• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái thằng ngốc này.”



Lão Cẩu cắn răng đành buông bỏ việc bới móc đạn khói mà đuổi theo cản Tiểu Cẩu lại. Nhưng tốc độ của Tiểu Cẩu rất nhanh, mà khoảng cách giữa bọn họ và đám người cũng khá gần nên chẳng mấy chốc hắn đã chạy tới.



Lão Cẩu thầm hô nguy hiểm,lão biết dù cho thể trạng của Tiểu Cẩu có hơn hẳn người bình thường, thì cũng khó đấu lại bốn tên tán tu kia. Bọn chúng không chỉ có hai tên đã Ngưng Khí viên mãn, mà tên có vẻ như là cầu đầu kia càng đã khai nhất môn.



Tiểu Cẩu lao lên như vậy chính là liều mạng.



Nhưng mọi thứ đã trễ.



Bước chân cuối cùng đặt xuống, hắn định nhảy xồ ra. Nhưng không phải về hướng bốn tên tán tu mà là về hướng của Lan Lăng đang bị thương nằm đó.



*UỲNH!*



Ăn một búa ngang mặt, Tiểu Cẩu bắn ngược trở lại đập mạnh vào tảng đá mà hộc máu. Không có linh khí hộ thân, răng hắn gãy rụng, mặt mũi bày nhày mà hộp sọ thì nứt vỡ.



*Wahahahahaahahahahahaaa!*



Cả bốn tên tán tu cười cùng một trận như vỡ bụng. Nhất là tên vừa nện búa vào mặt hắn, cười đến sặc cả nước mũi.



“Ahahaha. Ta sợ chết mất! Đại anh hùng xinh tha mạng ahahaha”



“Ahahaha lão tam chớ có khinh địch. Vị đại anh hùng này chỉ là đang nhường ngươi thôi. Đấy nhìn kìa, hắn chuẩn bị ra tuyệt chiêu đó.”



Tiểu Cẩu nghẹo cổ sang một bên, thở lay lắt.



*aHAHaHAHAahhaaAAA!*



Tên lão tam ôm bụng cười rơi cả cây búa, khó khăn lắm hắn mới thở lại được ổn định.



“HAHAHAA! Pháp thuật thật lợi hại a. Ta sắp cười đến tắc thở rồi ahahaha!!”



“Ôi, người đời nói anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân đúng là chẳng sai, đúng không tiểu mỹ nhân?”- tên lão nhị lại quay ra cười cợt với Lan Lăng.



“Đúng vậy đấy. Mỹ nhân người xem. Đã có người vì nàng mà hi sinh cao cả như vậy, nàng còn không cởi lớp dịch dung đó ra cho vị đại anh hùng đó chiêm ngưỡng. Để hắn chết cho yên lòng.”- tên lão tứ liếm môi phấn khích vì sắp được nếm thử mùi vị của tu sĩ.



Vốn Lan Lăng còn định gượng dậy dùng vũ khí bí mật để đồng quy vu tận. Nhưng ai mà ngờ cảnh tượng vừa rồi lại phát sinh?! Chứng kiến nó, tay nàng lại buông thõng bất lực.



Nàng lúc này chẳng nghe được đám người xấu kia đang nói cười cái gì, tai nàng *ù ù*, mắt không rời Tiểu Cẩu đang thoi thóp mà tâm chí cứ liên tục lặp lại hai từ “tại sao?” và “nếu như?”



Lão Cẩu chạy tới, lấy ra một viên đan dược và đỡ Tiểu Cẩu dạy.



Mặt Tiểu Cẩu lúc này đã bẹp dí. Lão vừa dựng hắn dạy là lưỡi đã lòi cả ra chẳng thể thu lại. Có vẻ xương hàm đã gãy không thể tự cắn nhai. Nên lão liền nhét viên đan vào miệng mình mà cắn nát ra thành cám. Tay thì cẩn thận cố định lại xương hàm cho hắn.



“Đúng là ngu ngốc. Đáng lẽ ra phải bất ngờ tập kích mới đúng chứ” – Lòng như lửa đốt, lão nhai nhanh hơn.



Khi đó tên cầm đầu của bọn tán tu đã nhận ra, hắn cười lớn:



“Vị lão anh hùng này muốn trả thù cho đại anh hùng sao?”



Vì đang bận nhai đan và kiểm tra thương thế nên Lão Cẩu không trả lời hắn.



“…Ồ? Lão anh hùng bị câm sao? Hay là vì khinh ta giặc cướp nên không muốn phí lời?”



Vẫn không tiếng trả lời.



“…Ồ!”



Tên lão đại cười mỉm, rồi cười gằn, rồi nghiến răng phẫn nộ. Một trận khí thế của tu sĩ Khai Môn bỗng bùng phát. Ba tên còn lại giật mình, tạm ngưng ý định cưỡng hiếp mà quay ra xem kẻ nào dám khiến lão đại họ tức giận như vậy?



“Lão già khốn kiếp. Chỉ là một tên phàm nhân mà cũng dám coi thường ta? Ta?! Một TU SĨ KHAI MÔN SAO? Lũ ngạo mạn các ngươi Chết đi. Chết hết đi!”- tên lão đại nghiến răng rồi gào to. Những kẻ đối với hắn như vậy, đều đáng bị bóp chết.



Từng tấc thịt trên tay phải hắn đột nhiên không ngừng nhúc nhích với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Cứ như đang có hàng trăm con xà trùng đang lúc nhúc ở phía bên dưới lớp da vậy.

“Lão đại dùng độc thủ sao? Lão già kia thảm rồi.”



Ba tên tán tu còn lại không hẹn mà cùng lui lại ra xa một chút. Chúng thấy cánh tay phải đang *nhúc nhích* của lão đại của bọn chúng đột nhiên xì nứt toác rồi rỉ máu, gáy chúng toát lạnh chứng kiến lão đại mình lao thẳng về phía lão già kia với một ánh mắt đầy cố sự và thù hận.

Biết chắc rằng khi trúng phải chiêu “bạo huyết thủ” này, lão già kia sẽ chết vô cùng kinh tởm. Nên bọn hắn đã nhắm sẵn mắt lại để khỏi phải nôn mửa.



*OÀNH!*



Ba tên tán tu chỉ nghe thấy tiếng nổ rền vang. Sau khi mở mắt ra thì đã thấy lão đại của bọn chúng đâu. Xung quanh toàn là máu, thịt xương vụn. Mà bắt mắt nhất vẫn là một đôi chân cháy đen chỉ còn lại từ đầu gối trở xuống, vẫn đang đứng thẳng trên mặt đất máu me.



Lão Cẩu không hề để tâm tới việc đó. Lão cúi xuống sát miệng của Tiểu Cẩu, cẩn thận nhả đan dược đã được nhai nhuyễn vào miệng hắn. Sau khi đổ thêm nước vào cho trôi, lão ấn mạnh để cố định xương của Tiểu Cẩu sao cho thật đúng khớp.



Tên lão nhị giờ mới hoàn hồn lắp bắp:



“l-l-lão…đại…đâ--”.



“Đôi chân” cháy đen kia đổ nhào xuống đất tựa hai khúc than củi.



“LÃO ĐẠI!”- tên lão tam khóc thảm thiết vác búa lao lên, nhằm thẳng đầu của Lão Cẩu mà nện xuống.



Nhưng nhanh đến không tưởng, Lão Cẩu phất tay, một bóng đen nhỏ bay vèo từ lòng bàn tay lão về phía tên cướp ngu ngốc đang lao lên.



*OANH!*



Lại thêm một tiếng ầm vang, mặt đất hơi lõm còn tên lão tam nổ thành bụi cám. Một chút dấu vết cũng chẳng để lại.



Chẳng cần nghĩ thêm, tên lão nhị quay đầu bỏ chạy thẳng. Chỉ có tên lão tứ mới nhập bọn, xông pha chưa đủ nên phản xạ chưa nhanh , vẫn còn đứng đực ở đó.



Hắn thậm chí còn chưa luyện ra chút linh khí nên không có gì bảo hộ màng nhĩ. Nhìn dòng máu đang chảy ra từ hai tai hắn, thì chắc có vẻ hắn đã điếc luôn rồi.



Lan Lăng mặt trắng bệch không thể cử động. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, chuyển biến cũng quá nhanh khiến cho nàng chẳng thể theo kịp. Nàng đang chìm trong hoang mang và sợ hãi.



*ARGHHHH!*



Ở bên đó Tiểu Cẩu bỗng gào thét đầy thống khổ. Nhưng hầu như toàn bộ xương trên mặt hắn đã vỡ vụn nên hắn kêu càng khiến cho tình hình tệ thêm.



Lão Cẩu túc trực ở bên, ấn mạnh hàm, ghì chặt người hắn xuống để ngăn tự thân hắn cản trở quá trình tái tạo.



Tiểu Cẩu kêu gào mỗi lúc một thống thiết, cả người hắn vã từng dòng mồ hôi. Việc tái tạo cốt nhục chưa bao giờ là dễ chịu cả. Nhất là đối với phàm nhân.



Tuy giờ đã bị điếc, nhưng tên lão tứ vẫn là một tên cướp hàng thật giá thật. Chỗ kinh nghiệm xương máu giúp hắn sống đến ngày hôm nay liên tục mách bảo hắn rằng: “Phải giết hai kẻ trước mặt. Nhân lúc bọn chúng không chú ý mà giết chúng. Nếu không ta cũng sẽ tan thành từng mảnh.”

Xách đại đao lên, rút kinh nghiệm từ hai tên ngu ngốc quá cố, tên lão tứ rón rén từ từ bước tới.



Nhưng hắn cũng phải thật nhanh, nhân lúc lão già đó còn đang phải cố gắng giữ chắn tên nhóc kia bằng cả hai tay. Thì hắn phải chém được lão. Chỉ cần lão chết thì còn lại sẽ chằng là gì.



Bị thôi thúc bằng duy nhất suy nghĩ đó, tên lão tứ cứ thế lướt qua như chẳng còn nhớ vẫn còn một tu sĩ khác đang ở đó. Hắn ta lê lết mới được đoạn thì đột nhiên Lan Lăng ngã ra tóm lấy chân hắn không chịu buông.



Tên lão tứ giật nảy mình. Hắn kinh sợ cúi xuống nhìn con đàn bà yếu đuối đang muốn phá hoại kế hoạch của hắn, muốn đẩy hắn vào chết. Nhưng hắn chưa muốn chết. Hắn còn muốn lên Bắc Hoang, còn trở thành tu sĩ, trở thành kẻ mạnh nhất. Được hưởng mọi đồ ngon và đàn bà trên đời. Hắn sẽ không chết tại chỗ xó xỉnh này.



“Bỏ ra!”- tên lão tứ giơ chân đạp mạnh.



Lan Lăng miệng chảy mảu nhưng vẫn không chịu buông.



“Bỏ ra! Bỏ ra! Bỏ ra!”- Mỗi một câu, hắn lại đạp mạnh thêm một cú.



Mỗi lúc một tuyệt vọng, tên lão tứ vung đao bổ loạn xạ.



Lan Lăng như một miếng thịt mặc người ta băm chém. Linh khí của nàng vẫn còn, nhưng nàng không dùng đến một chút nào. Trong đầu nàng trống rỗng, nàng đã sớm quên mất rằng chính mình cũng là một tu sĩ. Tất cả những suy nghĩ còn hiện hữu trong tâm trí nàng lúc này chỉ còn là bám chặt lấy tên tán tu quyết không được phép buông ra!



Lớp dịch dung trên mặt Lan Lăng đã sớm rách toác. Vết thương bầm dập đã đầy trên gương mặt của nàng. Hai ngón tay trái của nàng cũng bị chém rụng xuống, gãy vỡ xương. Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay.



Vì đây chính là lựa chọn của chính nàng!



Nhịp thở gấp gáp. tên Lão tứ hết quay ra nhìn lão già kia có vẻ đã gần xong rồi lại nhìn con đàn bà chó chết này. Như con thú hoang bị dồn vào chân tường. Hắn ngừng lại, rồi một lần nữa vung đao nhằm thẳng đầu của Lan Lăng chém xuống!



Chợt có ánh bạc xoẹt qua!



Đầu tên lão tứ lìa khỏi cổ.



“Tiểu thư!”



“Tiểu thư!”



Diêu Nhật và Tích Nguyệt lần lượt từ trên không hạ xuống.



Hất văng tên lão tứ xa, cả hai bọn họ ôm Lan Lăng vào lòng mà khóc.



“Tiểu thư người có sao không? Tỉnh lại đi, đừng dọa chúng ta!”



Lan Lăng vẫn mắt nhắm nghiền, không tỉnh.



Tích Nguyệt vội vã lấy một bình đan dược trị thương ra , dốc hết vào việc của Lan Lăng. Diêu Nhật thì tay không ngừng nghỉ đánh pháp quyết. Những đoàn hỏa quang tập trung trên mười đầu ngón tay, nàng nhanh chóng áp chúng vào các huyệt vị của Lan Lăng để kích phát khả năng tự hồi phục.

Từ trên không trung liên tiếp hơn mười tu sĩ hạ xuống xếp thành một hàng chỉnh tề.



Người đi đầu bởi vì hàng vạn người phía cổng vào Giao Kiêu đang dần tập trung sự chú về phía này nên chẳng có thời gian để xem xét tình hình. Lão lập tức vung tay áo cuốn theo Lan Lăng bay trở về phía Giao Kiều. Đám thủ vệ cùng Tích Nguyệt và Diêu Nhật cũng lập tức bay theo sau.



Chẳng ai trong số họ một lần chú ý rằng, ở phía sau họ. Tiểu Cẩu giờ đã hồi phục hoàn toàn nằm hôn mê bất tỉnh, đang được thầy mình Lão Cẩu đút thêm cho một viên đan dược phục sức hạng thượng phẩm.



Nhìn đám người Giao gia đang dần bay qua Giao Kiều, và đám đông hàng vạn người trước cổng vào đang dần mất đi sự trung mà chạy qua đây xem hóng. Lão Cẩu đã biết rằng, từ đây cuộc hành trình lên Bắc của hai thầy trò họ sẽ càng thêm nhiều khó khăn và phiền phực.



Khoác học trò của mình lên trên vai, Lão Cẩu trước muốn tìm một chỗ tạm lánh. Lão không thích quá nhiều ánh mắt chú ý vào mình.





Hoàng hôn lên, tô thẫm cho làn nước Giao Hà xám xịt.



Trước cổng vào giao thành lúc này đã treo hai cái đầu người.



Nghe đâu là, chẳng biết vì sao mà thiên kim tiểu thư độc nhất của phó gia chủ Giao gia, đệ nhất mỹ nữ dải Ngọc Liên- Giao Lan Lăng, lẻn trốn được ra ngoài chơi. Cuối cùng bị một đám tán tu chặn cướp.



May sao nàng anh dũng hết mình, dựa vào bảo vật mà giết được hai tên chờ cứu viện tới.



Còn được treo lủng lẳng trên kia chính là đầu của hai tên đã chạy trốn.



Tuy vậy, việc Giao Lan Lăng vẫn bị trọng thương khiến toàn bộ Giao gia càng thêm tăng cường giới nghiêm.



Lúc này quanh cổng vào Giao Kiều, không chỉ thủ vệ tu sĩ được tăng thêm gấp đôi mà đến cả Cự Linh Pháo cũng được tăng thêm vài khẩu.



Vậy nên hiện giờ trước cổng vào Giao Kiều không có lấy nổi một bóng người. Những đám lửa trại được dựng lên cũng chợt cách xa những vị trí ban đầu thêm đôi chút.



Bởi lẽ chẳng có ai muốn chọc tức Giao gia vào lúc này.



Chỉ là họ càng lúc càng cảm thấy hoang mang. Cứ chuyện nối tiếp chuyện thế này thì liệu họ phải ở đây thêm bao lâu? Liệu có đúng là Giao gia bắt họ ở đây làm khiêng thịt như những lời đồn thổi?

Liệu đám tam đại ma điện có giết chóc, làm khó họ để gây áp lực cho Giao gia?? Họ không biết. Cái gì cũng không biết!



Mặt trời lại mọc, một tin tức vô cùng bất ngờ chưa biết tốt xấu xuất hiện.



Thay vì tiếp tục đe dọa và cảnh giác như dòng người suy đoán. Giao gia đột nhiên lại mở cổng Giao Kiều cho phép bọn họ vượt qua.



Chỉ là Giao gia không chỉ tăng thêm lượng tu sĩ tuần tra mà còn đưa ra vài điều kiện đối với những người muốn đi qua Giao Kiều.



Mỗi hai ngày tính cả hai bên bờ, dưới sự giám sát của Giao gia, không quá 1000 người được phép qua cổng vượt Giao Hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK