Ngoài ra trong Vân Phù sơn này, những đệ tử tiên môn chuẩn bị Trúc Cơ khác cũng ngây ngẩn cả người.
Lúc này bọn hắn cũng đã nhìn ra, Phương Nguyên không phải đi ra từ Vân Phù cung, phương pháp Trúc Cơ của hắn giống như càng trực tiếp hơn!
"Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc thì lại sinh Hỏa. . ."
"Ngũ Hành lực lượng, tương sinh tương khắc, sinh sôi không ngừng. . ."
Phương Nguyên chậm rãi niệm tụng, sau đó từ từ đi tới chỗ Mộc hành địa mạch.
Sau đó hắn dừng chân tại chỗ, thở ra một hơi thật dài, rồi hắn đột nhiên giơ cao tay phải, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất.
Oanh!
Trong khoảnh khắc này, hầu như không cần hắn phải làm gì, lực lượng Mộc hành trong địa mạch đã lập tức gào thét tuôn ra.
Bây giờ Phương Nguyên vốn đang có Tứ Hành tề tụ, chỉ thiếu lực lượng Mộc hành. Hắn giống như sở hữu một lực hút cường hoành vô biên, trực tiếp hút lên lực lượng Mộc hành từ trong địa mạch, trùng trùng điệp điệp rót vào trong cơ thể Phương Nguyên, luyện hóa thành vô biên pháp lực!
Cùng lúc đó, trong cơ thể Phương Nguyên đã hội tụ bốn loại màu sắc đỏ vàng trắng đen trên đạo cơ.
Đột nhiên ở đó bỗng nhiều hơn một màu xanh gia nhập. Năm loại màu sắc lưu chuyển không thôi, cuối cùng giao hòa vào cùng một chỗ, hoàn mỹ vô biên, tầng tầng gột rửa đạo cơ của Phương Nguyên, khiến cho đạo cơ của hắn lại càng thêm ngưng thực, càng thêm hoàn mỹ, giống như có một loại ý cảnh mênh mông!
Trong khi đó, khí cơ trên người Phương Nguyên lại gào thét mà lên, biến thành đạo đạo huyền quang!
Người ngoài bằng mắt trần có thể thấy được lực lượng Ngũ Hành xoay tròn vòng quanh thần hồn của hắn, làm cho thần hồn của hắn trở nên vô cùng ngưng thực. . .
Một màn này xuất hiện, thế mà giống như khiến cho đất trời cũng bị kiềm nén.
"Trời ạ. . . Ngũ Hành Trúc Cơ!"
Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc mới có một người lớn tiếng kêu lên.
Tiếng hô to này của hắn là dùng hết khí lực, phảng phất như muốn hô lên toàn bộ sự xúc động trong cơ thể mình ra một lần!
"Ngũ Hành Trúc Cơ, Việt quốc cũng có Ngũ Hành Trúc Cơ. . ."
"Ngũ Hành Trúc Cơ, thiên kiêu Đạo Tử, Vân Châu lớn như thế nhưng lại có thể có mấy người?"
". . ."
". . ."
Khi vô số người xung quanh hô vang, sắc mặt của tên chân truyền Âm Sơn tông càng trở nên khó coi dị thường, âm trầm giống như muốn chảy ra nước vậy.
Trong lòng hắn thậm chí sinh ra một loại phẫn nộ vô biên. Hắn nhìn Phương Nguyên bắt đầu từ nhất mạch Trúc Cơ không có chút giá trị nào, một mực nhảy lên tới Ngũ Hành Trúc Cơ cực kỳ hiếm thấy trong giới tu hành. Loại tư vị này, phảng phất như nhìn thấy một con giun dế phóng đại lên thành một đầu cự tượng vậy. . .
Sự sợ hãi trong lòng càng làm cho hắn không thể nhẫn nhịn được nữa, bởi vậy hắn liền hét dài một tiếng, đứng lên ngưng trọng quát: "Thanh Dương khí đồ Phương Nguyên, dù ngươi có là Ngũ Hành Trúc Cơ thì đã sao. Bây giờ ngươi cũng chỉ là một con sâu kiến vừa mới bước lên cảnh giới Trúc Cơ, Cam mỗ ở đây chờ ngươi đã lâu, nếu ngươi đã Trúc Cơ thành công thì sao còn không mau mau đi ra đây lãnh cái chết dưới tay ta?"
Hắn lúc này vẫn còn lòng tin!
Phương Nguyên chỉ mới vừa Trúc Cơ, căn bản là không có thời gian thích ứng Trúc Cơ với nhục thân, pháp lực của cảnh giới Trúc Cơ, không cách nào sánh được với tu vi Trúc Cơ tầng sáu của mình. Hắn tuyệt đối có lòng tin sẽ một kiếm chém chết Phương Nguyên, rút ra thần hồn của hắn. . .
Ngũ Hành Trúc Cơ không có thời gian trưởng thành thì vẫn chỉ là sâu kiến!
"Nhanh nhanh bẩm báo tiên môn, dù liều chết thì cũng phải bảo vệ Phương Nguyên. . ."
Nhưng vào lúc này, đệ tử Thanh Dương tông xung quanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, không biết có bao nhiêu người đã lập tức đưa tin.
Dù cho thái độ của Thanh Dương tông đối với Phương Nguyên trước đó như thế nào thì bây giờ cũng đều phải cải biến.
Trước khi Phương Nguyên Trúc Cơ, tiên môn có lẽ sẽ vì đại cục mà tỏ ra yếu thế trước Âm Sơn tông và Nam Hoang thành.
Nhưng bây giờ Phương Nguyên đã Trúc Cơ thành công, hơn nữa còn không phải là Tứ Mạch Trúc Cơ, mà là Ngũ Hành Trúc Cơ.
Người này có thể nói là tiềm lực vô hạn, tiên môn dù phải bỏ ra đại giới thật lớn thì cũng nhất định phải bảo vệ hắn!
Vì hắn, dù phải chính diện đối kháng với Âm Sơn tông hoặc là Nam Hoang thành thì cũng đáng!
Không cách nào hình dung được mức độ hỗn loạn ở bên ngoài Vân Phù sơn vào giờ phút này, nhưng Phương Nguyên thì lại bình tĩnh đến cực điểm.
Sau khi hắn kết thành Ngũ Hành Trúc Cơ thì liền quay đầu nhìn về phía Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân, nhưng trong thâm tâm thì đang suy nghĩ tới xuất thần.
Lúc này Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân cũng không dám nói chuyện với hắn.
Bọn hắn vốn lớn tuổi hơn Phương Nguyên, dù cho Phương Nguyên là đại đệ tử chân truyền, thân phận ẩn ẩn cao hơn bọn hắn một bậc, nhưng bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi hắn một tiếng Phương Nguyên sư huynh. Bởi vì trong lòng bọn họ, Phương Nguyên chỉ là một tên tiểu bối, là sư đệ của bọn hắn!
Nhưng vào lúc này, bọn hắn lại cảm thấy rằng Phương Nguyên đã trưởng thành thành một còn quái vật khổng lồ, đủ để sánh vai với trưởng lão!
Phương Nguyên nhìn hai người bọn họ đến khi bọn hắn run lên một trận thì mới hồi tỉnh lại.
Sau đó hắn lấy ra hai đạo ngọc giản, hai đạo thần niệm phân biệt tuôn ra phong ấn hai đạo ngọc giản này lại. Sau đó, liền giống như có một bàn tay vô hình nâng lên hai đạo ngọc giản này bay đến trước mặt Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân.
Hắn thấp giọng nói: "Trong này theo thứ tự là tâm pháp tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giai đoạn thứ hai và một chút cảm ngộ của ta trong thời điểm Trúc Cơ vừa rồi, làm phiền hai vị sư huynh sư tỷ giúp ta mang về tiên môn!"
Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình sững sờ một lát, rồi mới bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Phương Nguyên si ngốc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao nhất trong dãy Vân Phù sơn. Ngọn núi kia như kiếm, giống như gần chạm đến thương khung.
Tận nửa ngày sau, hắn mới tự lẩm bẩm với mình: "Ta còn chưa xong việc. . ."