Xung quanh ma vụ cuồn cuộn, ma vật hoành hành, đều đang tại kịch liệt chém giết với đệ tử tiên môn. Còn ở hậu phương, Tiểu Viên sư huynh điên cuồng chém xuống vô tận Hồng Liên kiếm quang. Đám đệ tử tiên môn đem hắn bảo hộ ở chính giữa, từ góc độ của hắn nhìn lại, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là ma vật. Nơi tưng bừng hỗn loạn này giống như không hề tồn tại một thân ảnh màu trắng như thế.
Con mèo kia. . . Bây giờ đang ở đâu?
Đám đệ tử tiên môn xung quanh thương vong càng lúc càng nhiều, những tiếng gầm thét mang theo nỗi đau buồn vô tận liên tục vang lên.
Tinh thần của Phương Nguyên cũng trở nên cấp bách, gần như đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người. . .
Không tìm thấy sơn cốc kia, hắn sẽ không biết nên làm như thế nào giải quyết vấn đề này, cũng không biết nên trả lời những đệ tử tiên môn đang lo lắng thúc giục ở xung quanh như thế nào. Mỗi khi trì hoãn thêm một chút thời gian, phần lo lắng này sẽ càng tăng thêm một chút, phảng phất như có một ngọn lửa đang thiêu đốt tinh thần của hắn vậy. . .
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi nhìn nơi đó đi. . ."
Cũng đúng vào lúc này, Lạc Phi Linh bỗng nhiên kéo tay áo của Phương Nguyên rồi chỉ tay về một hướng, nói.
Phương Nguyên thuận thế nhìn lại, sau đó liền tỉnh táo hẳn lên. Chỉ thấy ở cách đó hơn mười trượng, trên chạc cây của một gốc cổ thụ chọc trời, con mèo trắng kia đang uể oải nằm nhoài trên cây, mặt ủ mày chau nhìn xem trận ác chiến ở bên này. Những đệ tử tiên môn đang nguy cấp về tính mạng, những trận ác chiến huyết nhục văng tung tóe dưới cái nhìn của nó phảng phất như đều vô cùng nhàm chán. Trong hoàn cảnh hung hiểm vạn phần này, nó đúng là vô cùng dễ thấy!
"Quả nhiên là nó ở chỗ này. . ."
Phương Nguyên liếc nhìn nó, sua đó lập tức đại hỉ.
Hắn lập tức vẫy tay, liều lĩnh phóng tới chỗ nó.
Đệ tử tiên môn ở bên cạnh thấy thế thì lập tức thay đổi trận pháp, che chở cho Phương Nguyên tiến lên.
Khi đi tới trước gốc cổ mộc kia, bọn hắn cũng nhìn thấy con mèo trắng kia, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc dị thường. Có điều trong tình huống này, bọn hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, dù sao đối với bọn hắn lúc này, chỉ có ma vật hung ác và Tiểu Viên sư huynh đã phát điên mới là uy hiếp. Còn những thứ không xuất thủ với bọn hắn đều là người tốt, không cần phải chú ý để làm gì.
"Meo. . ."
Con mèo trắng kia nhìn thấy Phương Nguyên dẫn theo một đám người lao đến thì lập tức cảnh giác, kêu lên một tiếng meo meo thật dài.
Nhìn qua bộ dạng có hơi cảnh giác của con mèo trắng kia, Phương Nguyên sợ mình hù nó bỏ chạy, vội vàng dừng lại cách đó hơn 10 trượng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, nói: "Mèo trắng a mèo trắng, ta biết ngươi có linh, trước đó đa tạ ngươi đã dẫn ta ra khỏi thung lũng kia. Nhưng bây giờ tính mạng của đệ tử tiên môn chúng ta đều đang hấp hối, nguy cơ sớm tối. Ta cần trở về sơn cốc kia một lần, hi vọng ngươi có thể dẫn đường giúp ta. . ."
Hắn nói hết sức chăm chú, cầu xin con mèo trắng này hãy trợ giúp mình.
Nhưng con mèo trắng này nghe xong thì lại không phản ứng gì, chỉ cúi đầu liếm láp móng vuốt của mình.
Phương Nguyên lập tức ngẩn người.
Những đệ tử tiên môn khác cũng ngây ngẩn cả người, ai nấy đều ngây ngốc nhìn quaPhương Nguyên.
"Phương Nguyên sư đệ, phương pháp mà ngươi nói chính là tìm con mèo trắng này ư?"
"Đây. . . rõ ràng là một con mèo bình thường a. . ."
Một loại cảm xúc không thể nói rõ chợt lan ra. Những đệ tử tiên môn này lựa chọn tin tưởng Phương Nguyên, đều cho rằng biện pháp mà Phương Nguyên nói là cọng cỏ cứu mạng duy nhất. Nên khi bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên nói tiếng người trước một con mèo trắng thì đều không khỏi choáng váng, trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị, chẳng lẽ Phương Nguyên sư huynh cũng điên rồi sao?
Không lẽ hắn bị Tiểu Viên sư huynh dọa sợ nên nói năng không suy nghĩ ư?
Giữa những ánh mắt vừa nghi hoặc lại vừa xấu hổ ở xung quanh, Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Xin ngươi dẫn đường, ân này khó quên!"
Con mèo kia không thèm nhìn hắn cái, sau khi liếm xong móng vuốt thì liền nằm gục tại chỗ, uể oải vẫy đuôi.
Phương Nguyên có hơi bất đắc dĩ, nhất thời không biết phải nên làm thế nào.
Hắn gặp chuyện khác thì rất có chủ ý, nhưng khi gặp con mèo mềm không được cứng không xong này thì. . .
"Con mèo này đang giả ngu!"
Lạc Phi Linh thấy thế thì có hơi tức giận, giơ quải trượng lên, nói: "Để ta gõ nó một cái xem sao. . ."
"Tê. . ."
Con mèo kia thấy thế thì lập tức cong đuôi, bộ lông trắng dựng đứng, bộ dạng cảnh giác không thôi.
Ngay cả tiếng kêu cũng thay đổi, không còn là "Meo" nữa mà đã trở thành những tiếng gừ gừ uy hiếp địch nhân phát ra từ trong cổ họng nó.
Đám đệ tử tiên môn xung quanh đều cảm thấy có hơi bó tay rồi. Bây giờ là thời khắc nguy cấp liên quan đến mạng người, sao Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại cứ so đo với một con mèo như vậy. Mặc dù việc nhìn thấy một con mèo trong địa phương quỷ quái như Ma Tức hồ quả thực làm cho người ta cảm thấy rất là quỷ dị, thế nhưng con mèo này nhìn thế nào cũng trông mười phần bình thường a, quả thực không có điểm gì khác với những con mèo nhìn thấy ở bên ngoài cả. . .
Có điều cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên chợt nghĩ ra một cách.
"Lạc sư muội, ngươi qua đây!"
Hắn đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói với Lạc Phi Linh.
"Để làm gì?"
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, nhảy qua hai lần liền đến bên cạnh Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ đưa tay vỗ một cái lên đầu nàng.
Lạc Phi Linh lập tức sửng sốt, đệ tử tiên môn xung quanh cũng đều ngây người.
Phương Nguyên lại nhìn sang con mèo kia, chân thành nói: "Ta biết nàng đã đắc tội ngươi, hiện tại ta giúp ngươi hả giận!"
Tiên môn đệ tử: ". . ."
Lạc Phi Linh: ". . ."
Con mèo trắng kia cũng sửng sốt hết nửa ngày, sau đó chợt tỏ vẻ vừa kinh hỉ lại vừa hài lòng. Nó dương dương đắc ý đứng lên lườm Lạc Phi Linh một cái, sau đó vung vẩy cái đuôi thật dài, ung dung đi về phía trước. Sau khi đi được mấy bước, nó tỏ vẻ lãnh ngạo nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó đưa cái đuôi thật dài chỉ về một phía!
"Ông trời ơi, nó đang chỉ đường. . ."
Đến lúc này, dù đám đệ tử tiên môn có ngốc nghếch đi chăng nữa thì cũng đã nhìn ra, con mèo này quả nhiên không bình thường!
Con mèo bình thường nào có biểu lộ phong phú như thế, hơn nữa còn biết chỉ đường nữa chứ?
"Nhanh nhanh đuổi theo nó!"
Lúc này không cần Phương Nguyên phải lên tiếng, những người khác đều thúc giục mọi người nhanh bước theo nó.
Chỉ có Lạc Phi Linh cứ thế ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng lại, giậm chân nói: "Các ngươi quay lại đây cho ta. . ."