Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực lực bình quân của đệ tử Tiểu Trúc phong vốn đã kém, mấy người đứng đầu lại muốn đi, vậy còn có thể còn lại bao nhiêu được?

Tiểu Kiều sư muội tức giận tới mặt đỏ rần lên, đám người này rời đi như vậy, căn bản là muốn đập gãy tất cả hy vọng của Tiểu Trúc phong. Nếu chỉ thừa lại một cao thủ là Phương Nguyên, sao hắn có thể dẫn theo hai ba tiểu miêu còn lại của Tiểu Trúc phong thông qua thí luyện? Kể từ đó, thậm chí bọn họ cũng không cần tham gia thí luyện nữa, trực tiếp từ bỏ là được. Nếu không, cho dù có vào Ma Tức hồ, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải kết quả rất nát!

"Các ngươi... Đây là... Đây là phản bội!"

Tiểu Kiều sư muội không nhịn được mà kêu một tiếng, bàn tay tức giận tới phát run.

Vào lúc này, Vương Côn lại cười khổ, nói: "Tiểu Kiều sư muội, ngươi nói phản bội gì đó có hơi quá, thật ra trong số mấy người chúng ta, có người nào mà không được gia tộc xác định rõ xem tương lai nên vào phong nào tu hành từ khi mới vào tiên môn? Khi đó ai cũng không biết Tiểu Trúc phong sẽ tách thành một phong độc lập, gia tộc chỉ biết suy xét giúp chúng ta xem tiến vào phong nào mới có lợi nhất cho việc tu hành của chúng ta. Cho dù là ngươi, lẽ nào gia chủ Kiều gia các ngươi chưa từng sắp xếp cho ngươi vào Tử Vân phong sao? Hiện tại, chúng ta chỉ tiếp tục đi tới dựa theo sự sắp xếp của gia tộc mà thôi, về phần liên quan đến chuyện Ma Tức hồ thí luyện... chỉ có thể nói tiếng xin lỗi..."

"Nhưng các ngươi..."

Đến lúc này, Tiểu Kiều sư muội nhất thời chán nản, không nhịn được lại nói với Phương Nguyên: "Phương Nguyên sư huynh, đừng đồng ý với bọn hắn!"



Phương Nguyên vẫn luôn yên lặng nhìn, không nói gì.

Thẳng đến lúc này, hắn mới bỗng nhiên nói: "Ta cự tuyệt có tác dụng không?"

Nghiêm Cơ nghe vậy nở nụ cười, nói: "Phương Nguyên sư đệ, ngươi là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, đương nhiên ngươi có quyền lực lưu bọn hắn lại. Chẳng qua ta muốn nói với ngươi một câu, mấy người bọn họ bái nhập thành môn hạ của Thần Tiêu phong chúng ta, thực sự là gia tộc bọn họ có dự định từ trước, đây cũng không phải cạm bẫy chúng ta đào sẵn cho ngươi. Hơn nữa Thanh Dương tông chúng ta đã được xây mấy nghìn năm, còn chưa từng nghe nói tới có người nào cưỡng ép lưu đệ tử lại..."

Phương Nguyên gật đầu.

Tuy rằng hắn mới làm đại đệ tử chân truyền không được vài ngày, thậm chí còn chưa sử dụng bao nhiêu quyền lực trong tay mình, nhưng hắn cũng biết, thứ này không thể dùng một cách tùy tiện. Cho dù hắn không đồng ý, thế lực gia tộc sau lưng mấy người này cũng sẽ thông qua đủ loại con đường ép mình phải đồng ý. Cho dù mình có kiên trì chịu đựng, nhưng lòng của mấy người kia đã không còn ở nơi này, lưu lại cũng chưa hẳn là chuyện tốt...

"Ha ha, mọi người đều có chí khác nhau, vị tiểu sư muội này cũng không cần phải tức giận như vậy!"

Lúc này Nghiêm Cơ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Huống hồ, nếu như Tiểu Trúc phong kết minh với Thần Tiêu phong chúng ta, mấy vị sư đệ này vẫn có thể cùng tham dự thí luyện với đệ tử Tiểu Trúc phong, dù sao các ngươi cũng quen thuộc nhau, thậm chí chúng ta còn có thể phái thêm mấy vị cao thủ tới. Cứ như vậy, chẳng phải mấy vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng rồi sao? Mà đợi đến khi thí luyện chấm dứt, mọi người lại có tương lai riêng, há chẳng phải tiêu dao?"

Lúc này, bên cạnh cổ tùng, gần như mọi ánh mắt đều nhìn tới trên mặt Phương Nguyên.

Rất rõ ràng, đây chắc hẳn là hậu thủ của Thần Tiêu phong đi?



Khó trách từ lúc mới bắt đầu đám người Nghiêm Cơ đã chắc chắn như thế, bởi vì Tiểu Trúc phong vốn không có đường lui...

Lại nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt đã có một chút vi diệu.

Vị đại đệ tử chân truyền này thật không dễ làm, đâu có nhiều lựa chọn khác?

Chỉ là vừa nãy hắn rất kiên định cự tuyệt Thần Tiêu phong, hiện tại lại bị ép phải đáp ứng, mặt mũi này cũng thật ném đi gần hết. Thế nhưng không đồng ý thì có thể làm gì đây? Lẽ nào Tiểu Trúc phong thật sự muốn từ bỏ cơ hội do Vân trưởng lão vất vả lắm mới cầu được?

Phương Nguyên im lặng một lát, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, hắn lại bỗng nhìn về phía đám người Lệ Giang Hàn: "Tốt, ta đồng ý với các ngươi!"

Trên mặt đám người Nghiêm Cơ lập tức lộ ra nụ cười thản nhiên.

Mà Lưu Mặc Chân lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt cũng có ý vui sướng.

Nhưng còn không chờ bọn hắn nói thêm gì, Phương Nguyên lại quay đầu nhìn về phía bọn hắn: "Nhưng yêu cầu của các ngươi, ta vẫn không thể đồng ý!"

"Cái gì?"

Một tiếng trả lời này, khiến sắc mặt mọi người ở đây đều đại lớn, ánh mắt cũng trở nên có chút phức tạp.

Mà Phương Nguyên lại trực tiếp đứng lên, cười cười ôm quyền thi lễ với mọi người, nói: "Hôm nay Phương mỗ đến đây chỉ vì bái kiến chư vị sư huynh đệ đồng môn, kiến thức một chút về phong thái chân truyền chư phong, hiện tại đã được toại nguyện, cũng coi như tam sinh hữu hạnh. Phương mỗ có việc trong người, không tiện lưu lại lâu, nếu chư vị không có dặn dò gì khác, ta đi về trước, ngày sau có rỗi rảnh lại trở lại tâm sự đi, cáo từ!"

Nói xong, Phương Nguyên trực tiếp quơ quơ ống tay áo muốn rời đi.

Đám người Nghiêm Cơ đã đổi sắc, hiển nhiên bọn hắn không nghĩ tới Phương Nguyên lại có phản ứng này.

"Ngươi phải nghĩ kỹ, không có Thần Tiêu phong ta che chở, lần thí luyện này Tiểu Trúc phong ngươi tất nhiên thảm bại!"

Giọng nói của Lưu Mặc Chân có chút chua ngoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK