"Ah ah, mau mau, mau trợ giúp Phương Nguyên sư huynh một tay!"
Tới lúc này, những đệ tử tiên môn khác cũng đều phản ứng lại, mau chóng đánh ra pháp lực!
Trong lúc nhất thời, phía dưới lưu quang như mưa, tất cả đều vọt mạnh về phía Phương Nguyên.
Bách Hoa cốc, Huyền Kiếm tông, Thú Linh tông, Thượng Thanh sơn, Thanh Dương tông...
Mấy trăm đệ tử, tất cả đều đánh ra pháp lực của mình!
Mà tất cả pháp lực của bọn hắn đều tràn vào trong cơ thể Phương Nguyên, sáp nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Trong này thậm chí còn có một đạo pháp lực có màu tím nhạt, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ rất khó thấy. Nhưng nếu tỉ mỉ cảm ứng sẽ phát hiện, độ ngưng luyện, độ bền dẻo của đạo pháp lực này vượt rất xa tất cả đệ tử tiên môn khác, thậm chí vượt qua cả Phương Nguyên!
Đó là một đạo pháp lực do Lạc Phi Linh đánh ra!
"Oanh" "Oanh" "Oanh!"
Mà Phương Nguyên hứng lấy nhiều pháp lực như vậy, khí tức cũng được tăng lên một bậc.
Một thân Huyền Hoàng Chi Khí trước đó chỉ mới vừa chuyển hóa thành thanh khí, còn chưa thuần túy như vậy, hiện tại nó lại tinh thuần tới cực điểm, đã có màu xanh thẫm. Đây là một loại màu sắc sau khi bao trùm tất cả lại lần nữa trở về màu xanh thẫm tinh thuần, tựa như trên bầu trời bao hàm vô số màu sắc. Nhưng liếc mắt tới, lại chỉ khiến người cảm thấy bầu trời trong tới không thể trong hơn!
"Đến lúc rồi..."
Tại khoảnh khắc này, Phương Nguyên cũng thở phào một hơi thật dài, cười khẽ.
Thật ra ban nãy hắn không cần mượn pháp lực của ngũ đại đệ tử tiên môn, chỉ có điều hắn muốn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết tới cảnh giới cao nhất. Thay vì đợi sau khi chuyện thành lại nghĩ biện pháp nhận được dấu ấn pháp lực của ngũ đại tiên môn, không bằng mượn cơ hội này để thu được tất cả. Vì vậy hắn mới vươn tay mượn pháp lực. Mà ngũ đại đệ tử tiên môn cũng tuyệt không keo kiệt mà cho hắn, khiến một thân Huyền Hoàng khí của hắn thật sự đạt đến cực hạn!
Một thân tu vi đã đạt tới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.
Cách Trúc Cơ chỉ còn nửa bước, tự hồ như chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vượt qua bất cứ lúc nào!
"Cho tới bây giờ ngươi còn phải mượn lực lượng của những con kiến hôi kia, ngươi không cảm thấy quá muộn..."
Tiểu Viên sư huynh lại ngày càng điên cuồng, phá lên cười: "... Xem ra cuối cùng ngươi cũng vẫn không bằng ta!"
"Ai..."
Phương Nguyên chỉ thở dài, không nói một lời, trực tiếp cất bước tiến về phía hư không.
Dường như cánh sen đỏ đầy trời không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với hắn, hắn chỉ vung vẩy hai tay áo, tất cả cánh sen đỏ như lâm vào trong vũng bùn, không thể động đậy. Sau đó hắn lại vọt thẳng lên, tránh thoát tất cả cánh sen đỏ, đi tới trước mặt Tiểu Viên sư huynh. Hai mắt hắn bình tĩnh thản nhiên, nếu nói trên mặt hắn có biểu cảm gì, thì đó chỉ là đồng tình!
"Sao có thể như vậy..."
"Sao có thể như vậy... Sao Phương Nguyên ngươi..."
Tiểu Viên sư huynh kinh hoảng tới cực điểm, liều mạng kêu to, nặng nề huy quyền ra.
Ở trên đỉnh đầu hắn, ma vân tụ tán, dường như có một sợi ý chí khác đang gào lớn, kêu to...
Nhưng Phương Nguyên lại không quan tâm nhiều, chỉ phất tay đánh Tiểu Viên sư huynh một chưởng, sau đó tay phải hắn như điện, trực tiếp bóp chặt cổ của đối phương. Hệt như người lớn bắt nạt tiểu hài, hắn tàn nhẫn dùng sức, trắng trợn đập Tiểu Viên sư huynh từ giữa không trung xuống tới mặt đất...
Oanh!
Tiểu Viên sư huynh trực tiếp bị quăng trên mặt đất, đập ra một cái hố to!
Thiên địa vì đó mà run rẩy, mà tượng bùn có thể trấn trụ Ma Tức hồ kia cũng run rẩy theo.
Ma tức hắc ám đáng sợ ngưng tụ đến cũng theo đó mà run rẩy một cái.
"Điều đó là không có khả năng..."
Khí cơ trên người Viên Nhai đã bắt đầu tiêu tán, nhưng hắn vẫn khàn giọng rống to: "Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết không thể cường đại như vậy..."
"Đến bây giờ ngươi còn không rõ sao?"
Phương Nguyên từ trên cao nhìn xuống Tiểu Viên sư huynh: "Không phải Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể cường đại hơn Liên Hoa Thần Điển, mà là ta mạnh hơn ngươi. Tựa như ngươi vẫn luôn bị ta ép một đầu, không phải là vì ta muốn làm khó ngươi, mà là vì ngươi cứ nhất định phải so sánh với ta mà thôi..."
Lúc này mặt Tiểu Viên sư huynh đã đỏ bừng, dường như hắn có vô số lời nói muốn nói, chỉ có điều nói không nên lời.
Mà Phương Nguyên lại nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, bổ sung thêm một câu: "Nghe xong những lời ngươi mới vừa nói, ta lại có chút đồng tình với ngươi!"
Tiểu Viên sư huynh bỗng trợn to mắt nhìn hắn, vừa khiếp sợ lại vừa không giải thích được.
Dường như Phương Nguyên biết trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, bình tĩnh nói: "Cho nên ta muốn giúp ngươi giải thoát!"
Sau đó lòng bàn tay hắn đột nhiên dùng sức, một thân pháp lực rót thẳng vào, trực tiếp xoắn vỡ cổ Tiểu Viên sư huynh.
"Kiếp sau, ngươi không nên tiếp tục sinh cùng thời với ta, chúc ngươi may mắn!"
...
...
"Rắc" "Rắc "
Ngay khoảnh khắc cổ Tiểu Viên sư huynh bị xoắn nát, cách đó không xa, trên người Độ Kiếp Nê Ngẫu bỗng nhiên nứt ra mấy vết rạn!
Chỉ là mấy vết rạn thoạt nhìn rất tầm thường, lại dẫn phát biến hóa kinh thiên!
Trong Ma Tức hồ vốn bị ma vân bao phủ, đột nhiên cuồng phong gào thét. Mắt trần cũng có thể thấy được, không biết có bao nhiêu ma tức hắc ám điên cuồng lan tràn ra phía ngoài, ma vân vô tận phóng thẳng cửu tiêu, đám ma vật ở bên ngoài sơn cốc càng đột nhiên phát ra tiếng rống giận vô tận, sau đó ầm ầm nổ tung. Chúng không quan tâm tới thứ gì khác, chỉ buồn bực quay đầu xông ra phía ngoài, không biết tới nơi nào...
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Có đệ tử tiên môn kinh hoảng kêu lớn lên.
"Là Phương Nguyên sư huynh..."
Có người kiến thức nhiều nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Hắn... Hắn định rút phần tĩnh của Ma Tức hồ này đi!"
Không còn phần tĩnh, ma tức hắc ám sẽ tán đi, Ma Tức hồ cũng không còn tồn tại nữa!
Xác thực như Phương Nguyên nói, hắn không có biện pháp đi ra ngoài!
Hắn chỉ khiến Ma Tức hồ này biến mất mà thôi...
...
...
"Lẽ nào... ngươi thật sự muốn giết chết ta hay sao?"