• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giao Như Cát đảo mắt qua thì thấy hai thầy trò Lão Cẩu cùng với một tên tộc nhân đang nằm bất tỉnh trên lôi đài. Sau một lát, hắn đoán được chuyện gì vừa diễn ra rồi nhếch mép, quát:



“Không đi tu luyện đi còn đứng đây làm gì? Tất cả giải tán!”



“Nhưng thưa, bọn chúng dám đánh tộc nhân của chúng ta. Phải bắt chúng trả g--”



“IM MỒM! Suốt ngày lười biếng, tài nghệ không tinh mà còn định đổ lỗi cho ai?! Giải tán!”



Đám đông xung quanh không dám cãi lời một Ngân Lân Vệ liền rục rịch mà tản đi.



Tên mặt bỏng trên lôi đài cũng được đồng bọn khiêng đi mất.



Lúc này chỉ còn tên Đồng Lân kia là còn lán lại, hắn vẫn không can tâm để tuột mất miếng thịt béo nên cố nài nỉ Giao Như Cát:



“Như Cát biểu ca. Còn tang vật…”



“Ngươi không phải tới Ngoại Sự Điện để trực sao? Ở đây làm gì?”- Giao Như Cát trừng mắt.



Tên Đồng Lân không can tâm, nhưng vẫn phải chửi thầm trong lòng rồi rời đi.



Giao Như Cát chẳng thèm nhìn hắn, quay qua nhìn sắc mặt của Tích Nguyệt một chút rồi cười. Hắn lại quay ra nói với hai thầy trò Lão Cẩu:



“Lại là hai người các ngươi. Chúng ta đúng thật là có duyên ha.”- Giọng hắn mỉa mai.



Lão Cẩu liếc mắt một cái là biết Giao Như Cát đang định lấy le với Tích Nguyệt nên mới giải vây cho hai thầy trò lão. Lão tươi cười cúi đầu, đồng thời cũng vung tay ấn đầu Tiểu Cẩu xuống để cùng cảm tạ:



“Haha. Tạ ơn Như Cát thiếu gia đã giải oan cho thầy trò lão. Thiếu gia anh mình. Tạ ơn thiếu gia. Tạ ơn thiếu gia.”- Lão hai tay chấp lên, định “hối lộ” mấy thứ vặt vãnh cho Giao Như Cát.



Giao Như Cát thấy khá mát mặt nhưng vẫn cố làm vẻ mặt nghiêm túc:



“Chẳng qua là chỉ phân xử đúng bổn phân thôi. Cất mấy đống ý đi, bẩn mắt ta.”



“Xin được tạ lỗi. Như Cát thiếu gia đúng là anh minh, thần tuấn phi phàm, một thân chính khí. Lão đúng là có mắt như mù nên mới định làm trò tiểu nhân đó. Xin thiếu gia tạ lỗi.”- Lão Cẩu cười kiểu tiểu nhân, vội cất vất thứ lặt vặt đó đi.



Nhìn thấy cảnh này, cả Tiểu Cẩu và Tích Nguyệt đều trợn mắt đứng hình. Tiểu Cẩu thì còn đỡ, chỉ thầm mắng “bỉ ổi” rồi thôi. Còn Tích Nguyệt thì đầu óc quay cuồng không biết đâu mới là con người thật của lão già đầy cao thâm này.



Giao Như Cát nhịn tươi cười. Hắn khẽ ho để vơi đi cái cảm giac mát lòng mát dạ. Hắn nhìn về phía Tiểu Cẩu, nói:



“Từ giờ tự biết thân biết phận, đừng chọc đám tộc nhân là được. Chẳng phải hai ngươi còn phải đi gặp Lan Lăng tiểu thư sao? Đi nhanh đi.”



“Dạ vâng. Thầy trò lão đi ngay. Tạ ơn thiếu gia.”- Lão Cẩu dắt học trò mình luồn người bước đi.



“Đợi đã.”-Bỗng Tích Nguyệt hô.



Cả Giao Như Cát và hai thầy trò Lão Cẩu cùng quay lại nhìn nàng. Tích Nguyệt ngầm ngừng, đưa giỏ bánh về phía Lão Cẩu và cúi đầu:



“Đây là bánh mật mà tiểu thư thích ăn nhất. Mong tiên sinh hãy nhắc nhở nàng đừng bỏ bữa, phải chú ý đến sức khỏe của mình. Hiện tại nàng chắc chắn sẽ nghe lời tiên sinh.”



Ánh mắt Giao Như Cát thoáng sững sờ rồi ngay lập tức mềm lại, nhìn Tích Nguyệt càng thêm trìu mến. Lúc này hắn càng có thêm quyết tâm bao bọc và yêu thương người con gái hiền dịu, trung tâm này đến cuối đời.



Lão Cẩu thì nhìn nàng một chút, không biết đang suy nghĩ gì, rồi gật đầu. Tiểu Cẩu hiểu ý, bước tới nhận lấy giỏ bánh. Rồi đi theo thầy mình tiến về Thính Vũ Cư.



Tích Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, lòng thương nhớ Giao Lan Lăng.



Giao Như Cát cũng nhìn nàng, tim hắn đập có chút rộn ràng rồi lấy hết can đảm đưa tay ra nắm lấy bàn tay của người con gái trước mặt. Hắn an ủi Tích Nguyệt:



“Nàng đừng lo, Lan Lăng tiểu thư sẽ ổn thôi.”



Rồi hắn cúi xuống, định hôn lên má của nàng thì bỗng dưng Tích Nguyệt cúi đầu, nói:



“Cảm ơn Như Cát thiếu gia.”



Giao Như Cát khựng lại. Hắn cười để phá tan cảm xúc kì quặc và rung rinh trong lòng:



“Thôi, chúng ta đi tiếp thôi. Tỷ mà nhìn lâu thì sẽ lại đau lòng thêm đấy. Đưa bánh xong rồi, chúng ta đi tiếp chứ?”



“ừm.”- Tích Nguyệt gật đầu.



Giao Như Cát cười rồi dắt Tích Nguyệt đi, tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng. Tích Nguyệt biết, nhưng không phản kháng. Nàng cảm thấy “có lẽ như vậy cũng tốt.”







Bên trong Thính Vũ Cư, Lão Cẩu thản nhiên đặt giỏ bánh xuống rồi ngồi trên khung cửa sổ. Lão cảm nhận hơi thở của Giao Lan Lăng đang nhắm mắt ngồi thiền và nói:



“Thằng oắt Tiểu Cẩu lúc vừa mới đánh nhau với một tên tộc nhân của ngươi đấy. Dạy mãi mà thằng ngốc này vẫn cứ để cho cảm xúc chi phối hành động và suy nghĩ. Haha, may là đối thủ của nó quá yếu. Chứ không thì ăn đòn thê thảm phải biết. Hahaha.”



“Ta đang đứng ngay đây mà”- Tiểu Cẩu đang muốn đấm người.



“Haha ngươi không biết đâu. Lúc đó thằng ngốc đấy còn định tay không bắt phi kiếm, đổ thêm dầu vào lửa đấy. Suýt nữa thì chọc giận lòng tự tôn của đám người Giao gia bên dưới rồi tự biến mình thành công địch. Haha may mà lão gia tay kịp thời hahaha.”



Tiểu Cẩu xiết chặt tay, thầm cảm thấy số phận mình đúng là quá hẩm hiu.



Tiếp sau đó, Lão Cẩu lôi đứa học trò quý hóa của mình ra để châm chọc thêm chút nữa. Rốt cuộc thì Giao Lan Lăng cũng không nhịn được mà bật cười khúc khích.



“tiếng cười vẫn đẹp như vậy”- Tiểu Cẩu ngơ ngác một chút rồi ngay lập tức quay mặt đi. Hắn vẫn chẳng thể chịu được việc phải nhìn nàng ta quá lâu.



Giao Lan Lăng mở mắt, ôm lấy cái bụng đang khẽ kêu réo. Rồi nàng ngửi thấy mùi bánh mật thoang thoảng thì liền tuột xuống giường, bốc bánh gặm lấy gặm để. Mọi động tác của nàng rất tự nhiên, không chút câu lệ. Nàng thậm chí còn chìa bánh ra mời hai thầy trò Lão Cẩu.



Thấy vậy, Lão Cẩu hơi mỉm cười. Có vẻ như cách này của lão đã có tác dụng.



Giao Lan Lăng vừa nhai bánh, vừa phồng mồm trợn mép nói:



“Ta không tìm được *ực* cái thứ gọi là “hành tây” đấy. Nhà bếp bảo quanh đây không có bán *ực*.”



Lão Cẩu vuốt râu, khẽ gật đầu:



“Chắc là dân Nam Nguyên vẫn chẳng ưa mấy thứ hàng tới từ các lục địa khác như vậy. Cũng chẳng sao, cứ cố gắng là được.”



“Ồ vậy hả. Mà công nhận những bài thiền này của lão có ích thật. Mấy ngày nay ta đúng là ngủ rất ngon, ăn cũng cảm thấy ngon miệng hẳn. Với cả càng lúc ta càng cảm thấy việc ngồi thiền thế này rất thoải mái, ừmm. Nói sao nhỉ? Cảm giác nó khác hẳn với việc Thực Khí và Luyện Khí. Đầu óc rất là thư thái, ta thậm chí còn cảm thấy việc vận khí của ta cũng nhẹ nhàng hơn. Quả là thần kì!”- Giao Lan Lăng có vẻ đang phấn khích

Lão Cẩu nghe vậy, nhàn nhạt nói:



“Tối qua ngươi có ra ngoài đi dạo sao?”



“Ớ? Hư hư. Sao lão biết? Ta ra ngoài đi dạo được hai hôm nay rồi. Tâm trạng rất thoải mái và không khí cũng rất tuyệt.”



Lão Cẩu khẽ gật đầu:



“Thế là Thổ Luân Xa của ngươi được mở ra rồi. Mở được nhanh như vậy, chắc có lẽ trước đây nó không quá bị đóng.”- Lão Cẩu bỗng ngừng nói, vuốt râu làm vẻ mặt cao nhân.



Tiểu Cẩu nhăn mày, còn Giao Lan Lăng thì cười *hì hì* chiều ý lão:



“Như vậy là tốt sao?”



“Rất tốt. Từ giờ trở đi, ngươi cứ tiếp tục những thói quen tốt như vậy thì Thổ Luân Xa sẽ ổn định và vững chắc.”



“Hahaha. Tuy ta vẫn chưa hiểu những khái niệm mà lão nói là gì? Nhưng cảm giác vẫn thật là rất tốt. Lão có thể giải thích thêm cho ta được không? À mà tối qua ta cũng đã thử xuống Đại Thư Viện để tìm thử về chúng. Nhưng mà không có. Vậy mà lão cũng biết. Lão đúng thực là quá tài giỏi, bla…bla”- Giao Lan Lăng vừa giơ ngón cái luyên thuyên.

Sắc mặt Lão Cẩu chẳng đổi, nói tiếp:



“Vậy cũng được. Nhưng lão muốn ngươi làm việc.”



“Việc gì?”



“Nếu có thể, từ giờ trở đi hãy đi ra ngoài vận động vào buổi sáng. Đi dạo cũng được hay luyện tập bất cứ thứ gì cũng thế.”



“?? S-sao tự nhiên ta phải làm thế?”



Lão Cẩu quan sát thật kỹ dao động trong mắt của Giao Lan Lăng, lão cười thản nhiên:



“Ngươi muốn biết thêm về các Luân Xa đúng không? Vậy hãy để lão giải một cách đơn giản nhất. ”



Giao Lan Lăng hứng thú gật đầu lia lịa, Tiểu Cẩu cũng ghé tai vào nghe. Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nghe được mấy cái khái niệm này, Lão Cẩu chưa từng nói cho hắn về chúng.



Lão Cẩu bắt đầu giải thích:



“Không giấu gì ngươi. Những bài thiền mà lão để cho ngươi luyện chính là một loại “luyện thần pháp” của thần đạo Hindu phương tây. Tuy có chữ “thần”, nhưng lại không có ý nghĩa là “thần linh” như trong thần đạo. Mà là “thần” trong “tinh-khí-thần” mà ai ai cũng có.



Bọn họ tìm ra rằng, trong cơ thể của con người tồn tại 7 cánh cổng dẫn có chức năng “khí”. Và nếu phiên âm tên của 7 cánh cổng đó ra thì chúng sẽ được biết đến dưới cái tên “Luân Xa”. Nếu như ngươi đối chiếu những Luân Xa này theo kiến thức của Linh Hà giới chúng ta thì vị trí chúng sẽ còn tương ứng với các huyệt vị trên cơ thể.



Vậy nên ngươi không cần lo lắng lão lừa gạt ngươi hay cho rằng sau khi luyện xong sẽ trở thành một thứ quái dị gì đó. Vì phương pháp thiền định của thần đạo Hindu này có tác dụng để kết nối ngươi với tâm linh của chính ngươi.



Nói một cách dễ hiểu hơn là nó sẽ giúp ngươi loại bỏ các cảm xúc tiêu cực và cảm thấy hài hòa với suy nghĩ của chính mình hơn.

Vậy nên ngươi cứ yên tâm mà luyện.”



Ánh mắt của Giao Lan Lăng sáng trưng, giờ nàng bỗng cảm thấy mọi thứ thật là hợp lý, nàng nói:



“Chẳng trách mà sau khi thiền xong ta lại cảm thấy thỏa mái và vui vẻ như vậy.”



“Đó là bởi vì ngươi đã mở được Thổ Luân Xa của mình. Lão sẽ không giải thích những thứ sâu xa nên ngươi cũng không cần suy nghĩ chi tiết làm gì cho đau đầu. Ngươi chỉ cần biết rằng. Thổ Luân Xa tượng trưng cho cảm giác an toàn của bản thân và bị chặn lại bởi nỗi sợ.



Có phải rằng ngươi luôn chỉ muốn ở trong Thính Vũ Cư mà không muốn gia ngoài. Và chỉ ra ngoài khi có ai đó dẫn hoặc ra lệnh cho ngươi đi? Còn bây giờ thì ngươi thường xuyên cảm thấy muốn ra ngoài một mình mà không cảm thấy khó chịu gì hết?



Đó, chính là tác dụng của việc khai mở Thổ Xa Luân.”



Giao Lan Lăng cảm giác đầu óc mình quay cuồng nhưng đồng thời cũng thấy rất kích thích. Nàng muốn hỏi vô cùng nhiều câu hỏi nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Và Lão Cẩu nhận ra điều đó. Thế là lão giúp nàng:



“Lão nói ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Lão cũng không muốn hướng ngươi trở thành một thiền sư làm gì. Ngươi chỉ cần làm theo những chú thích của lão để giảm bớt sự tiêu cực trong người là được.



Vậy nên lão mới muốn ngươi luyện tập thói quen ra ngoài đi dạo vào buổi sáng, khi mà có nhiều người qua lại. Để giúp cho Thổ Luân Xa của ngươi thêm ổn định.



Còn những Luân Xa khác thì ngươi cứ từ từ khai mở đi. Khi nào mở được thì lão sẽ lại giải thích.”



Giao Lan Lăng gật đầu cười, nàng tin lời của Lão Cẩu. Vì quen biết chưa được bao lâu nhưng lần nào lão cũng giúp nàng cảm thấy dễ chịu. Nhưng chỉ là nàng vẫn còn một chút lo âu. Sau khi đủ thứ chuyện xảy ra như vậy, nàng không chắc bản thân mình có thể đối diện được với những ánh mắt của tộc nhân.



Đeo lên những tấm mặt nạ lạnh lùng, im lặng và cô độc để không phải đối mặt với những thứ này thì rất dễ. Cởi bỏ chúng ra thì mới khó.



Và những suy nghĩ và lo âu này của Giao Lan Lăng cũng chẳng thể giấu nổi ánh mắt của Lão Cẩu. Lão chỉ vào Tiểu Cẩu mà thản nhiên cười:



“Nếu như ngươi thấy sợ thì mấy ngày đầu có thể trưng dụng thằng ngốc vô dụng này. Để hắn tháp tùng cho ngươi.”



Cả Giao Lan Lăng và Tiểu Cẩu đều giật mình nhìn lão. Tiểu Cẩu mau chóng kéo lão ra một bên, dùng mật ngữ để trách vấn:



“Lão nghĩ cái quái gì thế? Chẳng phải lão bảo ta không nên tiếp xúc với nàng ta sao?”



“Ừ. Nhưng giờ lão đổi ý rồi.”- Lão Cẩu nói thản nhiên mà không dùng mật ngữ.



Điều này khiến Giao Lan Lăng càng cảm thấy quái lạ.



Tiểu Cẩu cảm giác như sắp khóc, không biết phải nói câu gì để phản bác lại quyết định này. Lão Cẩu thấy vậy vỗ vai hắn, dùng mật ngữ dụ dỗ:



“Ngươi giúp lão càng nhanh thì lão xong việc càng sớm để tiếp tục dẫn ngươi lên Bắc Hoang. Mà chẳng phải ngươi vừa mới thất tình sao? Hề hề, ta thấy con nha đầu này cũng được. Không những là con nhà giàu mà con nha đầu Diêu Nhật còn là thiếp thân hộ về của nó nữa hà hà. Nếu như Giao gia cũng theo phong tục này của Nam Nguyên thì ngươi mà hốt được nó thì cũng đồng thời có được luôn con nha đầu Diêu Nhật còn gì? Ha ha.”



Tiểu Cẩu hơi đỏ mặt lấy cớ là ra ngoài đợi để chuồn trước. Không phải bởi vì hắn có tật giật mình mà bởi vì hắn vẫn chưa thật sự quên được vụ Diêu Nhật nên vẫn chưa tự chủ được. Nếu như ở lại thì hắn sẽ chẳng kìm nổi cảm xúc mà nằm ăn vạ ở đó mất.



Lão Cẩu lắc đầu thầm chửi một câu “quá kém” rồi tiếp tục hướng dẫn Giao Lan Lăng thực hiện bài thiền để mở Luân Xa tiếp theo.



Trong lúc giảng bài, Giao Lan Lăng đứng ngồi không yên nhìn về phía cửa. Nàng thực sự muốn biết là hai thầy trò này vừa mới nói gì với nhau. Nàng cứ có cảm giác như là đang có một âm mưu gì đó vừa mới diễn ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK