"Không sai, nếu còn không tránh ra, sẽ thật sự chết người!"
Đúng lúc này, Phương Nguyên cũng là trầm giọng quát lên, lần nữa chém ra kiếm thứ hai, so với kiếm thứ nhất vậy mà còn mạnh hơn.
Đám đệ tử Bách Hoa cốc kia vừa bị thiệt lớn, không ai dám dây vào, miệng kêu oai oái, nhao nhao tránh ra.
Nguyên một đám đệ tử Bách Hoa cốc án ngữ thành trận hình giữa không trung, vậy mà chỉ gặp hai kiếm đã bị áp chế tách ra một con đường trống. Phương Nguyên càng không nói gì, xông thẳng qua lỗ hổng...
"Vị sư tỷ xinh đẹp này, con mắt nhìn người của ngươi thật đúng là chẳng ra làm sao cả. . ."
Thân hình của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh xông ra cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua người Lữ Tâm Dao, Lạc Phi Linh quay đầu nhìn nàng cười nói.
"Ngươi. . ."
Sắc mặt Lữ Tâm Dao lập tức trở nên hết sức khó coi, tựa như là vừa mới bị người giáng cho một bạt tai vậy.
Đến lúc này, ngay cả chính nàng cũng không thể không thừa nhận, từ đầu đến cuối mình đều đánh giá sai Phương Nguyên. . .
Nếu không phải nàng quá mức tự tin, tự nhận là nhìn thấu Phương Nguyên, cũng nắm được điểm yếu của hắn, từ đó sắp đặt một loạt chuyện không cần thiết, thì căn bản sự tình đã không có khả năng đến mức này. Nghĩ tới đánh giá sai lầm của mình về Phương Nguyên trước đó, lúc này lại bị Lạc Phi Linh vạch trần trước mặt mọi người, trên mặt nàng liền nóng bừng, cảm giác xấu hổ trong chớp mắt tăng vọt...
"Xoạch!"
Nhưng ngay khi nàng nghiến răng định xuất thủ, bỗng nhiên Phương Nguyên chợt xoay đầu lại nhìn nàng một cái.
Chỉ một ánh mắt, Lữ Tâm Dao đột nhiên cảm thấy tê rần trong lòng, lửa giận vừa mới dâng lên vậy mà bị cưỡng chế dập tắt mất.
Nàng không thể nào tưởng tưởng ra nổi, ánh mắt đằng sau tấm mặt nạ kia là dạng gì. . .
Nhưng nàng biết, nếu như mình xuất thủ, e rằng kết quả sẽ rất tồi tệ. . .
Bởi vậy, nàng lập tức nhảy lui lại, gấp giọng quát to: "Tiểu Viên sư huynh, ngươi còn chờ gì nữa?"
“Vèoo!"
Theo tiếng thét của nàng, đột nhiên từ phía sau xuất hiện mấy cánh sen đánh thẳng tới sau lưng Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh!
Lúc này đám đệ tử Bách Hoa cốc đã bị Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh chấn nhiếp, không còn dám xông lên liều mạng, cũng không có khả năng ngăn được bọn hắn, còn Lữ Tâm Dao lại không có can đảm xuất thủ. Hiển nhiên hai người bọn hắn hi vọng có thể xông ra khỏi đạo phòng tuyến này, nhưng không ngờ những cánh sen kia lại bay tới vô cùng nhanh, cũng hết sức quỷ dị tựa như là phi kiếm vậy, trong thoáng chốc đã phóng tới sau lưng Lạc Phi Linh, sau đó từ trên cánh sen phiêu bồng kia ẩn ẩn phát tán ra kiếm khí kinh người. . .
"Vút vút vút!"
Trong sát na đó, Phương Nguyên đột nhiên quay người lại, ngăn Lạc Phi Linh ở sau lưng, tay áo phất ra ngoài.
"Xoẹt xoẹt xoẹt "
Những cánh sen kia đều bị tay áo hắn cuốn lại, sau đó kiếm khí giao thoa, trên ống tay áo trái của hắn, đã thêm ra vài vết rách.
"Phương Nguyên, ngươi giỏi lắm, 36 vị đệ tử Bách Hoa cốc cũng không ngăn được ngươi. . ."
Trong sân loạn thành một đống, vị Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc kia nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, mặc dù trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn vẫn cố duy trì hình tượng, không tiến lên giáp công Phương Nguyên cùng những đệ tử Bách Hoa cốc khác. Cho đến tận lúc này, thấy hai người Phương Nguyên muốn chạy trốn, hiển nhiên hắn phải phóng những cánh sen kia ra cản đường, sau đó từ trên lá sen nhảy xuống, phất tay áo bồng bềnh đi về phía trước.
Thấy hắn xuất thủ, không cần phân phó, đệ tử những Bách Hoa cốc kia đều chủ động lui sang hai bên.
"Nhưng ngươi thật sự cảm thấy, có Viên mỗ ở đây, hôm nay sẽ để ngươi dễ dàng xông qua hay sao?"
Tiểu Viên sư huynh phóng tới càng lúc càng nhanh, một thân pháp lực đã phun trào.
Tại nơi hắn đi qua, lại có từng phiến lá sen nảy mầm phá đất chui lên, nhanh chóng trở nên cao lớn xanh ngắt...
"Trận chiến hôm nay, dường như chính là ý trời. . ."
Tiểu Viên sư huynh đi về phía trước, lá sen dưới chân đã sinh ra từng đóa Hồng Liên, sau đó Hồng Liên vỡ ra, tạo thành từng cánh sen tựa như phi kiếm, không ngừng xoay tròn quanh thân thể của hắn: "Cũng vừa lúc, hôm nay để ta tới lãnh giáo tuyệt học của Thanh Dương tông ngươi một chút. . ."
"Có tên khốn này nhìn chằm chằm sau lưng, quả nhiên chúng ta không thế nào đi được. . ."
Phương Nguyên nhìn Lạc Phi Linh hít sâu một hơi, lắc đầu, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.
Lạc Phi Linh mở lớn hai mắt nhìn: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Phương Nguyên nói: "Xử lý hắn!"
Dứt lời, hắn liền dứt khoát không trốn nữa, xoay người lại, cầm Ma Ấn Kiếm chậm rãi tiến thẳng về phía trước.
"Tiểu Viên sư huynh dùng Vô Tận Bích Hà Trận cầm chân hắn lại, đợi lát nữa những đệ tử tiên môn khác chạy tới. . ."
Thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, sát cơ ngầm tỏa ra, Lữ Tâm Dao chợt la lớn, nhắc nhở Tiểu Viên sư huynh.
"Dùng Bích Hà Trận cái gì chứ, ngươi cảm thấy ta không phải đối thủ của hắn sao?"
Tiểu Viên sư huynh nghe vậy lại càng cảm thấy tức giận hơn, nhất thời liền tăng tốc, thân hình phóng lên tận trời cao. Những cánh cánh sen khắp trời kia cũng xoay tròn theo thân hình của hắn, tựa như từng đạo phi kiếm che trời rợp đất, ùn ùn đánh thẳng xuống Phương Nguyên, miệng hắn hét lớn: "Hồng Liên kiếm trận!"