Ầm! Ầm! Ầm!
Theo Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, đại trận hộ sơn ở ngoại vi đã lần nữa chậm rãi khép kín lại, bảo hộ toàn bộ Vân Phù sơn vào bên trong.
Mà cũng đúng vào lúc này, ở nơi xa trong hư không chỉ thấy có một đám hỏa vân cuồn cuộn đang nâng một con dị thú bốn vó đạp lửa ầm ầm lao đến. Trên lưng dị thú là một người đang ngồi ngay ngắn, đằng đằng sát khí, chính là tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm. Một người một thú kéo theo ánh lửa ngập trời chạy tới phía trước Vân Phù sơn, vừa lúc bắt gặp một màn Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, nhất thời tức giận không thôi. Cam Long Kiếm nhấc tay lên, hóa thành một cái cự chưởng từ trên trời giáng thẳng xuống Vân Phù sơn. Thoạt nhìn vậy mà thật sự có loại khí tức như Thần Để giận dữ, trời long đất lở vậy!
Nhưng đúng lúc này, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn đang xếp bằng ở trên không đại trận kia lại nhướng mày, kết lên pháp ấn. Chung quanh Vân Phù sơn lập tức ầm ầm hiện ra từng màn trận quang va chạm với cự chưởng của Cam Long Kiếm, cả hai lập tức tan rã, hóa thành vô hình!
"Ta tới bắt hung thủ sát hại thế tử của Yêu Vương, ngươi dám cản ta?"
Tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm hiển nhiên không ngờ rằng lại xuất hiện tình huống này, lập tức lông mày dựng đứng, sát khí tuôn trào hét lớn.
Mà vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia thì vẫn bình tâm tĩnh khí, chậm rãi đi thi lễ, nói: "Nơi này chính là thánh địa tu hành của Việt quốc, bên trong có hơn mười vị tiên đồ của Việt quốc đang Trúc Cơ ở nơi này. Hiện tại chính là thời điểm then chốt, bất kể ngươi vì lý do gì mà đến, lão phu cũng khó có khả năng để mặc cho ngươi xâm nhập, ảnh hưởng tới đại sự Trúc Cơ của bọn hắn, đây là quy tắc thép trong giới tu hành, đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông sẽ không thể không hiểu đi, mong rằng thứ tội!"
"Ngươi. . ."
Ngay cả tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông nghe được lời này, cũng nhất thời há hốc miệng không nói nên lời.
Đối phương nói rất chính xác, tu hành là đại sự, huống chi lại đang trong thời điểm then chốt Trúc Cơ, đối phương không để cho hắn tiến vào đúng là có đạo lý. Dưới loại tình huống này, đừng nói là chính mình, mà cho dù là đích thân sư tôn của mình tới, người ta cũng có đầy đủ lý do ngăn cản không cho tiến vào. Bởi vì ngươi tiến vào truy sát một người, không chừng lại gây ra một trận hỗn loạn, làm hại những đệ tử Trúc Cơ khác bị tẩu hỏa nhập ma.
Dưới loại tình huống này, cho dù ngũ đại tiên môn khách khí với mình, nhưng nếu như mình muốn mạnh mẽ xông vào Vân Phù sơn mà nói, nhất định ngũ đại tiên môn sẽ toàn lực chống cự, thậm chí bọn hắn còn mượn lý do này trực tiếp giết mình, sư tôn của mình cũng không thể nói gì.
"Tên Phương Nguyên kia đã không còn là đệ tử Thanh Dương tông, ngươi còn để cho hắn tiến vào, chẳng lẽ là cố ý gây khó dễ ta?"
Nhưng tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông này cũng không phải dễ dàng bị đuổi đi như vậy, trừng mắt nhìn về hướng trưởng lão Thượng Thanh sơn, thấp giọng quát.
"Ta không biết hắn phạm vào tội gì, cũng không biết có phải hắn đã bị Thanh Dương tông trục xuất khỏi sư môn hay không, nhưng vừa rồi hắn tiến vào Vân Phù sơn cũng không phải dựa vào thân phận đệ tử Thanh Dương tông, mà là dựa vào công đức của Tiên Minh, lão phu không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản hắn!"
Vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia chỉ bình thản trả lời, nhưng lại kín kẽ giọt nước không lọt.
"Tốt, tốt cho một tên Phương Nguyên, tốt cho một cái ngũ đại tiên môn Việt quốc. . ."
Tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông nhất thời tỏ ra chán nản, thầm tức giận không thôi. Trong đầu hắn xẹt qua vô số suy nghĩ, đột nhiên tay áo hất lên, trực tiếp ngồi xếp bằng giữa hư không, khẽ quát lên: "Tốt, nếu ngươi muốn trốn ở bên trong, vậy để ta nhìn xem ngươi có thể trốn đến lúc nào. Sự tình Trúc Cơ, ngắn thì hết một ngày, dài thì ba đến năm ngày, nhiều nhất cũng không vượt quá bảy ngày, ta ngược lại muốn xem xem đến lúc đó ngươi có ra hay không. . ."
Trong đầu hắn vừa quyết định chủ ý này, liền vội vàng tính toán.
"Do ta dự định âm thầm bắt tên tiểu tử này lại, xem pháp bảo kia đến tột cùng là thứ gì, cho nên tới hiện tại ta vẫn còn giấu diếm sư tôn và các sư huynh đệ cùng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Nếu như ta truyền tin tức này ra ngoài, bọn hắn đồng loạt đến đây vây khốn, thì đương nhiên tên đệ tử Thanh Dương tông này có chắp cánh cũng khó thoát. Nhưng nếu làm như vậy, bọn hắn cũng sẽ chất vấn vì sao ta không nói sớm, mà còn mời cả thích khách Cửu U cung tới?"
"Ý định giữ bí mật của ta sẽ bị bọn hắn đoán được, mà công lao này cũng sẽ bị bọn hắn phân đi!"
"Thế nhưng coi như ta không nói thì chuyện này cũng sẽ rất nhanh truyền ra khắp Việt quốc, bị bọn hắn biết được. Đến lúc đó e rằng bọn hắn đều sẽ chạy đến, tính toán thời gian cùng lộ trình tin tức truyền đi, đại khái mất nhiều nhất khoảng ba ngày, bọn hắn sẽ có người chạy tới, cho nên ta muốn. . ."
". . . Trong vòng ba ngày, bắt lại tên đệ tử Thanh Dương kia!"
"Chỉ là vì sao tên đệ tử Thanh Dương kia lại muốn tiến vào Vân Phù sơn lúc này?"
"Chẳng lẽ hắn cảm thấy sau khi Trúc Cơ hoàn thành, sẽ có được thực lực đối kháng với ta hay sao?"
"Tức cười!"
". . ."
". . ."
Trông thấy tên đệ tử chân truyền của Âm Sơn tông canh giữ bên ngoài, những người khác đều cảm thấy kinh ngạc. Những đệ tử Thanh Dương tông hộ tống Phương Nguyên trước đó, lúc này đang ở xung quanh chưa đi, còn có đám người nghe được có huyên náo lớn chạy đến xem náo nhiệt, tất cả những người này trông thấy một màn như vậy trong lòng cũng đang hết sức thắc mắc, thực sự không hiểu được thời điểm này Phương Nguyên lại tiến vào Vân Phù sơn làm cái gì. Bởi vì cục diện dưới mắt, đã là tuyệt địa. . .
Hắn không thể nào trốn mãi ở trong Vân Phù sơn được, nhất định phải đi ra!
Thế nhưng đi ra sớm, gặp phải tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông thủ tại chỗ này, hiển nhiên cũng khó tránh khỏi bị giết!
Đi ra chậm càng phiền toái hơn, những người đuổi bắt hắn chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. . .
Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì chứ?