"Cuối cùng cũng giết ra được..."
Không biết liều chết xung phong bao lâu, Phương Nguyên chợt thấy trước mặt nhẹ nhõm. Một kiếm trảm không, hắn suýt nữa té ngã trên đất, phải vội vàng lấy kiếm chống đỡ mới miễn cưỡng chống được thân thể. Quay đầu nhìn lại, một đạo hắc tuyến dần dần đi xa, bụi mù cuồn cuộn, trời trong mây trắng, đã là một thiên địa khác.
Qua một hồi lâu hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thậm chí còn có chút không dám tin tưởng.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, thân thể nặng như đổ chì, có chút không nghe sai khiến. Rất rõ ràng, đây là dấu hiệu thân thể nổ tung. Lúc này hắn muốn mặc kệ tất cả, té ngã trên đất ngủ say một trận. Chẳng qua hắn vẫn cắn răng, cứng rắn cưỡng ép mình tỉnh táo. Hắn biết, cho dù có thể giết ra khỏi mảnh thú triều kia, nhưng chung quanh chưa chắc đã an toàn, vẫn không thể buông lỏng chống đỡ.
Bởi vậy, hắn cũng chỉ hơi thở hổn hển mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi đứng dậy chạy về phía trước.
Mà vào lúc này, Lạc Phi Linh trên lưng hắn lặng yên không một tiếng động, lại như đã ngủ, ngược lại thực sự khiến người ta bất đắc dĩ.
Vốn muốn gọi nàng tỉnh dậy, nhưng cuối cùng Phương Nguyên hơi do dự một chút, vẫn lắc đầu từ bỏ.
Vừa mới rồi nhìn thấy nhất thức Hồng Loan Phi Thiên của Lạc Phi Linh xé mở ma tức hắc ám giữa chân trời, thật đúng là quá kinh khủng, tuyệt không phải tu sĩ phàm tục có thể làm được. Mà hiện tại Lạc Phi Linh lộ vẻ mệt mỏi dị thường, không biết có phải liên quan tới việc thi triển nhất thức kia không.
"Lạc sư muội, cố gắng một chút, chúng ta đã xông qua cửa ải khó khăn nhất, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi..."
Hắn nhỏ giọng nói một câu.
"Ừm, để cho ta ngủ một hồi nữa đi, ngươi chạy vững một chút..."
Lạc Phi Linh mơ màng trả lời một câu, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Phương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, cắn răng tiếp tục chạy về phía trước, chỉ có điều rốt cuộc tốc độ của hắn cũng không thể tăng thêm nữa.
Trong cơ thể hắn vẫn đang tràn ngập đủ loại lực lượng quỷ dị, nhưng thân thể bị thương không nhẹ, chạy quá nhanh tất sẽ ngã sấp xuống.
Hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở trong lãnh địa của tiên môn nào, chỉ biết nếu như hắn tiếp tục chạy về phía trước, tất nhiên có thể tra được tiểu đội thí luyện của những tiên môn khác. Thông qua bọn hắn, hắn có thể đúng lúc cầu viện tứ đại tiên môn. Nếu Lạc Phi Linh gặp phải chuyện gì, cũng có thể mau chóng cứu trị.
Chỉ có điều hắn không biết tiểu đội thí luyện của những tiên môn khác ở nơi nào, chỉ có thể một đường xông về trước như thế.
"Bá!"
Cũng ngay lúc trong lòng Phương Nguyên lóe lên rất nhiều ý niệm, bỗng nhiên trước mắt linh quang chợt lóe, một đạo phi kiếm bay thẳng tới trước mặt hắn. Cùng lúc đó, phía trước đã truyền đến một tiếng hét lớn: "Lớn mật, người phương nào tự tiện xông vào lãnh địa của Bách Hoa cốc?"
"Đệ tử Bách Hoa cốc?"
Nghe được tiếng hét lớn đột nhiên này, thân hình Phương Nguyên bỗng ngừng lại.
Thân thể vững vàng đứng trên mặt đất, đột ngột đi rồi lại đột ngột dừng lại, có vẻ vô cùng thần dị.
Mà theo thân hình hắn dừng lại, đạo phi kiếm kia cũng huyền phù ở vị trí cách hắn hơn trượng, không tiến về phía trước nữa.
Hiển nhiên một kiếm này của đối phương chỉ mang tính chất cảnh báo, không định đả thương người.
Ánh mắt Phương Nguyên gấp gáp nhìn về phía trước, lập tức thấy phía trước xuất hiện mấy người thanh niên mặc bạch bào, trên áo bào có thêu từng đóa hoa bằng chỉ xanh. Trong lòng Phương Nguyên nhanh chóng phản ứng lại, xem ra mình đã tới lãnh địa tiên môn Bách Hoa cốc, bèn vội vàng nói: "Chư vị sư huynh hữu lễ, đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông Phương Nguyên, có việc gấp muốn gặp chân truyền Bách Hoa cốc!"
"Đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông?"
Mấy đệ tử Bách Hoa cốc nghe vậy cũng đều lấy làm kinh hãi.
Tên tuổi đại đệ tử chân truyền đặt ở bất kỳ tiên môn nào cũng đều là tồn tại có thân phận không tầm thường, bọn hắn không thể không coi trọng.
Mấu chốt hơn là lúc này bọn hắn đều đang kinh ngạc liếc nhìn vị trí lãnh địa Thanh Dương tông. Hiện tại, hướng nửa bầu trời kia đều đen như mực, một mảnh ma tức cuốn đầy trời, thoạt nhìn hệt như cửu u. Hiển nhiên bọn hắn cũng có chút giật mình vì Phương Nguyên lại có thể xông ra từ ma địa này, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc!
"Không nghĩ tới các ngươi thực sự có thể giết ra... Vừa đi vừa nói chuyện đi!"
Trong đó có một thanh niên cực kỳ lão luyện cũng không hỏi nhiều, trực tiếp tế ra một chiếc ngân toa, mời Phương Nguyên đi lên. Sau đó hắn thay đổi phương hướng, phóng thẳng về phía đông nam. Lúc trên ngân toa hắn mở miệng: "Trước đó chúng ta cũng quan sát được trong Ma Tức hồ có dị động, ma tức hắc ám theo gió mà phát động, đều chảy về phía bắc. Sau đó ngay cả các loại ma vật cũng theo qua, chúng ta biết rõ chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra. Mấy người chúng ta được Tiểu Viên sư huynh phân phó, đặc biệt thủ vệ ở sát biên giới ma địa quan sát tình huống..."
"Như vậy quá tốt, hy vọng còn kịp..."
Phương Nguyên gật đầu, thần sắc cũng vô cùng ngưng trọng.
Lúc này hắn đứng trên ngân toa nhìn bốn phía, cảm thấy trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Hôm nay trong lãnh địa Thanh Dương tông ma vụ lay động, yêu ma khắp nơi, quái phong tàn sát bừa bãi, có thể nói là tuyệt địa.
Nhưng ở trong lãnh địa Bách Hoa cốc lại là một phong cảnh khác.
Đừng nói chỗ bọn hắn không hề có Hắc Ám Ma Phong đáng sợ kia, thậm chí ngay cả ma tức hắc ám cũng mỏng tới cực hạn. Nếu không tỉ mỉ cảm ứng tuyệt không thể cảm giác được sự tồn tại của ma tức hắc ám, thình lình khiến người ta cảm thấy nơi này không có bất kỳ điểm gì khác với bên ngoài.
Hơn nữa đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi chỉ có linh dược quang hoa, lại không có hình bóng nửa con ma vật, đúng là...
"Xem ra quả nhiên số phận của Thanh Dương tông ta không tốt, phần lớn lãnh địa của chúng ta đều bị ma tức hắc ám này bao phủ, ma vật cũng đều tụ tới. Chúng đệ tử khó bảo toàn tánh mạng, có lo lắng bị đánh úp. Thế nhưng những đại tiên môn khác lại vừa vặn tương phản, ma tức hắc ám trong lãnh địa của bọn hắn đều đã chảy về phía lãnh địa Thanh Dương tông ta, ma vật cũng trốn tới, khiến đám cho hắn giảm đi rất nhiều áp lực..."