Lúc này ở bên ngoài Bát Hoang Vân Đài sớm đã hội tụ một lượng lớn ma vật. Chúng đang không ngừng trùng kích vào Bát Hoang Vân Đài. Trong khi đó, ở giữa mảnh ma vật này, Tiểu Viên sư huynh đang chắp hai tay sau lưng đứng ở trên một ngọn núi cao, thần sắc lãnh đạm nhìn xuống Bát Hoang Vân Đài ở phía dưới. Đám ma vật xông tới chỗ hắn phảng phất như bị một loại sức mạnh kỳ dị ngăn cách, thế mà lại làm như không nhìn thấy hắn. Hắn đứng giữa mảnh ma vật này, bản thân cảm thấy tràn đầy lòng tin, mười phần chắc chắn rằng đám đệ tử tiên môn sắp mang Phương Nguyên tới chỗ hắn.
Một là chết, hai là làm Khôi Lỗi Nô của mình, hắn cảm thấy vấn đề này cũng không khó lựa chọn!
Hắn phảng phất đã nhìn thấy bộ dạng đám đệ tử tiên môn chen chúc lao ra, quỳ cầu mình thu làm khôi lỗi, ban thưởng cho bọn chúng một con đường sống!
Cũng giống như sư muội Lữ Tâm Dao đang đứng sau lưng hắn vậy. . .
Hắn cũng không cần phải chờ quá lâu, Bát Hoang Vân Đài đã mở ra rồi.
Hắn nhìn thấy các đại đệ tử tiên môn chen chúc xông ra, vứt bỏ Bát Hoang Vân Đài ở phía sau, trên khuôn mặt hắn liền hiện lên một nụ cười lạnh.
Giờ khắc này, khi hắn nhìn qua đám đệ tử tiên môn phía dưới, trực giác bỗng có một loại cảm giác cao cao tại thượng giống như nhìn xuống một bầy kiến hôi vậy. Điều này khiến lòng hắn dâng lên một loại cảm xúc kỳ diệu, thì ra ta trời sinh đã có phong phạm cường giả như thế sao. . .
Có điều rất nhanh sau đó, loại cảm giác này lại bị một luồng hồi ức không mấy tốt đẹp chen ngang. . .
Hắn nhớ tới Phương Nguyên!
"Phương Nguyên a Phương Nguyên, đừng trách vì sao ta nhất định phải giết ngươi, thật ra là do chính ngươi muốn chết!"
"Ta vốn rất tôn trọng ngươi, thậm chí muốn đường đường chính chính chiến một trận, nhưng tại sao ngươi lại làm vậy với ta?"
"Trận chiến kia ngươi thắng thì cũng thôi đi, nhưng ngươi thế mà lại làm nhục ta. . ."
"Trong trận chiến kia, ta quả thực có hơi nóng vội, bị ngươi bắt được sơ hở, thi triển một loại kiếm pháp cao minh đánh bại!"
"Có điều đó rõ ràng là một loại Kiếm Đạo đạt tới cảnh giới đỉnh phong của Luyện Khí!"
"Từ đó có thể kết luận, Kiếm Đạo này nhất định có liên quan tới truyền thừa trong truyền thuyết của Thanh Dương tông. . ."
"Ta thua là do ta nóng vội, chuyện này không có gì đáng oán hận, tái chiến một trận là được!"
"Thế nhưng ngươi nói sao ngươi có nhớ không?"
"Ngươi nói đó là kiếm pháp Lôi Đình Phích Lịch Bá Tuyệt Cửu Thiên Kiếm. . ."
"Đó là loại kiếm pháp dành cho tiểu hài tử chơi đùa, ngươi nói ngươi dùng kiếm pháp này đánh bại ta, chẳng phải đang làm nhục ta sao?"
"Ngươi muốn hủy thanh danh của ta đúng không?"
"Ngươi muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng ta không đáng để ngươi thi triển ra thực lực chân chính đúng không?"
Từ lúc đó, mình đã chân chính ghi hận hắn. Cũng chính bởi vì loại hận ý này, dù nhìn thấy hắn trốn vào trong vùng đất hung hiểm bị ma vụ trùng điệp bao phủ thì mình cũng vẫn đi vào theo. Dù hắn biến mất một cách vạn phần quỷ dị thì mình vẫn hết sức kiên trì tìm ra hắn, dù cho cuối cùng bọn hắn phát hiện ra sơn cốc nồng nặc sương mù kia thì mình cũng dứt khoát xông vào. . .
Bên trong thung lũng kia, tất cả đệ tử tiên môn đều phát điên!
Bọn hắn vì những linh dược bảo dược kia mà điên, vì những tuyệt thế Thần Binh kia mà điên, vì những điển tịch tu hành nổi danh trên thế gian kia mà điên. Ngay cả Tâm Dao sư muội tâm chí cường đại như thế, cuối cùng cũng bởi vì một lò thần đan mà điên rồi. Nhưng mình thì không, mình chỉ muốn tìm được Phương Nguyên, thế là mình một đường xông vào, tiến vào chỗ sâu nhất của sơn cốc, thông qua một hồi đại mộng vạn phần quỷ dị kia. . .
Sau đó, hắn nhận được truyền thừa của Độ Kiếp Nê Ngẫu!
Vào lúc đó, hắn thật sự muốn điên cuồng cười lớn, hắn thật sự muốn cảm tạ Phương Nguyên, chính là nhờ hắn, mình mới xông vào trong sơn cốc này, cũng chính bởi vì mình muốn mau mau tìm thấy hắn nên mới một đường đi vào, không lưu luyến bất kỳ linh dược đan binh nào,. . .
Nhờ đó mà nhận được một hồi đại tạo hóa như thế!
Thì ra trận thí luyện này vốn là một cái bẫy, nhưng cũng không sao, mình chắc chắn sẽ sống sót.
Đến lúc đó mình sẽ nhất phi trùng thiên, trực chỉ thanh vân. . .
Còn Phương Nguyên cũng tốt, các chân truyền của đại tiên môn cũng tốt, bọn chúng có khác nào sâu kiến đâu?
Thế nhưng khi đang tiếp thụ kia đại đạo thời điểm, hắn cảm nhận được một loại cảm xúc!
Đó là một loại cảm xúc có hơi thất vọng!
Sau đó hắn nghe thấy câu nói kia của nê ngẫu, nó thế mà lại tiếc nuối, vì nó cho rằng Phương Nguyên mới là truyền nhân thích hợp nhất!
Thì ra tên hàn môn kia cũng đã tới sơn cốc này!
Thì ra hắn không chọn truyền thừa này, hơn nữa còn nhanh chóng rời đi. . .
Loại cảm giác này, thật sự khiến cho Tiểu Viên sư huynh điên rồi!
Hắn không muốn tiếp nhận sự thật này, ta rõ ràng đã thông qua Tâm Luyện Chi Lộ, rõ ràng đã bắt đầu tiếp nhận Tiên Đạo truyền thừa này, nhưng ngươi lại cảm thấy tiếc nuối, ngươi lại cảm thấy truyền thừa này hẳn là nên thuộc về tên hàn môn thi rớt kia. Thật đáng giận, kẻ này thực sự quá ghê tởm, tại vì sao, tại vì sao mà trong mỗi một sự tình đáng kiêu ngạo nhất của ta thì ngươi cứ phải thò một chân vào, cứ phải chứng minh rằng ta không bằng ngươi?
Vì vậy Tiểu Viên sư huynh đã lập chí rằng mình nhất định phải giết chết Phương Nguyên!
Hắn phải dùng máu của Phương Nguyên để chứng minh rằng mình mới là kẻ mạnh nhất, mình mới là người đứng đầu Tiên Bảng chân chính!
Sau đó, hắn liền liều lĩnh tới đây!
Mặc dù biết rõ những đệ tử tiên môn này, bao quát cả tên hàn môn kia, cuối cùng rồi cũng sẽ chết ở chỗ này, thế nhưng hắn vẫn tới!
Hắn muốn tự tay giết chết Phương Nguyên trước khi những tên này chết để chứng minh rằng …
Ngươi không bằng ta!
Ta mới là mạnh nhất. . .
"Hắn ở chỗ đó. . ."
Bát Hoang Vân Đài đệ tử tiên môn đều đã đi ra. Những người này cũng đều nhìn thấy Tiểu Viên sư huynh đang đứng trên đỉnh núi, ánh mắt bọn hắn lập tức hiện lên vẻ khiếp đảm. Đó đúng là thứ ánh mắt của sâu kiến khi nhìn người khống chế vận mệnh của mình, điều này khiến cho Tiểu Viên sư huynh thanh tỉnh lại từ trong những suy nghĩ kia. Hắn chuẩn bị đi đến chỗ những người này, sau đó nhìn bọn hắn giao Phương Nguyên cho mình. . .
"Bày trận!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bọn hắn đột nhiên rống to một tiếng, chỉ thấy tất cả đệ tử tiên môn tự động kết thành một đạo Kim Quang Phù Giáp Trận, đạo đạo kim mang nở rộ trong hư không, giống như đóa đóa Kim Liên bảo hộ tất cả đệ tử tiên môn ở bên trong. Còn Phương Nguyên thì lại đang đứng ở chỗ trung tâm giữa những người này, sau đó bọn hắn thế mà lại không đi về phía mình, ngược lại còn phóng đi về phía Tây. . .