Giao Đàm, tòa Ngoại Khu số 13 luôn là nơi dành riêng cho chấp pháp gia lão, người chưởng quản gia pháp trong gia tộc.
Lúc này đây, sâu trong tòa kiến trúc, có một gian phòng khóa kín rộng lớn được xây dựng hoàn toàn bằng các chất liệu đặc thù có khả năng chịu nhiệt cực cao.
Bên trong căn phòng lúc này mọi thứ đang ngập trong biển lửa.
Ở chính giữa, Giao Kiệt ngực trần nóng đỏ mồ hôi, hai tay chéo thủ trước mặt, lơ lửng giữa không trung. Ông hét lớn:
“TỤ!”
Ngay lập tức biển lửa xung quanh Giao Kiệt bất chợt tự nhập vào nhau mà hóa thành từng “dòng” hỏa diễm, lao thẳng và không ngừng chuyển động vòng quanh ông, trông giống một đại hỏa cầu khổng lồ với bán kính lên đến 1 trượng!
Giao Kiệt, bàn tay thành trảo dang ngang vai, đồng thời hít vào một hơi vô cùng sâu. Hỏa cầu bao quanh ông theo cái hít hơi đó mà không ngừng co lại. Càng co, hỏa diễm bên ngoài trông càng thêm dày đặc và chuyển thành màu hắc hồng. Nhiệt độ trong phòng theo sự chuyển động của từng sợi hỏa diễm tủa ra từ cầu lửa mà không ngừng tăng lên. Tựa như một mặt trời đen nho nhỏ đang dần dần được hình thành vậy.
Dù lúc này toàn thân đang vô cùng khó chịu và đau đớn, nhưng Giao Kiệt vẫn cứ cắn răng chịu đựng, thở thì ít mà hít thì sâu. Ngực ông căng phồng gân và cơ bắp.
Hỏa cầu mỗi lúc một co lại, bán kính của nó giờ chỉ còn lại sáu phần lúc đầu. Chợt một cơn đau đầu truyền đến. Như kim chích nhói đau mà bất ngờ. Sự tập chung của Giao Kiệt bị phá vỡ. Hỏa linh khí trong ông bạo loạn một cách điên cuồng, nhằm thẳng hướng trái tim mà công phá.
Trước cơn nguy kịch, Giao Kiệt thổ huyết cưỡng ép phá bỏ pháp thuật, hỏa cầu bao bọc quanh ông mất đi sự duy trì mà tan rã thành vô vàn hoa lửa rồi cũng nhanh chóng tự vụt tắt.
Giao Kiệt từ trên không rơi *bịch* xuống nền đá, ôm đầu đau đớn gầm gừ từng câu đầy thống hận:
“ẢNH! MA!!!”
Nhìn từ cửa ô cửa kính phía bên ngoài gian phòng. Hai tên Kim Lân vệ mang trách nhiệm hộ pháp thấy vậy hoảng hốt lao tới mở cửa để cứu chữa cho gia lão của họ. Còn chưa kịp tra ngọc giản vào thì từ phía họ có tiếng người cản lại:
“Đừng động!”
Hai tên Kim Lân Vệ giật mình quay đầu lại, những người có thể tùy ý bước vào tòa ngoại khu số 13, mà không có sự cho phép của chấp pháp gia lão Giao Kiệt ngoài những người được giao trách nhiệm hộ pháp ra thì cũng chỉ có vài ba người.
Hai tên Kim Lân Vệ liền nhanh chóng cúi đầu hô:
“Kính chào phó gia chủ”
Giao Bình tùy ý phất tay, ông nói luôn:
“Các ngươi lần đầu tới đây hộ pháp đúng không?”
“Dạ thưa phải.”- Hai tên đồng thanh.
“Vậy thì ta vừa cứu các ngươi một mạng rồi. Trông kìa.”
Hai tên Kim Lân Vệ tuy sững sờ những vẫn theo lệnh mà quay lại nhìn.
Từ bên ô kính, họ thấy được ở bên trong, Giao Kiệt vẫn đang gào thét trong đau đớn. Ông ta một tay ôm chặt đầu, tay còn lại liên tục giơ cao nắm đấm rồi nện mạnh xuống nền đá.
Cứ mỗi cú nện. Không khí xung quanh ông lại theo sóng xung kích mà lóe thành từng vòng hỏa diễm to lớn chói mắt, lan đến sát cửa rồi lại tắt.
Hai tên Kim Lân Vệ gáy ướt mồ hôi. Bởi vì căn phòng cách nhiệt cực cao, chất liệu đặc thù, nên ở bên ngoài bọn họ không cảm thấy một chút nhiệt độ hay giao động linh nào cả. Đã vậy cửa chỉ có một ô kính để nhìn vào nên một khi quay mặt đi để mở cửa thì sẽ chẳng nhìn thấy thứ gì hết.
Họ không biết những vòng hòa diễm kia uy lực ra sao. Nhưng nếu là được xuất ra từ một tu sĩ trúc cơ tam chuyển đỉnh phong đã luyện trấn gia công pháp Hỏa Hải Giao Long Vũ tới tầng thứ 5 viên mãn. Thì đứng nói đám tu vi mới chỉ Linh Hải như họ, đến cả Chân Diễm hay thậm chí là rất nhiều Trúc Cơ tu sĩ cũng có chưa chắc đã đỡ được mà cháy thành tro.
Bên trong Giao Kiệt đã ngừng nện tay xuống sàn mà hoàn toàn chuyển qua tự đập mạnh đầu xuống đất.
Ở bên ngoài, tuy sắc mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng của Giao Bình lại chẳng mấy bình yên.
Ông ta có thể thấy được tuy thương thế của Giao Kiệt đã lành, tu vi và chiến lực cũng đã hồi phục đỉnh phong. Nhưng có di chứng từ trận với Ảnh Ma vào ba năm trước giờ đã càng thêm nặng. Có lẽ cái lần mất kiểm soát mà thiêu cháy cả chục tòa kiến trúc Nội Khu khi trước mới chỉ là bắt đầu.
Giao Bình nội tâm nặng nề, dạo mấy tháng gần đây biết bao nhiêu chuyện đổ xuống đã đủ làm ông suýt không gượng dậy nổi. Mà giờ là thêm cái tai họa ngầm này đây.
“Cái gia tộc này rồi sẽ đi về đâu?”- Giao Bình thầm thở than.
Sau khi khiếp đảm xong, hai tên Kim Lân Vệ đồng thời đi ra hướng về Giao Bình, họ chấp tay cúi đầu càng thêm sâu và kính cẩn cảm tạ:
“Đa tạ ân cứu mạng của phó giao chủ.”
Giao Bình nhẹ gần đầu, ông liếc mắt thấy cặp Kim Lân Vệ này một già một trẻ, lòng mang suy tư nên nói:
“Cũng chẳng có gì, các ngươi lần sau chú ý là được.”
“Dạ.”
“Mà kể cũng lạ, bình thường pháp điện gia lão chỉ chọn những Kim Lân thân tín đã có kinh nghiệm hộ pháp tới thôi mà. Vì sao lần này lại chọn các ngươi.”
Hai tên Kim Lân vệ lập tức trả lời những gì họ biết:
“Dạ bẩm, hầu hết Kim Lân còn túc trực trong Giao Đàm đều đã được nhận nhiệm vụ ra ngoài hết rồi ạ. Nên có lẽ chỉ còn những người vừa mới tấn chức như chúng tôi.”
Giao Bình hơi cau mày, ông có thể nhớ rõ ràng số Kim Lân Vệ túc trực trong Giao Đàm là có khoảng hơn trăm người. Nhưng ông chẳng thể nhớ nổi là đã ra lệnh nào mà cần điều nhiều người đi đến vậy. Ông bỗng mỉm cười, hỏi thăm:
“Các ngươi đã tấn chức Kim Lân được bao lâu rồi?”
“Dạ thưa mới từ đầu năm ạ”- người trẻ nói.
“Dạ đã được hơn một năm ạ”- người gà thưa.
Giao Bình Lại hỏi:
“Các ngươi là đệ tử gia tộc hay là gia nhân?”
Hai Kim Vệ cùng đồng thời giao ra Kim bài và ngọc giản thân phận của mình và trả lời:
“Dạ, thỉnh phó gia chủ xem xét ạ.”
Các Lân bài của Giao gia cũng là một dạng ngọc giản thân phận, được dùng để lưu trữ thông tin cá nhân, thành tích của người sở hữu. đồng thời cũng có thể sử dụng lân bài như giấy thông hành. Đồng-Ngân-Kim, tam vệ, tam lệnh bài. Phẩm cấp càng cao thì càng có thêm nhiều quyền hạn và được đi tới càng nhiều nơi.
Ngoài các lân bài thân phận ra, thì đệ tử Giao gia mỗi người đều có những ngọc giản thân phận khác để chứng minh mình là đệ tử gia tộc và được hưởng quyền lợi tùy theo thân phận địa vị và cống hiến. Ngoài ra tầng lớp gia nhân cũng được cấp thân phận, nhưng không phải là ngọc giản mà là những tấm lệnh bài được chế tạo đặc biệt vô cùng khó làm giả.
Giao Bình quét thần thức:
“
+ Giao Tự Thành: 37 tuổi, tu vi Linh Hải sơ kỳ, xuất thân dòng phụ ở Mạc Phong Cốc,…
+ Giao Chính: 64 tuổi, tu vi Linh Hải sơ kỳ, xuất thân dòng phụ ở Để Tương thành,…
”
Giao Bình không chút cảm xúc liền hỏi tiếp:
“Hai người vào Giao Đàm được bao lâu rồi?”
“Dạ thưa đã được 4 năm ạ”- người trẻ nói.
“Đã được gần 3 năm thưa phó gia chủ”- người già nói.
“Vậy à?”
Giao Bình đột nhiên cảm giác có chút quái lạ. Tuy Giao Đàm có dư sức chứa hơn chục vạn người, nhưng cả Nội và Ngoại khu từ trước tới giờ vẫn luôn giữ ổn định tổng cộng trên dưới 5 vạn nhân khẩu. Trong đó tộc nhân Giao gia là trên 3,5 vạn. Mà hầu hết là dòng chính. Dòng phụ chỉ tầm khoảng hơn ngàn người, còn lại đều là được điều đến các thuộc địa cỡ trung-thượng trở lên hoặc là tới các nơi khác để “khai chi tán diệp”.
Vậy mà hôm nay ông lại gặp liền hai tộc nhân dòng phụ cùng một lúc, đã vậy lại là có tu vi cao tới Linh Hải. Đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ.
Giao Bình là người cẩn thận, luôn chú trọng tới từng chi tiết nhỏ. Đó vừa là thiên phú vừa là trách nhiệm bắt buộc phải có của kẻ làm lãnh đạo như ông. Tất cả những thứ kỳ lạ và bất thường, dù là nhỏ nhặt nhất luôn được ông để tâm chú ý đến. Thậm chí là tự mình xắn tay vào giải quyết. Nhờ đó mà dưới thời của ông, mà Giao gia có thể ổn định và vững trãi được như vậy. Kể cả là dưới áp lực của lục đại thế lực chống lưng luôn nhăm nhe coi gia tộc của ông là con lợn béo đã nuôi đủ tới ngày xẻ thịt. Hay là tam đại ma điện quỷ dị khó đề phòng.
Nhưng cẩn thận quá thì cũng có cái tệ đoan của nó. Nhiều lúc vì điều này mà Giao Bình bị lao tâm, tổn hao tinh lực quá sức. Thậm chí là khiến ông bị chệch hướng khỏi những chuyện chính mà ông cần phải làm.
Bởi vì lúc này, phía bên trong căn phòng kia. Giao Kiện đã ngừng “điên” và đang nằm ngửa ra sàn thở dốc.
Nhớ lại việc chính, Giao Bình quyết định để khi nào rảnh rỗi sẽ xem qua lại chuyện này. Ông gật đầu nói qua loa thêm vài câu rồi để cho hai Kim Lân Vệ kia lui ra ngoài. Một mình ông ở lại, mở cửa căn phòng để bàn bạc với Giao Kiệt.
Cánh cửa nặng nề dần mở ra. Một luồng hơi nhiệt khổng lồ phả thẳng vào mặt Giao Bình khiến ông dù đã vận sẵn cương khí phòng hộ nhưng vẫn toát cả mồ hôi. Ông cười khen:
“Chúc mừng Kiệt gia lão đã tu vi hồi phục.”
Giao Kiệt vẫn nằm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn rồi lại đặt xuống. Ông ta nhếch mép:
“Có chuyện gì mà mới sáng ra, phó gia chủ đã tới mỉa mai lão phu vậy?”
Giao Bình chấp tay cười tiếp lại gần:
“Ha ha. Lão biểu ca siêng năng tu hành đến độ quên ăn quên ngủ thật là đáng quý. Hiện giờ đã gần giữa trưa rồi. Đâu còn sáng sớm gì nữa.”
“Ồ vậy ư? Có lẽ là bị ta bị điên nên cũng quên luôn mất khái niệm thời gian.”
“hahaa lão biểu ca vẫn ăn nói vẫn sáng khoái khôi hài như vậy? Ai dám bảo huynh điên chứ? Thế nào, rượu của lão Minh uống có ngon không?”
“Hừ! Nhạt toẹt không chút vị. Ông về bảo tên phế vật đó, nếu muốn tạ lỗi giảng hòa thì hãy đem thêm trăm vò nữa thì may ra ta cân nhắc.”
“Ô hồ hồ. Linh tửu của lão Minh tốn biết bao nhiêu tiền để mua phối phương mà tốn biết bao trân thảo linh quả và mất hàng năm trời mới ủ được một hầm vài chục vò. Không nói tên ca ca này mà tới cả phụ thân khi còn ở nhà, hắn cũng keo kiệt chẳng cho. Giờ lão biểu ca đòi hơn trăm vò thì chẳng khác đòi mạng hắn sao? Ha ha!”
“Hừ! Ta thà đổi mạng hắn lấy trăm vò rượu đó!”
“Hahahahahahaaaa! Lão biểu ca đã hết giận là ta vui rồi. Chỉ là huynh cũng biết rồi đấy. Kế sách đó của huynh đúng là không tốt.”
“Vậy chẳng lẽ xẻ thịt bán xương máu của tiên hiền Giao gia cho kẻ khác là như tên phế vật đó là tốt? Hay giống ngươi, vứt bỏ tôn nghiêm mặt mũi rồi đóng cửa trốn trong nhà như chuột, để mặc lũ kiến hôi xỉ vả, kẻ thù thảm sát cả một thuộc địa của chúng ta mà vẫn không dám ho khan mới chính đạo?!”
“Ta… chuyện này rắc rối hơi lão biểu ca tưởng rất nhiều.”
Giao Kiệt lại *hừ!* một hơi rồi xoay người, gối tay nhắm mắt như là đi ngủ. Giao Bình lắc đầu mỉm cười:
“Sáng nay lão biểu ca không tới nghị sự phòng, ta thật sự là cảm thấy rất trống vắng. Đám bọn họ thật sự là rất nhức đầu a”
“Chẳng phải có thêm tên điên như ta thì càng nhức đầu thêm sao?! Thôi, lão vừa bị điên nên giờ mệt mỏi lắm. Không tiễn!”
Lời Giao Kiệt vừa dứt, linh khí trong lão bộc phát lên thị uy. Nhiệt độ cả căn phòng bỗng nóng rực.
Giao Bình vẻ mặt điềm tĩnh, trầm ngâm một lát rồi thở dài:
“Haiz. Huynh cũng biết là ta biết mà. Lo cho cả cái cơ ngơi khổng lồ vốn chưa từng là dễ. Bao nhiều điều phải suy tính, bao thứ luôn nối theo nhau mà gây lên rắc rối. Một mình ta chẳng bao giờ là đủ sức đảm đương nổi tất cả.
Trong Giao Đàm này. Không! Trong cả cái gia tộc này thì cũng chẳng có nổi mấy ai hết mình vì gia tộc như huynh cả.
Đám bọn họ cũng vì gia tộc, chẳng qua là cái tôi vẫn còn được đặt lên trước quá nhiều.
Giờ thiếu đi tiếng nói của huynh. Thì ai đủ sức gõ đầu bọn họ? Ai ngăn cản họ làm những chuyện ngu dốt? Ta?
Ha ha tuy là phó gia chủ nhưng ai cũng biết ta không hơn gì chân chạy vặt. Ngoài chút mưu mô và cái tu vi trúc cơ dùng đan dược để cưỡng ép có được ra thì chẳng có gì hơn người. Sức đâu mà phục chúng?
Giờ không chỉ Hóa Long mà đến cả phụ thân cũng biệt vô âm tín. Đủ chuyện cùng đổ lên đầu. Nếu như bây giờ đến cả huynh cũng như vậy. Thì chỉ e cái gia tộc này sắp vô phương rồi.”
Nói xong, Giao Bình cứ thế mà đứng dậy quay đầu đi. Phía sau, Giao Kiệt đã sớm mở mắt một vẻ đầy suy tư. Những lời của Giao Bình khiến ông phải suy ngẫm. Rốt cuộc thì vẫn không nên giận dỗi như hài đồng như vậy. Dù gì thì ông vẫn là đệ tam cường giả của Giao gia. Và gia tộc này cần ông. Ông gọi lớn:
“Khoan đã. Hãy giải thích rõ xem ông có kế hoạch gì?”
Giao Bình quay đầu lại với một ánh mắt mừng vui xúc động và đầy tự hào. Còn trong lòng thì không nhịn nổi mà cười đắc ý thoáng qua.
Chương 16:
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK