Ngô Thanh nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trong miệng dần có chút tức giận:
“Nhưng chuyện ngươi và Chu sư đệ, ta vẫn chưa hài lòng!”
Phương Nguyên bị những lời này làm cho sững sờ. Ngươi không hài lòng liên quan gì đến ta?
Nhưng Ngô Thanh có vẻ không quan tâm trong lòng hắn đang nghĩ gì, tiếp tục nói:
“Nhưng còn muốn phạt ngươi như thế nào, đó là việc của Kỳ sư huynh. Hắn bây giờ đang ở Phi Vân sơn thụ đạo, mấy tháng nữa sẽ trở về, ta không muốn hỏi nhiều. Nhưng mà nể mặt hắn, ta vẫn sẽ chiếu cố một chút cho ngươi vì ngươi là đồng môn của hắn ở Thái Nhạc thành, cho nên lần này ta cho ngươi một cơ hội, ngươi phải xin lỗi Chu Thanh Việt sư đệ cho ta!”
"Xin lỗi?"
Những lời nàng nói Phương Nguyên nghe được mà giật mình, Chu Thanh Việt đã bị trục xuống núi, làm sao mà xin lỗi hắn đây?
Ngô Thanh cũng không để hắn suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra:
“Thanh Phong Thi Xã không thể dung loại tiểu nhân vu oan giá họa cho đồng môn. Chu Thanh Việt ở trong mắt người khác là người của Thanh Phong Thi Xã lại bị ngươi hủy đi thanh danh, việc này khiến ta cực kỳ không vui.”
“Cho nên nếu như ngươi sáng sớm ngày mai ở Linh Thiện đường đứng ngay trước mặt sư huynh sư đệ phân trần minh bạch, thừa nhận trước đó chính mình chọc giận đến Chu Thanh Việt bởi vì một trận cá cược, lại có thù cũ với hắn nên mới nóng giận làm ra điều sai trái, sai lầm chồng chất sai lầm. Nếu ngươi làm tốt, ta có thể cân nhắc cho phép ngươi gia nhập Thanh Phong Thi Xã. Việc này đối với ngươi, đối với hắn, kể cả với chúng ta đều có chỗ tốt!”
Phương Nguyên nghe được những lời này như bị ảo giác, một hồi lâu mới ngơ ngác hỏi:
“Nếu ta không làm vậy thì sao?”
Ngô Thanh dường như đã nghĩ tới trường hợp này, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói:
“Vào thi xã, có đồng môn sư huynh đệ chỉ điểm, nếu như ngươi cần tài nguyên, chúng ta cũng có thể giao cho ngươi vài nhiệm vụ, bất luận phương diện nào đều có lợi đối với việc tu hành của ngươi. Nhưng nếu không đồng ý, ha ha, Thanh Phong Thi Xã đã không chứa nổi ngươi, vậy thì ở trong tiên môn sẽ không có người nào có thể chứa nổi ngươi. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!”
Trong lòng Phương có chút bất đắc dĩ, hắn thở dài một tiếng, vuốt vuốt mặt, đứng lên nói: “Ta cảm thấy không cần thiết...”
Ngô Thanh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn nói:
“Chỉ cần hạ mình nói mấy câu là được biết bao nhiêu chỗ tốt, ngươi lại cảm thấy không cần thiết?”
Phương Nguyên cười một tiếng, quay người đi, thản nhiên nói: “Ý của ta là việc gia nhập với các ngươi, không cần thiết!”
“Ngươi... Đúng là tự tìm đường chết mà!”
Nghe được Phương Nguyên trả lời vô lễ như vậy, mặt Ngô Thanh bỗng nhiên biến sắc.
Mà bên ngoài đình hai tên đệ tử một cao một thấp đang đứng canh gác cũng giận tím mặt, trực tiếp bước lại gần hắn, trên thân hai người khí tức pháp lực đã bay lên, như ngọn lửa bập bùng không yên, chỉ cần một lời không hợp ý, thì liền xuất thủ giáo huấn Phương Nguyên.
“Ta không muốn nhường nhịn các ngươi làm gì nữa, ta lùi một bước các ngươi lại lấn tới hai bước, ta chỉ đành xuất kiếm với các ngươi thôi!”
Phương Nguyên thấy vậy, cũng không nói nhiều, đưa tay lên cây tùng bên cạnh, bẻ một nhánh cây cầm trong tay.
"Con mọt sách này lại dám động thủ?"
Nghe Phương Nguyên nói, hai tên đệ tử một cao một thấp cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời lộ vẻ do dự.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới, con mọt sách này vừa mới nhập môn không lâu, thái độ liền cường ngạnh như thế.
Càng quan trọng là, bọn hắn cũng đã nghe nói Phương Nguyên trong lúc tiến nhập tiên môn, tay cầm một kiếm liên tiếp phá pháp bảo của hai vị chấp sự, ngay cả Bạch chấp sự cũng tán dương kiếm pháp của Phương Nguyên không có chút nào sơ hở, có thể thấy một chiêu này vô cùng cao minh.
Mà bọn hắn từ trước đến giờ chủ yếu tu luyện pháp thuật, mặc dù pháp thuật uy lực vô cùng cường đại, nhưng dù sao bọn hắn còn chưa đạt tới cảnh giới sử dụng pháp thuật thuần thục, tùy tiện xuất ra có thể ngăn cản địch nhân, nếu nói thực lực của bọn hắn bây giờ thì đánh nhau với hắn chưa chắc chiếm tiện nghi được!
Nếu mà thua dưới tay hắn, coi như thanh danh cũng không còn gì nữa rồi!
“Các ngươi lui ra!”
Trong lúc hai người còn đang do dự, thanh âm của Ngô Thanh lạnh lùng vang lên.
Hai người kia như trút được gánh nặng, từ từ lui ra, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn Phương Nguyên, mà Ngô Thanh chậm rãi xoay người qua, lạnh lùng nhìn bóng lưng Phương Nguyên, thản nhiên nói:
“Ta cũng thương tình xem ngươi trước đây là đồng môn của Kỳ sư huynh, mới bất kể hiềm khích lúc trước, cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi còn mạnh miệng, thậm chí còn không tiếc đắc tội với Thanh Phong Thi Xã chúng ta?”
“Ta chỉ muốn tập trung tu hành mà thôi, là các ngươi đắc tội ta!”
Phương Nguyên quay đầu lại , lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Ngô Thanh từ chối cho ý kiến, cười một tiếng, giống như là khinh thường hắn trả lời: “Vậy ta cho ngươi suy nghĩ lại đó!”
Phương Nguyên nhịn không được hỏi một câu: “Có phải nếu như lúc này ta rời đi, các ngươi sẽ xuất thủ đối phó ta hay không?”
Ngô Thanh cười cười, hai tên đệ tử tiên môn kia cũng cười theo, dường như cảm thấy câu hỏi của hắn rất buồn cười.
Phương Nguyên cũng chưa hiểu lắm nhìn về phía Ngô Thanh: “Ta thật không rõ đây là chuyện gì xảy ra...”
Ngô Thanh cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời, tên đệ tử còn lại vẫn tiếp tục cười:
“Tiểu tử, ngươi thật là một con mọt sách, có một số việc không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Thân trong tiên môn thì phải tuân theo quy củ, nếu không sẽ…”
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời nàng, cau mày, chân thành nói:
“Chúng ta vốn không cừu không oán, cho nên ta không mong muốn mâu thuẫn với các ngươi. Ta không muốn chuyện này giống với việc xảy ra với Chu Thanh Việt, ta không phải sợ Chu Thanh Việt, mà là sợ phiền phức, cho nên hiện tại ta nghiêm túc nói với các ngươi một câu, ta không muốn trêu chọc các ngươi, các ngươi cũng đừng trêu chọc ta được chứ?”
Hắn lời nói này, lại dẫn Ngô Thanh tới đỉnh điểm của sự bất mãn, cười nói: “Nếu như ta chọc ngươi, thì ngươi có thể làm gì đây?”
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Ta cam đoan, nếu ngươi trêu chọc ta, vậy thì ta nhất định sẽ trả thù!”
Nói xong câu này, hắn quay người rời đi, cũng không dừng lại.
Mà đám người Ngô Thanh đứng ở đó, khuôn mặt vô cùng tức giận, hừ một tiếng.
“Nhưng chuyện ngươi và Chu sư đệ, ta vẫn chưa hài lòng!”
Phương Nguyên bị những lời này làm cho sững sờ. Ngươi không hài lòng liên quan gì đến ta?
Nhưng Ngô Thanh có vẻ không quan tâm trong lòng hắn đang nghĩ gì, tiếp tục nói:
“Nhưng còn muốn phạt ngươi như thế nào, đó là việc của Kỳ sư huynh. Hắn bây giờ đang ở Phi Vân sơn thụ đạo, mấy tháng nữa sẽ trở về, ta không muốn hỏi nhiều. Nhưng mà nể mặt hắn, ta vẫn sẽ chiếu cố một chút cho ngươi vì ngươi là đồng môn của hắn ở Thái Nhạc thành, cho nên lần này ta cho ngươi một cơ hội, ngươi phải xin lỗi Chu Thanh Việt sư đệ cho ta!”
"Xin lỗi?"
Những lời nàng nói Phương Nguyên nghe được mà giật mình, Chu Thanh Việt đã bị trục xuống núi, làm sao mà xin lỗi hắn đây?
Ngô Thanh cũng không để hắn suy nghĩ nhiều, nói thẳng ra:
“Thanh Phong Thi Xã không thể dung loại tiểu nhân vu oan giá họa cho đồng môn. Chu Thanh Việt ở trong mắt người khác là người của Thanh Phong Thi Xã lại bị ngươi hủy đi thanh danh, việc này khiến ta cực kỳ không vui.”
“Cho nên nếu như ngươi sáng sớm ngày mai ở Linh Thiện đường đứng ngay trước mặt sư huynh sư đệ phân trần minh bạch, thừa nhận trước đó chính mình chọc giận đến Chu Thanh Việt bởi vì một trận cá cược, lại có thù cũ với hắn nên mới nóng giận làm ra điều sai trái, sai lầm chồng chất sai lầm. Nếu ngươi làm tốt, ta có thể cân nhắc cho phép ngươi gia nhập Thanh Phong Thi Xã. Việc này đối với ngươi, đối với hắn, kể cả với chúng ta đều có chỗ tốt!”
Phương Nguyên nghe được những lời này như bị ảo giác, một hồi lâu mới ngơ ngác hỏi:
“Nếu ta không làm vậy thì sao?”
Ngô Thanh dường như đã nghĩ tới trường hợp này, khóe miệng cong lên, cười lạnh nói:
“Vào thi xã, có đồng môn sư huynh đệ chỉ điểm, nếu như ngươi cần tài nguyên, chúng ta cũng có thể giao cho ngươi vài nhiệm vụ, bất luận phương diện nào đều có lợi đối với việc tu hành của ngươi. Nhưng nếu không đồng ý, ha ha, Thanh Phong Thi Xã đã không chứa nổi ngươi, vậy thì ở trong tiên môn sẽ không có người nào có thể chứa nổi ngươi. Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!”
Trong lòng Phương có chút bất đắc dĩ, hắn thở dài một tiếng, vuốt vuốt mặt, đứng lên nói: “Ta cảm thấy không cần thiết...”
Ngô Thanh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn nói:
“Chỉ cần hạ mình nói mấy câu là được biết bao nhiêu chỗ tốt, ngươi lại cảm thấy không cần thiết?”
Phương Nguyên cười một tiếng, quay người đi, thản nhiên nói: “Ý của ta là việc gia nhập với các ngươi, không cần thiết!”
“Ngươi... Đúng là tự tìm đường chết mà!”
Nghe được Phương Nguyên trả lời vô lễ như vậy, mặt Ngô Thanh bỗng nhiên biến sắc.
Mà bên ngoài đình hai tên đệ tử một cao một thấp đang đứng canh gác cũng giận tím mặt, trực tiếp bước lại gần hắn, trên thân hai người khí tức pháp lực đã bay lên, như ngọn lửa bập bùng không yên, chỉ cần một lời không hợp ý, thì liền xuất thủ giáo huấn Phương Nguyên.
“Ta không muốn nhường nhịn các ngươi làm gì nữa, ta lùi một bước các ngươi lại lấn tới hai bước, ta chỉ đành xuất kiếm với các ngươi thôi!”
Phương Nguyên thấy vậy, cũng không nói nhiều, đưa tay lên cây tùng bên cạnh, bẻ một nhánh cây cầm trong tay.
"Con mọt sách này lại dám động thủ?"
Nghe Phương Nguyên nói, hai tên đệ tử một cao một thấp cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời lộ vẻ do dự.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới, con mọt sách này vừa mới nhập môn không lâu, thái độ liền cường ngạnh như thế.
Càng quan trọng là, bọn hắn cũng đã nghe nói Phương Nguyên trong lúc tiến nhập tiên môn, tay cầm một kiếm liên tiếp phá pháp bảo của hai vị chấp sự, ngay cả Bạch chấp sự cũng tán dương kiếm pháp của Phương Nguyên không có chút nào sơ hở, có thể thấy một chiêu này vô cùng cao minh.
Mà bọn hắn từ trước đến giờ chủ yếu tu luyện pháp thuật, mặc dù pháp thuật uy lực vô cùng cường đại, nhưng dù sao bọn hắn còn chưa đạt tới cảnh giới sử dụng pháp thuật thuần thục, tùy tiện xuất ra có thể ngăn cản địch nhân, nếu nói thực lực của bọn hắn bây giờ thì đánh nhau với hắn chưa chắc chiếm tiện nghi được!
Nếu mà thua dưới tay hắn, coi như thanh danh cũng không còn gì nữa rồi!
“Các ngươi lui ra!”
Trong lúc hai người còn đang do dự, thanh âm của Ngô Thanh lạnh lùng vang lên.
Hai người kia như trút được gánh nặng, từ từ lui ra, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn Phương Nguyên, mà Ngô Thanh chậm rãi xoay người qua, lạnh lùng nhìn bóng lưng Phương Nguyên, thản nhiên nói:
“Ta cũng thương tình xem ngươi trước đây là đồng môn của Kỳ sư huynh, mới bất kể hiềm khích lúc trước, cho ngươi một cơ hội, vậy mà ngươi còn mạnh miệng, thậm chí còn không tiếc đắc tội với Thanh Phong Thi Xã chúng ta?”
“Ta chỉ muốn tập trung tu hành mà thôi, là các ngươi đắc tội ta!”
Phương Nguyên quay đầu lại , lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Ngô Thanh từ chối cho ý kiến, cười một tiếng, giống như là khinh thường hắn trả lời: “Vậy ta cho ngươi suy nghĩ lại đó!”
Phương Nguyên nhịn không được hỏi một câu: “Có phải nếu như lúc này ta rời đi, các ngươi sẽ xuất thủ đối phó ta hay không?”
Ngô Thanh cười cười, hai tên đệ tử tiên môn kia cũng cười theo, dường như cảm thấy câu hỏi của hắn rất buồn cười.
Phương Nguyên cũng chưa hiểu lắm nhìn về phía Ngô Thanh: “Ta thật không rõ đây là chuyện gì xảy ra...”
Ngô Thanh cười lạnh một tiếng, khinh thường trả lời, tên đệ tử còn lại vẫn tiếp tục cười:
“Tiểu tử, ngươi thật là một con mọt sách, có một số việc không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Thân trong tiên môn thì phải tuân theo quy củ, nếu không sẽ…”
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời nàng, cau mày, chân thành nói:
“Chúng ta vốn không cừu không oán, cho nên ta không mong muốn mâu thuẫn với các ngươi. Ta không muốn chuyện này giống với việc xảy ra với Chu Thanh Việt, ta không phải sợ Chu Thanh Việt, mà là sợ phiền phức, cho nên hiện tại ta nghiêm túc nói với các ngươi một câu, ta không muốn trêu chọc các ngươi, các ngươi cũng đừng trêu chọc ta được chứ?”
Hắn lời nói này, lại dẫn Ngô Thanh tới đỉnh điểm của sự bất mãn, cười nói: “Nếu như ta chọc ngươi, thì ngươi có thể làm gì đây?”
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Ta cam đoan, nếu ngươi trêu chọc ta, vậy thì ta nhất định sẽ trả thù!”
Nói xong câu này, hắn quay người rời đi, cũng không dừng lại.
Mà đám người Ngô Thanh đứng ở đó, khuôn mặt vô cùng tức giận, hừ một tiếng.