• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Cẩu tay bầu rượu, chân xương dê, miệng *ợ* dài một hơi đầy mỡ màng rồi lại tiếp tục múa may phù họa, kể tiếp cuộc về chạm trán với đoàn hải tặc mắt xanh mũi lõ giữa Tiếp Giới Hải mênh mông.



Từ những khúc cao trào nhiệt huyết cho đến những hơi thở dài bi tráng hùng ca lần lượt được tái hiện bên tai của đám người quanh đống lửa trại. Lưỡi Lão Cẩu uốn lên những đường ngọt lịm trơn tru. Mỗi hơi ngắt nghỉ, thanh trầm luôn của lão đúng lúc đúng nơi. Khiến cho từng câu từng chữ mà lão thốt ra cứ như hóa thành từng hoạt ảnh sinh động trước mắt đám người đang chăm chú lắng nghe.



Như một cặp bài trùng sở hữu thần giao cách cảm. Tiểu Cẩu, đang bị phạt đứng bên hầu rượu, luôn luôn kịp thời rút những thứ đồ hỏng hóc kì quái từ bọc hành trang lỉnh kỉnh ra mỗi khi thầy mình kể đến những khúc gay cấn.



Như chiếc ống nhòm dân dụng vỡ kính, cong queo của người thuyền trưởng trẻ tuổi anh dũng. Hay cái thứ vũ khí quái đản được gọi là “móc câu của cướp biển” mà Lão Cẩu bảo là nhanh chân thó được làm vật kỉ niệm khi cơn hỗn loạn qua đi,v.v…



Mọi động tác của Tiểu Cẩu như đã thành kĩ nghệ, hắn luôn chọn những người có biểu hiện tầm trung nhất, không quá bị lôi cuốn mà cũng không quá thờ ơ, để cho dùng thử mấy cái thứ đồ này đầu tiên. Và sau khi những cảm xúc ngạc nhiên, vui thú hiện lên trên gương mặt bọn họ, là ngay lập tức những người xung quanh lại càng thêm hiếu kì và nhao lên muốn thử.



Sau vài khúc ca thán rung động lòng nữa, câu truyện về gần 10 năm lênh đênh trên đại dương bao la của Lão Cẩu cuối cùng đã gần tới hồi kết. Thế nhưng số người tò mò đi tới đống lửa để nghe truyện thì càng lúc càng đông.



Phàm nhân cũng vậy mà tu sĩ cũng thế, một khi đã có trí tưởng tượng và sự tò mò thì ai cũng sẽ thích ngồi nghe những câu truyện kể về những nơi góc bể chân trời nào đó mà họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ được đặt chân tới, về những cuộc hành trình mà họ ước gì mình cũng được tham gia.



Và trên hết, họ cũng rất muốn được đích thân “trải nghiệm” những câu truyện đó một cách chân thực nhất có thể. Càng khiến họ có cảm giác như chính họ cũng đã có mặt ở đó thì càng tốt.



Vậy nên Tiểu Cẩu mới trưng các hiện vật ra để cho đám người đang say mê kia có thể động vào.

Nhưng hiện vật thì ít, mà những người mong muốn chạm vào lại quá nhiều. Vậy Tiểu Cẩu, với gương mặt chất phác đáng mến, phải biết làm sao?



Sau vài lần than thở và “gạ” hỏi Lão Cẩu thôi cất đồ đi kẻo làm hỏng không khí vui tươi lửa trại, thì cuối cùng Tiểu Cẩu cũng “đánh động” được người hảo tâm đầu tiên đứng ra trả giá để được ưu tiên sử dụng những hiện vật này trước.



Tiếp sau đó thì đám người còn lại cũng lần lượt, hoàn toàn tự nguyện và hoàn toàn chủ đích, đứng ra ngả giá với Tiểu Cẩu.



Còn về phía Lão Cẩu, thì câu truyện về chuyến hành trình leo biển dài lê thê của lão rốt cuộc cũng đã kết thúc. Đám người đông nghịt reo hò cổ vũ đòi kể thêm. Nhưng vì Lão Cẩu than mình tuổi già sức yếu khó mà tiếp tục, nên bọn họ đành tiếc nuối bỏ qua rồi tiếp tục đêm vui lửa trại.



Ngồi bên một góc đếm chỗ “quà tặng”, Tiểu Cẩu cười chảy cả nước miếng. Tuy nhiều lúc chả muốn, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn phải công nhận rằng thầy hắn tuy tật nhiều hơn tài, nhưng mà nói đến tài thì đúng là cũng tài thật.



Cắn cắn một mai hạ phẩm linh tệ mà một vị tu sĩ hào phóng nào đó tặng, hắn chỉ mong sao đám người Giao gia này cứ cấm đường mãi như vậy, để đêm nào cũng có lửa trại như thế này. Thế thì Lão Cẩu sẽ được thỏa sức kể mấy câu truyện vớ vẩn từ đời nảo đời nào, mà chẳng biết thực hư của lão. Còn hắn thì được ngồi an nhàn đếm tiền dịch vụ.



“Đúng vậy, ước gì cứ mãi được như thế này.”- Tiểu Cẩu mỉm cười chúm chím.



Bỗng. Tiểu Cẩu nghe đâu như có tiếng sóng biển vang lên bên tai, khiến một vài hình ảnh mù khơi đột nhiên hiện ra trước mắt hắn trong vô thức. Nụ cười trên môi Tiểu Cẩu như bỗng hóa thành vĩnh cửu, nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc. Bởi vì hắn đã kịp nhận ra rằng những âm thanh đó chỉ là những tiếng sóng của hơn trăm dặm Giao Hà đang cuộn trào vỗ lên thềm đá.



Thu lại nụ cười, Tiểu Cẩu cất hết những thứ có giá trị nhất vào hành lý, rồi đem chỗ tiền còn lại đi mua hết rượu thịt và đãi những đống lửa trại xung quanh.



Đây là một trong những bài học mà Lão Cẩu dạy hắn, sống thì phải biết chia sẻ, thêm bạn còn hơn thêm kẻ cướp rình mò.



Và nó rất hiệu quả.



Có rất nhiều người hướng rượu thịt về phía hắn mà vui cười chúc tụng.



Đột nhiên Tiểu Cẩu có cảm giác ai đó vừa mới vỗ vào vai hắn. Ngay sau đó, có một giọng nói vang lên từ phía sau:



“Này. Tiểu ca ca.”



Tiểu Cẩu quay đầu lại nhìn. Phản chiếu trong đôi con ngươi đang dần giãn nở của hắn là một vị tỷ tỷ xinh đẹp nét đôi mươi, áo vải giáp da kiểu tán tu, nàng cao hơn hắn tận một cái đầu và đang tươi cười nhìn hắn.



“Quá gần!”- Tiểu Cẩu tự dưng nhớ lại tiểu thư Đoan gia ở Nê thành.



Tuy má hắn đang dần ửng đỏ, nhưng may thay nhịp tim lại ổn định khá nhanh chóng. Đùa chứ! Giờ Tiểu Cẩu đã biết mình là một thiếu niên 15 tuổi, mà theo phong tục ở nhiều nơi thì còn đã được coi là một người đàn ông đủ tiêu chuẩn lấy vợ sinh con. Chỉ một ả nữ nhi làm sao có thể khiến chân tay hắn luống cuống như hồi xưa nữa?



“Ê này, tiểu ca ca. Ngươi có nghe ta nói gì không?”- Vị tỷ tỷ XINH ĐẸP đó vẫn cúi đầu cười với hắn.



“Dạ Vâng!”- Tiểu Cẩu luống cuống.



“Hì hì. Thật là khả ái a.”



“Vâng… Tỷ cũng rất khả ái… không không ý ta không phải như vậy. K-hừmmm. Ngươi là ai?”- Tiểu Cẩu đỏ mặt đến mếu máo. Cố gắng không nhìn mái tóc đen óng ngả cam do ánh lửa, được vuốt hẳn sang một bên đang che phủ phần ngực nhô cao của nàng ta.



Nhìn biểu hiện của hắn, vị tỷ tỷ kia cười vang lanh lảnh một lúc mới ngừng. Sau đó, nàng ta chẳng chút ngại ngần mà thể hiện ra luôn những đặc thù của phụ nữ vùng Bắc Hoang, khoác luôn vai Tiểu Cẩu và thở vào tai hắn từng từ:



“Này, tiểu ca ca khả ái. Ngươi giúp vị tỷ tỷ cũng rất khả ái này một việc nhỏ có được không?”



Tiểu Cẩu cảm nhận rõ được từng làn hơi ấm da thịt truyền đến cùng với mùi hương nữ giới thơm tho. Từng tấc da thịt của nàng ta tuy rắn chắc nhưng lại không làm giảm đi sự quyến rũ. Nhất là bầu ngực đó.



Nuốt ực một hơi. Trong đầu Tiểu Cẩu hiện lên đủ thứ chuyện mà mọi tên thiếu niên 15 tuổi bình thường khi bị đặt vào trường hợp này đều sẽ nghĩ tới. Trong đầu hắn gào thét:



“chẳng lẽ đây chính là điều nguy hiểm mà thầy mình luôn đề cập tới. Ta vẫn luôn biết vẻ đẹp của mình sẽ dẫn đến “nguy hiểm”. Nhưng đâu ngờ là ngay lúc này chứ?? Chẳng lẽ… chẳng lẽ đêm nay ta… Ta! Sẽ bị *ăn thịt* sao?”



Trước vẻ đứng hình của Tiểu Cẩu, vị tỷ tỷ cũng rất khả ái kia lại cười sảng khoái:



“sao vậy? không muốn giúp tỷ tỷ sao? Yên tâm tỷ không bắt ngươi giúp không công đâu.”



“D-dạ vâng đ-được ạ. G-gì c-cũng được.”- Tiểu Cẩu lắp bắp.



Và cứ thế hắn ngoan ngoan theo người lạ bước đi.



Nhưng buồn thay, kết cục của hắn lại không được như điều hắn cố chối bỏ nhưng lại vô cùng mong muốn.



Vị tỷ tỷ cũng rất khả ái kia dẫn Tiểu Cẩu tới một đống lửa trại khác. Đi qua đám người đang ca hát, vị tỷ tỷ đó đưa hắn tới ngồi cạnh hai người khác.



Mà không biết là số đen hay đỏ mà hai người đó cũng đều là nữ nhi.



Chợt Tiểu Cẩu cảm giác mình là dê béo vừa chui vào miệng cọp.



“Diêu Nhật sao ngươi đi lâu vậy? Tiểu muội đang chờ ngươi mà đứng ngồi không yên đây này.”



Một trong hai cô gái đứng lên gắt gỏng. Diêu Nhật buông Tiểu Cẩu ra, cười nói:



“Nào nào Tích Nguyệt muội muội đừng giận, chẳng phải ta đã về rồi sao. Đây, xem ai đây này.”



Tích Nguyệt, tóc cột gọn gàng trông tuổi sấp xỉ Diêu Nhật, nhìn sang Tiểu Cẩu. Nàng hơi cau mày rồi lại nói với Diêu Nhật:



“Sao không mời lão tiên sinh kia tới?”



“Mời rồi. Nhưng lão ta từ chối, vậy nên đành làm phiền vị tiểu ca ca khả ái này.”- Diêu Nhật khoác tay Tiểu Cẩu cười đùa.



Tích Nguyệt đành thở dài, nàng lúc này mới quay ra, khá lễ nghi nói với Tiểu Cẩu:



“Mong vị tiểu ca này lượng thứ. Nếu ả Diêu Nhật điên khùng này có gì mạo phạm thì xin bỏ qua cho.”



“Không không. Hai vị tỷ tỷ đừng đừng cãi nhau, là ta tự nguyện mà.”



Dù miệng tươi cười, nhưng lòng Tiểu Cẩu có chút thất lạc. Đúng là hi vọng lắm để rồi thất vọng nhiều.



Nhưng rất nhanh hắn lại ổn định rồi hỏi:



“Vậy ta có thể giúp gì được cho ha- ba vị tỷ tỷ?”



Diêu Nhật khoác vai và dúi tay cho hắn bầu rượu, nàng ta cười:



“Cần gì phải căng thẳng thế, chỉ là kể vài câu truyện cho vui thôi mà.”



“hả?”- Tiểu Cẩu hơi ngơ ngác.



Tích Nguyệt thở dài một vẻ hết nói nổi, rồi nàng cao giọng:



“xin thứ lỗi vì đã dài dòng. Chỉ là ba tỷ muội ta nghe rằng có cao nhân kể truyện rất hay nên cũng muốn nghe góp vui. Chỉ tiếc là chúng tôi đến đây nhóm lửa hơi muộn, nên sư tôn của ngươi đã nghỉ rồi. Thế là chúng ta chỉ đành làm phiền tiểu ca. Tiểu ca yên tâm, chúng ta sẽ không để cậu kể không công đâu.”



“a hả? chuyện này thì…”- Tiểu Cẩu đắn đó.



“Sao nào! Một cái ôm hôn của tỷ tỷ khả ái có đủ không?”- Diêu Nhật tự cạn rượu với hắn.



Tiểu Cẩu đỏ mặt ấm úng. Nhưng mà ả nữ nhân tên Diêu Nhật kia thì cứ như muốn “đuổi cùng giết tuyệt”. Không chỉ ôm và dí sát bầu ngực vào người hắn hơn mà còn sảng khoái hô to cho mọi người xung quanh nghe thấy. Hơn chục người cùng phấn khởi lao vào chờ mong câu truyện của hắn.

Tiểu Cẩu hồi hộp… không! Hắn đang vô cùng căng thẳng. Trong đầu hắn không ngừng hiện ra cái bài diễn văn khích lệ đám dân Nê thành hôm đó. Mặt hắn lại đỏ bừng. Hắn ấp úng lặp đi lặp lại từng câu mở đầu mà chẳng sao kể tiếp.



Đầu óc hắn lúc này hỗn loạn, ngực thì phập phồng.



“kể gì đây kể gì đây? Hay là kể mấy truyện mà lão hay kể? Được! Khoan! Sao tự dưng chẳng nhớ gì hết thế này? Chết tiệt, chết tiệt. Sao không nhớ . Kể sao đây? Kể sao đây?”



Tai hắn ù ù, thở từng đợt gấp gáp sao cho lấy lại bình tĩnh.



Chợt hắn ngẩng đầu lên và bắt gặp một ánh mắt xa lạ đang nhìn hắn với một vẻ tha thiết chờ mong. Thời gian bỗng như trôi thật chậm. Tiểu Cẩu chắc chắn mình không biết người trước mắt là ai? Nhưng chẳng hiểu sao hắn lại thấy ánh mắt đó có vẻ gì thật quen thuộc.



Sự tò mò, khao khát, ước mơ được ngắm nhìn cả thế giới muôn màu. Chúng giống hệt với ánh mắt của hắn năm đó. Thậm chí còn hơn thế nữa.



Tiểu Cẩu từ từ ngẩng đầu lên, tuy vẫn còn ngượng ngùng và hồi hộp nhưng ánh mắt hắn đã kiên định hơn rất nhiều.



Bên ánh lửa và hàng chục con mắt, hắn bắt đầu kể về cuộc hành trình của chính hắn . Khi mà hắn mới gặp thầy mình.



Những câu truyện không hẳn là kịch tính mà cũng chẳng có nhiều phần cao trào. Nhưng chúng lại khá là chân thực. Và dưới ánh mắt của một đứa trẻ lần đầu bước ra thế giới bao la. Mọi thứ đều thật tuyệt đẹp.



Sau khi những câu truyện kết thúc, đám người tuy không phấn khích như khi nghe Lão Cẩu kể, nhưng cũng đều nhìn hắn với ánh mắt thêm phần thiện cảm.



Kể xong thì hắn cũng được ba tỷ muội đó thả cho đi về. Và tất nhiên phần thưởng mà hắn nhận được không phải là một cái ôm hôn nồng cháy mà hắn mong muốn. Nhưng một cái thơm má là cũng đủ để đêm nay hắn mất ngủ rồi.



Hớn hở chạy ra khoe chiến công vừa thu được, Tiểu Cẩu thấy thầy mình đang ngồi một mình ngắm nhìn một cây ống nhòm với một vẻ trầm tư đầy hoài niệm đặc trưng của những người già cả. Và có vẻ như là Lão Cẩu đã ngồi đó được khá lâu rồi.



Trông lão có vẻ tâm trạng, nên Tiểu Cẩu bắt bài ngay. Hắn đang định xoay người rời đi thì đã chẳng kịp, Lão Cẩu đã phát hiện ra hắn rồi gọi hắn lại. Dù chẳng cam lòng, nhưng Tiểu Cẩu vẫn phải thực hiện lời hứa và tiến tới đấm lưng cho lão.



Cố tình thở một hơi sảng khoái, Lão Cẩu bắt đầu hoài niệm:



“Ngươi biết không. Thực ra thì Chim Cắt khi đó đã không hiên ngang một mình chống lại đám hải tặc. Hắn đã rất sợ và phải trốn dưới hầm để thức ăn. Hắn che mắt bịt tai, khóc lóc như đã quên sạch thân phận thuyền trưởng của mình.”



Tiểu Cẩu thoáng sững sờ, thảo nào từ trước tới giờ hắn luôn cảm thấy câu truyện này có cảm giác gì đó quá “màu mè”. Nhưng tại sao tự dưng lão lại kể điều này cho hắn?



Đang muốn nói gì đó, thì chợt Tiểu Cẩu thấy thầy hắn nở một “dạng” nụ cười mà hiếm khi xuất hiện trên gương mặt lão, hắn im lặng còn lão thì thào:



“Thực ra hắn vốn chẳng muốn ra khơi, chẳng muốn lênh đênh suốt 10 năm trời trên con quái vật xanh thăm thẳm mà tùy thời có thể hóa thành màu đen đầy giận dữ đó. Hắn vốn chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt tự hào của cha hắn. Muốn hét lên rằng mình không phải là một tên nhị đại phế vật. Muốn Chứng minh với tất cả mọi người rằng, sự ra đi của mẹ hắn không phải là vô ích và việc hắn được sinh ra không phải là một sai lầm.”



“Rồi sau đó thì sao?”- Tiểu Cẩu hòa vào phút trầm lắng.



Lão Cẩu im lặng một hồi rồi mới tiếp tục:



“Thì cái gì đến thì cũng sẽ đến thôi. Ngay từ giây phút hắn dám thay cha mình hạ lệnh nhổ leo con tàu đó, thì tận sâu trong hắn đã chôn xuống một hạt giống mang tên Dũng Cảm. Càng chiến đấu và càng cố cầm lấy bánh lái thì hắn càng khiến cho hạt giống đó nảy mầm. Rồi hắn dần dần trở thành vị thuyền trưởng như đúng những gì mà ta hay kể. Haizzz đúng là một thằng nhãi ngu ngốc mà.”



Tiểu Cẩu chẳng thể nói lên bất cứ một lời nào. Trong giây phút đó, hắn cảm giác như đồng hành cùng thầy mình suốt 6 năm mà hắn vẫn còn quá nhiều điều chưa biết.



Nhưng hắn cũng nhanh chóng gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Ai cũng có quá khứ, ai cũng có bí mật và những câu truyện mà họ chẳng bao giờ muốn kể.



Và muốn nghe được chúng. Thì hắn phải xứng đáng.



Rồi Tiểu Cẩu nhận trực phiên canh trừng đầu tiên để Lão Cẩu đi ngủ.



Hàng trăm ánh lửa không ngừng bập bùng như kéo dài đêm nay đến vô hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK