"Phương Nguyên, ngươi đã Trúc Cơ thành công, sao còn không đi ra nhận lấy cái chết?"
Bên ngoài Vân Phù sơn, Cam Long Kiếm đang đứng giữa không trung, pháp lực toàn thân bốc lên cuồn cuộn, tạo thành cuồng phong gào thét không ngừng. Những đám mây ở xung quanh bị một thân khí cơ của hắn xé nát, sau đó lại ngưng tụ lại, hình thành một loại ý cảnh phong vân khuấy động, thiên địa u ám. . .
Hiện tại mặc dù Phương Nguyên chỉ vừa mới Trúc Cơ thành công, nhưng dù sao cũng đã dựng thành Ngũ Hành đạo cơ hiếm thấy ở Vân Châu, chỉ dựa trên điểm này cũng đã đầy đủ để hắn coi trọng. Nhất là lúc đầu hắn căn bản không để Phương Nguyên vào mắt, nhưng sau khi Phương Nguyên tiến vào Vân Phù sơn, mỗi lần Trúc Cơ nhiều hơn một mạch, khí thế cũng cao hơn một đoạn, đến bây giờ lại ẩn ẩn khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp, cũng khiến cho tâm tình hắn càng thêm phẫn nộ. Lúc này hắn đang rất muốn đạp Phương Nguyên xuống vũng bùn, tìm về loại cảm giác cao cao tại thượng kia!
Ở sâu trong lòng hắn, lại càng ẩn dấu một điều lo lắng.
Nếu như Thanh Dương tông thật sự không tiếc hết thảy cũng muốn che chở cho tên đệ tử này, vậy thì mình phải làm gì đây?
Biện pháp duy nhất chính là tên đệ tử Thanh Dương tông kia mau mau đi ra, mau mau động thủ. . .
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, sau khi hắn hét lớn, chờ một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Phương Nguyên.
Bên trong Vân Phù sơn vắng vẻ hiu quạnh, không thấy một bóng người.
"Trưởng lão thủ trận, nếu tên đệ tử Thanh Dương tông kia đã Trúc Cơ thành công, sao ngươi còn không thả hắn ra?"
Trong lòng Cam Long Kiếm nổi lên một loại dự cảm không tốt, nhìn về phía người thủ trận Vân Phù sơn nghiêm nghị quát.
Trưởng lão thủ trận của Thượng Thanh sơn cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú vào bên trong Vân Phù sơn, vẻ mặt không ngừng biến ảo, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nghe thấy Cam Long Kiếm hét lên, hắn chợt tỉnh hồn lại, cười lạnh nói: "Hắn vẫn chưa Trúc Cơ xong, sao ta có thể thả hắn ra chứ?"
"Cái gì?"
Cam Long Kiếm nhất thời ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc này đạo khí cơ chọc trời trên không Vân Phù sơn kia đang chậm rãi thu lại.
Đạo khí cơ kia có năm loại thuộc tính Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, không ngừng sinh sôi, không ngừng diễn hóa, rõ ràng đã đạt đến tình trạng hoàn mỹ. Nhưng luồng khí tức kia vậy mà vẫn chưa thu lại, kết thúc quá trình Trúc Cơ, mà lại đang chậm rãi di động. Từ bên ngoài Vân Phù sơn có thể nhìn thấy đạo kia khí cơ càng ngày càng cất cao, dần dần vậy mà dâng lên cao ngang với ngọn núi cao nhất của Vân Phù sơn, dừng lại trên đỉnh núi. . .
Đến lúc này, người bên ngoài không chỉ nhìn thấy khí cơ Phương Nguyên.
Mà bọn hắn còn trực tiếp thấy được thân ảnh của Phương Nguyên. . .
Bọn hắn nhìn thấy một thân khí cơ của Phương Nguyên như vực sâu biển rộng, trùng trùng điệp điệp, bành trướng không chừng!
Trúc Cơ đến lúc này, đã rất cấp thiết phải ngưng tụ pháp lực toàn thân lại, hoàn thành một bước cuối cùng của quá trình Trúc Cơ, nếu còn tiếp tục trì hoãn tiếp khó tránh khỏi sẽ sinh biến. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Phương Nguyên lại không làm như vậy, mà chậm rãi nâng hai tay lên ngang ngực kết pháp ấn. . .
"Hắn muốn làm gì?"
Bỗng nhiên có người hét lớn lên. Lúc hắn hỏi ra vấn đề này, chắc hẳn đã đoán được điều gì đó.
"Tên sâu kiến này. . ."
Cam Long Kiếm cũng lập tức biến sắc, hai mắt tập trung nhìn tới.
"Không tốt, đệ tử Thanh Dương tông, ngươi mau mau dừng tay. . ."
Lúc này ngay cả người trông coi đại trận hộ sơn của Vân Phù sơn, vị trưởng lão trẻ tuổi của Thượng Thanh sơn kia cũng đột nhiên biến sắc, trầm giọng hét lớn: "Thiên Đạo Trúc Cơ là Trúc Cơ chi pháp trong truyền thuyết của thế gia cổ xưa, không có nội tình vạn năm tuyệt không dám mạo hiểm như vậy, cần phải chuẩn bị hết sức đầy đủ, bí pháp, linh đan, bảo dược nhiều vô số kể, hiện tại ngươi không có thứ gì, tuyệt đối không nên nếm thử. . ."
"Soạt. . ."
Theo tiếng hét lớn này vang lên, tất cả mọi đều biến sắc theo.
Khá lắm đệ tử Thanh Dương tông!
Khá lắm Phương Nguyên!
Hắn đi lên đỉnh cao nhất của Vân Phù sơn, chính là muốn tiếp dẫn Thiên Lôi sao?
Chính là muốn nếm thử Thiên Đạo Trúc Cơ sao?
Gặp quỷ rồi, tiểu tử này lá gan không khỏi quá lớn, cũng quá coi thường phương pháp tu hành này đi. . .
Thiên Đạo Trúc Cơ đơn giản như vậy sao?
"Ta cũng biết Thiên Đạo Trúc Cơ không đơn giản như vậy, nhưng lần này quả thực ta Trúc Cơ vẫn chưa đạt tới hoàn mỹ. . ."
Mà lúc này Phương Nguyên đang đứng trên đỉnh núi cũng cau mày lại.
Lúc trước trong quá trình hắn thôi diễn, đạt tới Ngũ Hành Trúc Cơ như trước mặt cũng đã là vô cùng gian nan, mà một bước cuối cùng này so với Ngũ Hành Trúc Cơ trước mặt cộng lại còn khó hơn. Hắn cũng đã từng do dự qua, không biết có nên bỏ qua bước cuối cùng này, chỉ lấy Ngũ Hành Trúc Cơ hay không!
Bỏ qua một bước này cũng đã vượt xa sự tưởng tượng của người khác, cũng cơ bản phù hợp với mong muốn của hắn.
Thế nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng. . .
Bởi vì hắn biết thực lực của mình hiện tại, cũng biết thực lực của Cam Long Kiếm!
Cho dù hiện tại mình chính là Ngũ Hành Trúc Cơ, nhưng một người vừa mới bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ lại đối mặt với Cam Long Kiếm chính là muốn chết!
Thế là, hắn lại muốn tiếp tục tiến thêm một bước nữa!
Mà một bước này, chính là một bước khó khăn nhất hắn từng thôi diễn qua!
Thiên Diễn chi pháp sẽ chỉ ra cho hắn một con đường, nhưng bước đi trên con đường này có bao nhiêu khó khăn thì Thiên Diễn chi thuật cũng không tính toán.
Phương Nguyên biết con đường này có thể đi, cũng có thể không để ý tới!
Chỉ là trong lòng Phương Nguyên vẫn hết sức không cam lòng: "Nếu ta không biết con đường này thì cũng thôi!"
"Nhưng nếu ta đã biết rõ vẫn còn có tầng thứ cao hơn lại sợ khó dừng lại, chẳng phải là cô phụ sự cố gắng của ta từ trước tới giờ hay sao?”