cười, xé một miếng thịt khô ra ăn. Hắn chợt cảm thấy thế sự sao mà đảo điên. Thế là hắn chuyển chủ đề:



“Chú em bảo chú em còn một vị sư phụ sao? Sao không mời lão nhân gia ra uống chung cho vui?”



“Haha. Đây cũng chẳng phải bí mật gì. Chắc lão huynh cứ hỏi thì sẽ biết. Sư phụ đệ vốn có chút tài y học nên được hai vị thiếp thân hộ về của đại tiểu thư Giao gia mời tới đây để giúp tiểu thư bình phục đấy. Mới sáng ra, lão nhân gia đã được đưa tới chỗ của đại tiểu thư rồi.”



“Ồ! Hóa ra hai người là hai kẻ… là hai tán tu mà người ta đang đồn ầm lên sao. Thất kính thất kính.”



“Ha ha, lão huynh không cần phải khách sáo vậy. Người được mời tới là sự phụ ta. Ta chỉ là được bám hơi nên được ở đây ngày ăn ba bữa mà thôi. Thật cảm giác mình ăn bám ha ha.”



“Hồ hồ. Vậy hóa ra chúng ta giống nhau rồi. Ta cũng đang tính là ăn bám đây. Cái này người ta gọi là tri kỷ gặp nhau đúng không haha. Nào nào. Ta lại mời chú em.”



“Haha. Ta cũng kính lão huynh một chén”



Hai người Tiểu Cẩu và Ngô Xuyên cứ vừa uống rượu vừa trò chuyện. Chẳng mấy chốc thì vò rượu cũng chạm gần đến đáy. Nhưng Tiểu Cẩu thì vẫn tỉnh bơ, còn Ngô Xuyên thì đã ngà ngà. Hắn nấc lên từng tiếng rồi cười *hơ hớ*, nói:



“He he. Cái lũ đó đều là một lũ ghen ăn tức ở *hấc!*. Đệ đừng có nghe chúng đồn *hấc*. Lan Lăng tiểu thư là người thế nào chứ mà chúng dám dị nghị. Rõ ràng là giận cá chém thớt mà. Hừ hừ, đợi Hóa Long thiếu chủ trở về thì đám bọn chúng đều sẽ phải ngậm mồm *hấc*.”



Ngô Xuyên suýt thì gục mặt xuống, Tiểu Cẩu vội đỡ hắn dậy, cười nói:



“suỵttt. Đại ca be bé cái mồm thôi. Để có ai nghe thấy thì khổ. Thôi huynh say rồi. Để ta dẫn huynh về.”



Ngô Xuyên khua tay gặt hắn ra:



“Vớ vẩn. Ta chưa say *hấc*. Lão tử nhịn lâu lắm rồi đấy. Lan Lăng tiểu thư đẹp cả người lẫn nết như vậy mà bọn vẫn làm trò được. Đến cả gia nhân hèn kém chúng ta mà nàng cũng thường xuyên đối sử tốt. Người tốt như vậy mà bọn chúng đều buông lời vu khống. Đúng là một lũ khốn nạn. Rõ ràng là tức vụ không được tham gia Đoạt Duyên Hội mà.”



“Ngô đại ca đừng có nói vậy. Ai nghe thấy thì chết.”



Ngô Xuyên thở một hơi toàn mùi men, mắt nâng nâng gắt gỏng:



“Cái giề?! Đệ không tin ta? Hay là đệ coi ta chỉ là một tên lính gác quèn nên không biết gì cả? vớ *hấc* vẩn. Này nhớ. Cái việc này ai mà chẳng biết. Chẳng qua là không ai dám nói ra thôi. Chỉ khổ thân mỗi tiểu thư, luôn bị bọn chúng lôi ra chút giận. Lan Lăng tiểu thư. LAN LĂNG TIỂU THƯ! Lan lăng tiểu thư… Không, ta có lão bà rồi mà hớ hớ… Ngươi!”- Ngô Xuyên vùng ra, chỉ thẳng mặt Tiểu Cẩu, vẻ mặt hắn nghiêm túc đậm chất người say.



“Ta?”- Tiểu Cẩu giở khóc giở cười: “ ta làm sao?”



Ngô Xuyên mơ màng lườm hắn.



“Ngươi không thích Lan Lăng tiểu thư sao? SAO LẠI BÊNH BỌN chúng… Khốn kiếp. Đều là cùng một giuộc hết! Cùng một giuộc hết. LAN LĂNG TIỂU THƯ!!”



Tiểu Cẩu đứng tại chỗ, cười trừ gãi đầu, nhìn theo bóng lưng lảo đảo của Ngô Xuyên, thầm cảm giác vị hàng xóm này của hắn đúng là hơi nhiệt tình thái quá. Hắn quyết định khi nào còn ở đây thì sẽ cố không uống rượu với hắn nữa. Nếu có uống thì cũng uống ít thôi. Chứ rượu vào lời ra thế này cũng đủ khiến hắn tê hết cả da đầu.



Nhưng mà.



“Tình cảnh của Giao Lan Lăng đúng thật là như vậy sao?”- Trong lòng của Tiểu Cẩu chợt hiện lên chút thương cảm.



Chợt hắn giật mình hét to:



“Ấy Ngô đại ca cẩn thận!”



Mắt thấy Ngô Xuyên suýt nữa thì ngã khỏi cầu treo, Tiểu Cẩu vội lao ra kéo hắn lại. Ngô Xuyên lúc này đã nằm ngủ li bì dưới đất, người hắn toàn mùi rượu. Tiểu Cẩu bĩu môi lắc đầu, thầm nghĩ:



“Có lẽ nên để hắn nằm đây cho tỉnh rượu đã. Ta không biết bơi, hắn mà ngã chết đuối thì thành ma hiện về ám ta thì chết”



“Thân thủ cũng khá. Lại còn thật tuấn tú, chẳng trách lọt được vào mắt xanh của biểu muội.”- Bỗng có tiếng người vang lên.



Tiểu Cẩu giật mình quay lại thì thấy một tốp người đang từ trên không trung hạ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK