• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng nghị sự của Giao gia.



*ĐỒ VÔ DỤNG!*



*Oành!*



Giao Bình mắt giật giật, đập chưởng đánh vỡ tan mảng bàn đá trước mặt.



Ông hiếm khi nào tức giận đến thế. Ông cố hít thở thật sâu, nén giận nói tiếp:



“Ngươi là đại vệ trưởng Lân Vệ lâu đến như vậy mà cái gì cũng không biết là sao?”



Trước lửa giận của phó gia chủ Giao gia, đại vệ trưởng Lân Vệ sợ hãi không dám ngóc đầu lên. Hắn rõ ràng đã trả lời tất cả những gì mà mình biết rồi mà vẫn bị chửi cho té tát.



Hắn run rẩy khẽ quay đầu ra nhìn anh rể của hắn, Ngoại Sự điện gia lão- Giao Minh với ánh mắt cầu cứu.



Giao Minh ánh mắt hờ hững, thầm chửi “đồ phế vật” rồi quay ra lẽ phép nói với Giao Bình:



“Ca ca bớt giận. Toàn bộ ngọc giản mở phụ đạo chắc chắn là không thiếu. Ta xin lấy đầu mình để đảm bảo.”



Giao Kiệt ngồi khoanh tay phía đối diện hừ lạnh:



“Đầu của ngươi mà đổi được an ninh của gia tộc thì lão tử đã vặt nó xuống từ lâu rồi.”



Giao Minh nghe vậy nổi cáu, chỉ là nhớ lời Giao Bình dặn dò là không được gây chuyện với Giao Kiệt trong thời gian này, nên hắn có nhịn, nói tiếp:



“ *Biểu ca*, nếu như thực sự vặt đầu của ta xuống mà giải quyết được việc này, thì còn lâu mới đến phiên của ngươi. Tập trung bàn chuyện chính đi.”



Giao Kiệt vẫn khoanh tay mỉa mai:



“Hừ. Bàn bàn cái gì? Chẳng phải rõ như ban ngày rồi sao? Rõ ràng là trong nhà chúng ta đang nuôi một lũ ăn cháo đá--”



“KIỆT gia lão!”- Giao Bình cắt lời. Ông bóp bóp trán rồi thở dài:



“Đêm nay tới đây thôi, sáng mai đợi tên lính gác đó tỉnh lại rồi chúng ta sẽ hỏi hắn. Các gia lão cứ về trước đi. Ngươi, bảo với các Lân Vệ đề cao tuần tra.”



“Rõ”- đại vệ trưởng Lân Vệ được tha bổng nên thở phào lui thẳng.



Đám gia lão chẳng ai dám xì xào bàn tán gì mà nối đuôi nhau về hết.



Chợt Giao Bình lại gọi:



“chấp pháp gia lão, ngoại sự gia lão ở lại một chút.”



Đám gia lão nghe vậy đều đứng lại nhìn Giao Bình một chút, mỗi người một suy nghĩ, nhưng không ai nói ra miệng. Chỉ một lúc sau, họ lại tiếp tục rời đi. Cho tới khi cả phòng nghị sự chỉ còn lại ba người bọn Giao Bình.



Giao Bình thở một hơi vô cùng dài và mệt mỏi. Ông lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái ghế bành rồi rời từ bồ đoàn ra đấy, dựa lưng nằm với vẻ khó nhọc. Khẽ nhắm mắt lại cho đỡ mỏi, ông gọi:



“Minh.”



“Dạ thưa ca ca?”



“Còn linh tửu không? Cho ta một chén.”



Giao Minh không dám nhiều lời, liền lấy từ nhẫn trữ vật của mình ra một vò và mấy cái chén lớn, rót đầy rồi đưa cho ca ca của mình.



Uống một hơi cạn đáy, Giao Bình mệt mỏi nói với Giao Kiệt:



“Biểu ca à, trong lúc này ngươi đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa có được không?”



Giao Kiệt tức giật quát:



“Lão tử nói sai sao?!”



“Không, huynh không sai. Giả thuyết trong gia tộc có nội gián hoặc có kẻ phản bội, ta nghĩ tới lâu rồi.”



“!... vậy tại sao??”- Cả Giao Kiệt và Giao Minh đều thắc mắc.



Giao Bình trầm ngâm rồi nói tiếp:



“Vì ta không chắc giả thuyết đó có thật hay không? Mà nếu có thì kẻ phản bội là ai? Có địa vị ra sao? Và có bao nhiêu tên? Ta đều không thể đoán được. Dù có thì ta vẫn chưa có cách nào để dụ chúng ra ngoài ánh sáng. Vậy thì tốt nhất không nên gây mất đoàn kết nội bộ vào lúc này.”



“Nhưng không thể cứ để bọn chúng tự tung tự tác thế này được. Đêm nay chúng chỉ là dẫn tới vài tên cướp tán tu. Sáng mai chúng còn có thể đem tới cả một đội quân!”- Giao Minh sợ hãi.



“…Đúng thật là không có mai ngọc giản phụ đạo nào từng bị mất chứ?”- Giao Bình hỏi lại Giao Minh.



“Chắc chắn là không thưa ca ca. Toàn bộ ngọc giản mà Ngoại Sự điện bảo quản đều còn nguyên. Những ngọc giản mà các gia lão giữ thì lúc nãy đều đã được đem ra. Một cái cũng không thiếu.”

Chợt Giao Kiệt như vỡ lẽ ra điều gì đó, quay ra hỏi Giao Bình:



“Ý của ngươi là…”



Giao Bình gật đầu:



“Đúng vậy. Chỉ e là trong gia tộc ta thực sự là có kẻ phản bội. Đã vậy địa vị còn phải đủ cao để trộm được đồ án chế tác ngọc giản phụ đạo.”



“Vậy ca ca có nghi cho ai chăng?”



Giao Bình lắc đầu:



“Nếu nói nghi ngờ, thì ta nghi ngờ tất cả mọi người trong Giao Đàm này. Từ đám gia lão cho tới bọn gia nhân. Ai cũng có thể là nội gián.”



Cả ba người trầm mặc ngồi nhìn nhau. Sau một lúc Giao Bình lại nói tiếp:



“Nhưng ta đoán rằng tam ma điện chắc chắn sẽ không đưa cả một đội quân vào Giao gia đâu, dù là bằng cách nào đi chăng nữa. Như vậy chẳng khác nào trực diện tuyên chiến với toàn bộ các thế lực đứng sau gia tộc ta. Trở thành cái bia cho sáu thế lực cùng công kích. Và chắc chắn bọn chúng thừa thông minh để hiểu đó. Có thể đường đường chính chính làm chủ Giao Hà, chỉ có chúng ta!”



Giao Kiệt và Giao Minh gật đầu đồng tình, nhưng Giao Minh vẫn còn thắc mắc:



“Vậy thì rốt cuộc chúng muốn cái gì cơ chứ? Suốt mấy năm nay gây hấn và dồn ép chúng ta thì chúng được lợi lộc gì?”



Giao Bình suy tư rồi lại thở dài:



“Tới giờ ta cũng chưa đoán được điều này. Suốt ba năm nay chúng chỉ giết chóc, cướp đoạt, đâm chọc,… gây đủ thị phi rồi trốn vào trong bóng tối. Chứ đâu có trực diệt vả vào mặt chúng ta như gần đây đâu? Hừ. Mới chỉ có mấy ngày từ vụ Tôn Bạch Ngọc ở Nê Thành. Mà liên tiếp 12 thuộc địa không báo tin cầu viện vì những án mạng hàng loạt đầy quỷ dị, thì chính báo tin cầu viện vì toàn bộ mùa màng, sản vật đều bị phá hủy chỉ trong một đêm! Giống như là chúng coi chúng ta chỉ là một con lợn rừng, xiên chọc chúng ta từng nhát một cho tới khi kiệt sức để giáng đòn kết liễu vậy. KHỐN KIẾP!”



“Vậy nên bọn chúng mới là hạng yêu ma tà đạo.”- Giao Kiệt cũng chửi.



Giao Bình cũng chẳng muốn nói gì thêm. Ông đã quá mệt mỏi rồi, nên ông vào thẳng việc chính luôn:



“Thôi tạm gác lại việc này sau. Bàn chuyện trước mắt đã. Có lý do mà ta giữ hai ngươi ở lại đây.”



“Là việc gì?”



“Ta muốn mở lại cổng Giao Đàm.”



“! Khi nào?! Tại sao?!”- Giao Minh sửng sốt.



“Sở dĩ ta đóng cổng. Phần là vì hạn chế sự tiếp xúc với bên ngoài, không để cho gián điệp có cơ hội lợi dụng dòng người vượt Giao Kiều mà có bất cứ hành động liên quan tới Ngoại, Nội khu. Phần vì muốn ép tam ma điện phải không nịn nổi mà xuất thủ trước. Và đêm nay chính là minh chứng. Giờ thì chúng ta đã biết đoán được mức độ thẩm thấu của chúng và những gì chúng có thể làm được. Việc đưa ra kế sách sau này sẽ dễ dàng hơn. ”



“Chỉ vậy thôi sao?”



“Chưa hết. Sau đây ta sẽ chỉ nói một lần, hai ngươi nghe cho kĩ rồi thực hiện đúng cho ta.”





Nội Khu Giao Đàm.



Trời tờ mờ sáng.



Bên ngoài một gian phòng dành riêng cho các gia nhân cấp cao, rất nhiều Lân Vệ vẫn đang không ngừng đi lại tuần tra, cảnh giác.



Ở bên trong, Ngô Thị đứng ngồi không yên. Suốt cả đêm qua thị đã phải thức trắng để chăm sóc cho người chồng, chẳng biết phải gọi là vô cùng may mắn hay là vô cùng xui xẻo, của thị.



Vốn việc được ở lại trong những ngôi nhà xa hoa nơi Nội khu này chính là mong ước cả đời của thị. Nhưng mà có đánh chết thì thị cũng chẳng muốn tin rằng mong ước đó của mình lại được thành hiện thực theo cách này.



Từ lúc nhận được tin chồng thị là một trong số ít những lính gác sống sót sau cuộc tập kích đêm qua. Thị đã hoảng sợ vô cùng. Và không giây phút nào trôi qua mà nỗi sợ đấy không lớn thêm.

Vốn tưởng được gả một vệ binh trong gia tộc sẽ khiến cuộc sống của thị sẽ đỡ khổ cực và an toàn hơn một chút. Nhưng ai mà ngờ nổi mọi việc lại ra cơ sự này cơ chứ? Nhỡ chồng thị mà chết thì thị còn biết dựa vào ai trong cái Giao Đàm rộng lớn này bây giờ? Còn tệ hơn, nếu như chồng thị không chết nhưng cả đời bại liệt thì sao??



Giờ thị cảm giác mình như là một tội nhân đang bị giam cầm chờ ngày bị xử tử vậy. Thị lại gục mặt than khóc:



“ư ư. Phu quân, ư ư ngươi mau tỉnh lại đi. Phu quân. Ta hứa là sẽ không cằn nhằn ngươi đi đánh bạc nữa mà. Phu quân, đừng bỏ ta lại một mình. Phu quân…”



Cứ như là những tiếng góc của thị đã khiến cho trời cao phải “cảm động”. Ngô Xuyên chợt mở mắt.

Như vừa mơ một giấc mơ thật dài, Ngô Xuyên cứ nhìn lên trần nhà với một vẻ đờ đẫn. Đầu hắn lúc này hoàn toàn trống rỗng. Sau vài cái chớp mắt, hắn mở miệng hỏi:



“Đây là đâu?”



Nghe thấy tiếng của chồng mình, Ngô Thị giật mình ngẩng dậy. Thị dụi mắt thật kĩ cho chắc chắn, rồi cười vui mừng ôm trầm lấy chồng mình. Thị vẫn khóc:



“Phu quân phu quân. Ngươi sống lại rồi. ư ư. Làm ta sợ chết mất. Hứa đừng bao giờ bỏ ta lại nha ư ư.”



Ngô Xuyên choáng váng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết rằng đầu hắn đang nặng nề mà cổ thì đau rát. Khi hắn kêu đau thì Ngô Thị liền vội vã buông hắn ra, sụt sùi lau nước mắt.

Ngô Xuyên ngơ ngác nhìn người đàn bà trước mặt. Hắn không thể nhận ra được ả là ai nên hỏi:



“Ngươi… là ai?”



Ngô Thị chợt mắt kinh hãi, thị nghĩ ngợi lung tung rồi tưởng chồng mình bị thương nên mất trí nhớ nên sợ quá vội nắm tay hắn giải thích:



“Ta đây mà phu quân. Thê tử của ngươi đây. Ngươi không nhớ sao?”



“thê… tử của ta?”



“Đúng vậy a phu quân.”



“Vậy… vậy đây là đâu?”



“Là Nội Khu đấy phu quân! Là Nội Khu của Giao Đàm.”



Đầu Ngô Xuyên chợt đau như búa bổ, từng gân máu xám xanh lờ mờ chuyển động trên trán. Hắn đau quá ôm đầu liên tục lẩm bẩm:



“thê tử của ta… thê tử của ta… Nội Khu… Giao Đàm… Ngô… Xuyên… Giao Đàm… Ngô Xuyên… GIAO ĐÀM! GIAO GIA!! Đúng vậy ta chính là Dạ… hừ hừ hà hà. Ngô Xuyên! Ta chính là Ngô Xuyên, thị vệ trạm gác Giao Kiều của Giao gia, tuổi 37, thê tử v.v...”



Nhìn chồng mình lần lượt đọc một tràng những tin tức và kỉ niệm đó, Ngô Thị cười vui mừng nhẹ nhõm, trong lòng liên tục ngợi ca “trời cao có mắt”. Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, thị lại hỏi:



“Phu quân. Phu quân.”



“hử?”



“C-cổ ngươi không sao chứ?”-thị chỉ chỉ vào cổ mình để minh họa.



Ngô Xuyên tự tin cười tình với người đàn bà trước mắt. Hắn thực sự muốn đè ả ta ra và làm tình ngay tại đây. Nhưng lúc này hắn còn có việc phải làm nên nhịn cái ham muốn rạo rực đó lại. Hắn tự xoa xoa cổ mình và cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên mà thốt lên:



“Ớ! Kh-khỏi rồi này! Ha há thật là kì diệu. Vậy mà ta tưởng cổ mình đã đứt lìa rồi chứ!”



Ngô Xuyên vui sướng ôm chầm lấy vợ mình. Đúng! Từ nay cho tới lúc hắn xong việc thì ả chính là vợ hắn. Ngô Thị vì vừa trút bỏ được gánh nặng âu lo trong lòng, nên cũng chẳng kịp cảm thấy khác lạ bởi hành động chẳng giống ngày thường này của chồng mình. Thị chỉ cảm thấy ấm áp và bình yên mà ôm lại Ngô Xuyên.



Chợt. Cánh cửa phòng mở toang.



Một tốp Lân Vệ bước vào.



Tên Kim Lân Vệ phụ trách chính tiến tới phá ngang khung cảnh gia đình ấm áp này, giọng hắn đầy vẻ sắc lạnh của kẻ từ trên cao nhìn xuống:



“Lính gác Ngô Xuyên.”



Ngô Xuyên kinh ngạc *VÔ CÙNG*. Hắn cùng vợ mình lúng túng vội quỳ xuống sàn dập đầu:

“Kính chào chư vị Lân Vệ đại nhân.”



Đám Lân Vệ liếc xuống, tên Kim Lân Vệ hờ hững gật đầu bảo hai vợ chồng Ngô Xuyên đứng dậy. Rồi hắn lại hỏi cho có lệ:



“Cổ không sao chứ?”



Ngô Xuyên vội vã sờ lại cổ mình rồi thẳng lưng, cúi đầu báo cáo:



“Thưa! Đã khỏi hoàn toàn ạ.”



Thấy tên lính gác này vẫn chưa quên lễ giáo, tên Kim Lân Vệ mỉm cười hài lòng, nói vu vơ:



“Đan dược chưa thương đỉnh cấp của gia tộc mà lại. Đừng nói là ngươi suýt chết. Hừ. Coi như là ngươi có bị kéo tới Cửu U Âm Tào thì cũng kéo được ngươi trở về.”



“Thưa. Tiểu nhân sẽ đời đời không quên ân đức của gia tộc.”



“ừm. Tốt. Ta cho người 5 phút để mặc quần áo. Rồi theo ta tới diện kiến chư vị gia lão.”



“hả? gia-gia-gia. ực. Gia lão sao?”



“hử? Có vấn đề gì sao?”



“Dạ! Không. Tiểu nhân sẽ thực hiện ngay.”



“Tốt. Chúng ta đợi ngươi bên ngoài.”



Xong rồi tên Kim Lân Vệ dẫn đám Lân Vệ bước ra ngoài, phân phó người ở lại còn mình thì bay đi báo tin cho gia lão hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK