• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầm theo lệnh bài của Ngân Lân Vệ và lệnh thông hành của ngoại sự điện. Lính gác cổng mở cửa phụ đạo cho ba người Giao Lan Lăng.



Linh bàn chuyển động từ từ trong đường hầm âm u, trái tim của Giao Lan Lăng có chút hồi hộp.



“Hay… hay là chúng ta quay lại đi. Biết đâu còn kịp tham gia ca hội.”- Giao Lan Lăng nắm tay áo của Diêu Nhật.



Diêu Nhật khoác vai nàng rồi cười thỏa mái:



“Đừng sợ tiểu thư. Có ta và Tích Nguyệt ở đây. Người chẳng cần phải lo gì đâu.”



Và thật là hiếm khi, Tích Nguyệt gật đầu đồng tình với Diêu Nhật. Về bản chất thì nhiệm vụ của bọn họ cũng chẳng phải là nguy hiểm gì, chỉ là trà trộn vào đám tán tu ngoài kia để thu thập thông tin và phát hiện xem có gián điệp của tam ma giáo lẩn vào hay không thôi. Chỉ cần không để lộ thân phận là được. Hơn nữa nàng cũng đã quyết định sẽ không rời Giao Lan Lăng nửa bước nên sẽ chẳng có việc gì đáng lo hết.



Đường hầm tối dần, linh bàn cũng đã chuyển động chậm lại. Diêu Nhật nắm chặt tay và cười với tiểu thư mình thông báo rằng họ sắp đến nơi rồi. Giao Lan Lăng khẽ cắn môi trên cười. Ôi cái lần cuối cùng mà nàng được ra khỏi Giao Đàm là khi nào nhỉ? Tháng trước? Mấy tháng trước? Hay là mấy năm? Mà thôi kệ sao cũng được. Nàng cũng sắp được ra ngoài rồi.



*Cạch!*



Linh bàn chạm tới điểm dừng. Ba người Giao Lan Lăng bước dần lên những bậc thang đá. Trước mặt bọn họ là một cửa đá được đóng kín. Đây chẳng phải là cửa đá bình thường. Mà là một phần của hộ sơn đại trận của Giao gia. Nếu như không có ngọc giản thông hành của ngoại sự điện làm chìa khóa thì sẽ không thể nào mở được. Dù là cưỡng ép phá hủy thì sẽ gây ra báo động cho toàn thể trên dưới hơn hai vạn tu của Giao gia.



Tra ngọc giản vào ổ khóa. Cánh cửa đá trông vẫn im lìm chẳng có chút gì thay đổi.



“Đi nhanh thôi”- Tích Nguyệt khẽ nói rồi dắt tay Giao Lan Lăng đi qua.



Hai bọn họ cứ thế mà đi xuyên qua cái cửa đá dày phải đến 3 gang tay đó, cứ như nó là phi hình vậy.



Giờ Giao Lan Lăng đang thấy mình đứng dưới một chân núi đá mà nàng chưa gặp bao giờ.



Lần đầu tiên được đi qua mật đạo bên dưới Giao Kiều, Giao Lan Lăng vẫn còn chưa hết cảm thấy phấn khích, nàng muốn đi lại lần nữa!



Nhưng vừa quay đầu thì Diêu Nhật cũng đã đi qua và cản nàng lại. Có vẻ như Diêu Nhật nhận ra tiểu thư mình vừa định làm gì? Nàng cười và bảo Giao Lan Lăng đưa tay ra chạm thử.



Lạnh và cứng!



“Hay không?”- Diêu Nhật cười.



“Tuyệt quá! Lại không đi qua được này. Mới lúc còn cứ thé mà xuyên qua được”- Giao Lan Lăng vui vẻ sờ soạt ngọn núi đá.



Thấy tiểu thư mình như vậy, Diêu Nguyệt lại nhớ tới cái lần đầu tiên nàng ra ngoài làm nhiệm vụ bằng phụ đạo. Cũng kinh ngạc y như thế. Vậy là nàng giải thích:



“Thực ra. Ngay cái lúc mà ta tra ngọc giản vào thì cửa đá đã được mở ra rồi. Nhưng bởi vì nơi đây có trận pháp tạo chiếu ảnh nên tiểu thư mới không thấy có gì thay đổi. Lúc nãy Tích Nguyệt dắt tiểu thư bước qua, thực chất là bước qua chiếu ảnh đó. Sau khi ta bước qua thì cánh cửa lại một lần nữa đóng lại rồi. Giờ thì nó là núi đá thật.”



Đầu óc Giao Lan Lăng quay cuồng. Đúng thật là phức tạp ghê. Vậy mà đến bây giờ nàng mới biết là nhà nàng có những thứ hay ho đến như vậy.



“Sao thế? Tiểu thư muốn học sao?”- Tích Nguyệt cười vuốt lại tóc rối cho Giao Lan Lăng.



Giao Lan Lăng nghe mà lại giật mình lắc đầu:



“thôi thôi. Mấy thứ phức tạp này học chắc mệt lắm. Ta chịu thôi.”



Tích Nguyệt nghe vậy thì có vẻ hơi tiếc. Giao Lan Lăng bẻ lái sang chuyện khác để khỏi phải nghe thêm lời động viên khuyết khích nào khác:



“Woa. Nơi này lạ quá? Là ở đâu vậy?”



“Đây là một vùng núi hoang gần một thành thuộc địa phía nam của gia tộc. Tiểu thư yên tâm, phụ cận có Chân Diễm cao thủ của chúng ta tọa trấn. Lại có trận pháp che mắt nên không ai trông thấy đâu.”



“Oa. Hay thế… Ớ? thế nếu như chẳng may có kẻ định phát hiện ra chỗ này và qua đó lẻn vào Giao gia thì sao? Vậy chẳng phải hơi nguy hiểm sao?”



Tích Nguyệt chợt mỉm cười. Nàng vui mừng vì thấy rốt cuộc tiểu thư mình cũng quan tấm đến chuyện của gia tộc. Dù mọi chuyện có hơi phức tạp để tiểu thư có thể hiểu ngay được, nhưng nàng quyết định vẫn sẽ giải thích cặn kẽ cho tiểu thư mình ngay.



Đang chưa biết phải bắt đầu từ mục nào thì Diêu Nhật đã cười tươi khoác cổ cả hai người:



“Ha ha. Nghĩ nhiều thế mà gì? Đêm nay chúng ta ra ngoài là để đi chơi chứ đâu phải lo toan mấy việc này?”



“A đúng a! Lửa trại ở đâu? Ta muốn đi xem lửa trại!”



Dưới lớp dịch dung, Giao Lan Lăng cười tươi như hoa đung đưa tay của Diêu Nhật, nài nỉ:



“Tiểu thư đừng vội, ngay gần đây thôi. Nhưng trước hết có vài điều mà tiểu thư cần nhớ.”



“Điều gì? Mà điều gì chả được! Đi thôi đi thôi!”



“Chậm nào. Đừng có vội vã như vậy. Tiểu thư nghe kĩ nhá.”- Diêu Nhật cố làm vẻ mặt nghiêm nghị.



“được mà, được mà. Có chuyện gì?”



“Thứ nhất. Bởi vì chúng ta đây là trốn ra ngoài chơi nên tiểu thư không được đi lung tung và phải nghe lời chúng ta. Được chứ?”



“được mà.”



“Tiếp theo, bởi vì giới tán tu và phàm nhân rất phức tạp, không phải êm đềm như ở Thính Vũ Cư nên tiểu thư phải nghe lời chúng ta và không được đi lung tung. Ổn không?”



“Ớ. Như nhau mà?”



“Và điều quan trọng nhất đây. Cả Tích Nguyệt nữa, nghe kĩ này.”



Cả hai người Tích Nguyệt và Giao Lan Lăng tập trung nghe Diêu Nhật phổ biến:



“Khi tới nơi, chúng ta phải giả trang làm ba tỷ muội. Và ở đây ta lớn nhất. Nên tất nhiên sẽ làm đại tỷ.”- Diêu Nhật vỗ bộ ngực căng đầy mà cười vô cùng tự tin.



Khác với Tích Nguyệt vẻ mặt cau có giật giật mắt, Giao Lan Lăng vỗ tay khen ý này kiến thật tuyệt vời. Mà thật ra cũng đâu cần phải giả vờ làm gì đâu? Mọi thứ thường ngày cũng vẫn là như thế mà.





Vô vàn ánh vàng cam, ngàn vạn hương thơm nướng.



Từng tràng cười vang giòn tan những tiếng cạch rượu.



Sương mù trăng lạnh chỉ dám đứng ngoài xa.



Giao Lan Lăng liếc ngang nhìn ngửa, phấn khích trong dòng nhân khí ồn ã này. Nàng cảm thán:



“Đông người quá! Đến cả tộc hội hàng năm chắc cũng chẳng đông được đến như vậy”



“Ít nhất cũng phải đến quá vạn”- Tích Nguyệt gật đầu đánh giá.



“Woa! Sao trước đây ngày ngày đều có rất nhiều người vượt Giao Kiều mà ta không thấy đông như vậy nhỉ?”



Tích Nguyệt cười:



“Đó là do thường ngày họ đều một mạch lên thẳng Giao Kiều mà nối đuôi xuôi ngược, nên tiểu th… kh-ừm. Nên tiểu muội không để ý đó thôi. Sau khi cả hai cổng vào bắc-nam của Giao Kiều đóng lại. Thì dòng người mới bị tắc lại nên mới tập trung như vậy thôi.”



“Thật sao?! Nhiều người muốn đi qua Giao Kiều như vậy?”



“Hì. Giao gia từ khi thành lập đến nay luôn cân nhắc lợi ích cho phần đông cộng đồng, chưa từng đánh phí quá mức cũng chẳng có nhiều quy định rườm rà như ở các cửa khẩu mới nổi ở dải Ngọc Liên. Vậy nên mới có nhiều người chọn đi qua Giao Kiều để vượt biên giới đến vậy. Mà nha, đây mới chỉ là cổng nam, tại phía cổng bắc chắc hẳn là còn phải đông hơn nữa.”



“Woa! Ơ… thế vậy tại sao lại phải hạ lệnh đóng cổng Giao Kiều chứ? Nhiều người vây quanh cổng thế này, nhìn lâu cũng thật đáng sợ.”



Tích Nguyệt nghe vậy mà đắn đo, tuy nàng không đoán hết được suy tính của các gia lão, nhưng vẫn đoán được phần nào. Chỉ là… nàng không biết có nên cho Giao Lan Lăng biết không. Lúc này mà để tiểu thư biết được đến cả thành Giao Đàm cũng chưa chắc hoàn toàn “sạch sẽ”, thì chắc chỉ khiến cho nàng ta thêm lo âu mà sinh bệnh.



Bỗng nhiên Diêu Nhật tươi cười xuất hiện, kéo tay hai người nhập vào những đoàn lửa trại:



“Thôi nào thôi nào. Lâu lắm muội muội mới được ra ngoài chơi. Đừng có làm muội ấy đau đầu với mấy thứ này chứ. Kia kìa! Qua bên kia uống rượu nào.”



“Đi a! Ơ nhưng mà ta đâu biết uống rượu.”- Giao Lan khẽ cúi đầu.



Diêu Nhật cười khì khì:



“Thì phải thử đi chứ. Năm sau là muội 18 rồi đấy, cứ trẻ con bé bỏng mãi thế sao được? Bằng tuổi muội những người khác không chỉ uống rượu mà còn yêu đương, lấy chồng sinh con hết rồi đấy.”

Rồi mặc kệ sự khuyên cản của Tích Nguyệt, Diêu Nhật cứ thế cười nói một tràng về rượu thịt, ca múa với đủ những thứ khác liên quan đến phong tục Lửa Trại đầy hào sảng và man hoang của Bắc Hoang. Giao Lan Lăng nghe tới nhiều chỗ mà má ửng đỏ, luồng thông tin ập đến quá dồn dập khiến nàng có một chút khó thở.



Vì chưa quen với bầu không khí này, nên nàng chỉ dám ngồi một mình một góc ngắm nhìn, không tham gia ca múa cười đùa với một đám người xa lạ bên đống lửa như Diêu Nhật. Thậm chí đến cả nói chuyện bình thường như Tích Nguyệt bên cạnh cũng chẳng thể.



Bởi lẽ nàng hoàn toàn đứng hình trước các bộ câu hỏi của những người này. Chúng trực tiếp, dồn dập và dứt khoát. Chứ không hề vòng vo từng khúc như những thứ nàng đã nghe chán nghe chê.

Thế là hễ cứ có ai tới tiếp cận chúc rượu là nàng lại cúi đầu ầm ờ mãi mà không ra được câu nào hoàn chỉnh. Và cũng bởi vì đã dịch dung, nên hiện tại dung mạo của nàng thì càng chẳng có gì nổi bật khiến cho dần dần cũng chẳng có ai chủ động tới bắt chuyện với nàng nữa.



Nàng bỗng thấy có chút hơi lạc lõng. Muốn quay ra trò chuyện cùng Tích Nguyệt nhưng thấy người ta cũng đang bận trò chuyện nên lại đành im ỉm một mình.



Hoa lửa nổ bật bùng lóng lánh những giọt mỡ vàng thơm.



Nụ cười tươi của Diêu Nhật bất chợt hiện ra trước mắt. Nàng ta nắm chặt hai tay của Giao Lan Lăng, kéo vào dòng người đang nhảy nhót quanh đống lửa.



“Nhảy đi!”- Diêu Nhật ghé sát tiểu thư của mình, hô lớn.



Giao Lan Lăng vẫn còn bị bất ngờ chưa phản ứng kịp.



“Nhảy ư?”, trong giây phút này đầu óc nàng đã một màu trắng xóa, quên sạch hết những vũ khúc từ trang nhã đến quyến rũ gia truyền mà từ nhỏ nàng đã được học. Hơi thở, mùi mồ hôi và hơi ấm từ cả chục con người cứ vây quanh nàng khiến cho chân tay nàng cứng đờ, tim đập thình thịch.

Không theo kịp được bầu không khí, Giao Lan Lăng xéo vào chân một người bên cạnh. Hắn kêu “á” một tiếng, quay ra nhìn nàng. Nàng cảm thấy xấu hổ, tưởng rằng sẽ bị mắng cho té tát. Ai ngờ người đó chỉ cười khà khà rồi tiếp tục quay lại cuộc vui.



Kỳ lạ làm sao? Những người ở đây như chẳng hề quan tâm gì đến người khác, chẳng hề quan tâm đến suy nghĩ, thái độ hay độ đúng sai trong nhịp điệu của những người xung quanh. Họ tươi cười, họ nhảy múa, chỉ đơn giản vì họ muốn thế. Thật vô lý, thật khó chấp nhận, thật hoang dã. và cũng thật tự do.



Trong ánh mắt của Giao Lan Lăng bỗng bùng lên những ngọt lửa đang không ngừng nhảy múa theo vũ điệu của chính chúng. Nàng bắt đầu đắm chìm trong những thanh âm, những hình ảnh tấp nập rộn ràng này. Chúng thật là đẹp.



“Nhảy đi!”



Bên tai Giao Lan Lăng lại vang lên tiếng cười nói của Diêu Nhật. Đằng sau lớp dịch dung đôi má núm đồng tiền của nàng hiện ra. Bờ môi nàng nàng vòng cong rồi nở rộ ra một nụ cười lanh lảnh.

Như quên đi mọi thứ, vũ điệu của Giao Lan Lăng thật loạn xạ mà tốn mồ hôi một cách vô nghĩa. Nhưng điều đó chẳng hề quan trọng.







Ngồi thở hổn hển, Giao Lan Lăng nhận lấy miếng đùi dê từ tay Tích Nguyệt. Vừa vận động xong nên đói bụng, nàng gặm một hơi liền chỉ để lại một khúc xương trắng.



“Ăn từ từ thôi nghẹn đấy.”- Tích Nguyệt quan tâm lau mỡ cho tiểu thư mình.



Thấy Giao Lan Lăng mồ hôi nhễ nhại, nàng lại hướng về Diêu Nhật gắt:



“Ngươi để muội ấy cố sức quá thế làm gì?”



Diêu Nhật gãi đầu:



“Có gì đâu, muội ấy đang vui mà.”



Chẳng thèm tiếp chuyện nữa, Tích Nguyệt khẽ vuốt lưng cho Giao Lan Lăng, truyền linh khí giúp nàng ta nhanh chóng ổn định hơi thở.



“Thôi. Ta không sao mà, để ta đi lấy thêm chút thịt”.



Mắt thấy tiểu thư của mình nhanh nhảu chạy lên, cố gỡ xuống miếng thịt dê to đùng nên bị phỏng tay. Tích Nguyệt lắc đầu đang chẳng biết nên nói sao thì Diêu Nhật môi mấp máy truyền âm trực tiếp vào tai nàng:



“Khu vực này tổng cộng có 327 tu sĩ, đa số là Ngưng Khí. Chưa thấy có kẻ nào Khai quá lục môn.”

Tích Nguyệt gật đầu đồng tình, tiếp lời:



“Ta vừa lại gần phía cổng vào. Phát hiện một nhóm tu sĩ khoảng 4 người tập trung cùng một chỗ. Khí lực hùng hậu mà tinh thuần, là cao thủ… có thể không phải là tán tu. Ta vốn lại gần hơn thì đã bị bọn họ cảm nhận được nên đành trở về.”



“Vậy là đám diều hâu với chó săn của các thế lực khác cũng đã mò tới. Nhanh thật. Vậy ngươi có bắt gặp người mình không?”



Tích Nguyệt khẽ lắc đầu, nàng chần chừ:



“Ngươi ở đây trông chừng tiểu thư, ta sẽ lên lại lần nữa.”



“Đừng, cả ba chúng ta cùng lên. Đi một mình rất dễ lộ. Với lại cũng phải để cho tiểu thư vui hết đêm nay chứ.”



Chẳng đợi ý kiến của Tích Nguyệt, Diêu Nhật liền hô lớn:



“Muội muội! Hình như phía trên người ta đang tụ tập nghe kể truyện kìa. Đông lắm! Có muốn lên xem thử không?”



Nghe thấy hai từ “kể truyện”, Giao Lan Lăng chợn mắt quay đầu lại mà vẫn miệng vẫn đang căng phồng. Nàng cố gắng nuốt vội tảng thịt rồi cười đáp:



“ĐI!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK