"Ngươi. . . Ta. . ."
Rất khó hình dung nổi cảm giác trong lòng tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông, Cam Long Kiếm giờ khắc này.
Nhìn vẻ trào phúng nhè nhẹ trên mặt Phương Nguyên kia, hắn cũng biết tên đệ tử Thanh Dương tông này đang cố ý chọc giận mình, nhưng cho dù có biết như vậy thì sao chứ?
Lửa giận của hắn vẫn không đè nén được bốc lên!
Hắn nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, lại nhìn Ma Kiếm trong tay hắn, gương mặt trở nên vặn vẹo không gì sánh được. Hồi lâu sau, hắn dứt khoát không nói gì nữa, đột nhiên vung cây Bạch Cốt Tiên lên, mang theo vô số oan hồn phô thiên cái địa gào thét, hung hăng quất xuống đầu Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói một lời, trực tiếp giương kiếm nghênh đón.
Đến lúc này, cũng không cần tiếp tục ẩn giấu nữa, uy lực huyết hải của Ma Ấn Kiếm được hắn thi triển ra hết toàn bộ.
Chỉ có điều, trận chiến này đối với Cam Long Kiếm mà nói, lại vô cùng dày vò.
Những người được hắn xem như cường địch trước kia, một khi Huyết Bảo vừa ra sẽ bị bắt lại trong nháy mắt. Nhưng ai có thể ngờ, hiện tại đối mặt với Phương Nguyên vậy mà lại bị khắc chế, hơn nữa còn không phải dùng Tiên Bảo để khắc chế Huyết Bảo, mà là dùng Huyết Bảo càng tà hơn khắc chế Bạch Cốt Tiên!
Hắn lại nghĩ tới, thanh kiếm kia kỳ thật đã sớm lọt vào trong tay mình, lại bị chính mình từ bỏ, lập tức hận ý của hắn càng dâng cao!
Chiến đấu đến lúc này, hắn vẫn đang chiếm thượng phong, áp chế gắt gao Phương Nguyên.
Thế nhưng trong lòng hắn cũng thầm kêu khổ không thôi, cũng chỉ có chính hắn mới biết, sức mạnh của món Huyết Bảo này của mình chính là đến từ một ngàn oan hồn đã tế luyện qua kia. Nhưng hiện tại cứ mỗi một lần giao thủ với Phương Nguyên, số lượng oan hồn lại biến mất hơn mười mấy cái, cứ tiếp tục như vậy, không biết đến tột cùng là mình đang giết người hay là đang dâng ra bảo vật đây?
Vừa nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn không lo nghĩ được điều gì khác nữa, vừa động thủ vừa vội vã truyền ra một đạo thần niệm.
"Sửu Nhi mau tới. . ."
"Cửu U thích khách, ta biết tất nhiên các ngươi có người tiềm ẩn ở gần đây, còn chưa động thủ sao?"
"Các sư huynh sư đệ, mau tới giúp ta. . ."
"Yêu Binh Yêu Tướng Nam Hoang thành, dị bảo ở ngay tại Vân Phù sơn Việt quốc. . ."
Đến lúc này, hắn đã không còn lòng dạ nào nghĩ đến phần công lao này của mình có bị sư huynh đệ cướp đi hay không, thậm chí cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc có bị Yêu Binh Yêu Tướng của Nam Hoang thành cướp đi hay không. Hắn chỉ cấp thiết muốn có người tới tương trợ, chỉ sợ mình sẽ bị một kiếm của Phương Nguyên đẩy vào tuyệt lộ!
Chỉ có điều ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng được chính là, chiến sủng của hắn vẫn không tới.
Kỳ thật con Toan Nghê Thú kia của hắn đang ở một chỗ cách hắn không xa, ở mặt bên kia của sườn núi. Lúc này lông lá toàn thân nó đều đang dựng đứng, thấp giọng gầm gừ không thôi, dáng vẻ đằng đằng sát khí, tỏ ra hung hãn không tưởng tượng nổi. Cho dù là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường lúc này trông thấy cũng không dám trêu chọc. . .
Thế nhưng ở sườn núi ngay trên đỉnh đầu con Toan Nghê Thú kia, lại chính là một con mèo màu trắng đang uể oải nằm đó.
Con mèo này dáng người rất mập mạp, đang liếm láp lông trên đùi của mình không coi ai ra gì, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn con Toan Nghê thú kia một chút. Nhưng vị trí này của nó, lại vừa khéo ngăn cản giữa con Toan Nghê Thú với chiến trường. Con Toan Nghê Thú nghe thấy chủ nhân kêu gọi, tỏ ra gấp gáp không thôi, nó không ngừng vung vẩy cái đầu, chồm lên chồm xuống, rõ ràng đã phẫn nộ tới cực điểm. Nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại không dám vượt qua bên cạnh con mèo trắng!
"Grừ. . ."
Con Toan Nghê thú bị chủ nhân triệu hoán quá gấp, không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nhỏ.
"Meo. . ."
Con mèo trắng kia bỗng nhiên lông trắng trên thân dựng lên, chợt vọt ra ngoài, nhảy lên đỉnh đầu Toan Nghê, vung móng vuốt cào loạn một trận. Con Toan Nghê quá sợ hãi miệng kêu lên ư ử, ngay cả cái đuôi cũng cụp xuống, trông đáng thương không gì sánh được. . .
Sau khi con mèo kia cảm thấy cào đủ rồi, lại nhảy trở về sườn núi phía trên, tiếp tục nằm đó liếm lông.
Mà con Toan Nghê thú thì đã triệt để trung thực xuống, ngơ ngác nhìn về phía con mèo trắng.
Đây mới là chủ tử a. . .
. . .
. . .
Ở một nơi khác, Tôn quản sự cầm theo một cái tẩu thuốc trong tay, ngồi xổm ở dưới gốc cây bập bập hút thuốc, còn nhường cho Chu tiên sinh một điếu. Hắn vừa bập thuốc vừa quan sát trận đại chiến giữa không trung, thấp giọng lẩm bẩm: "Tà vật cấp độ kia quả nhiên vẫn phải rơi vào trong tay loại đầu gỗ như Phương Nguyên sư đệ mới có tác dụng, đổi thành một người khác, lúc này sợ ràng đã sớm biến thành khôi lỗi của ma ấn rồi. . ."
"A? Bọn thích khách lại sắp xuất thủ sao?"
Đang tập trung xem náo nhiệt, bỗng nhiên hắn nhướng mày, lướt nhìn xung quanh.
Trong lòng lại tỏ ra bất đắc dĩ, trầm thấp thở dài, nói: "Lại phải ra tay rồi, sư huynh như ta đây tưởng dễ làm lắm sao?"
Nói rồi hắn gõ gõ đầu tẩu thuốc xuống đế giày, chậm rãi đứng lên.
Đội chiếc mũ rộng vành ở bên cạnh lên đầu, trong nháy mắt cả người hắn liền đột nhiên biến mất.
. . .
. . .
"Thì ra Cam sư đệ đã tìm được người kia. . ."
Mà vào lúc này, trên một ngọn núi cao nằm trong Nguyên Phong quốc cách Việt quốc không xa, một đại hán khôi ngô đang quan sát thần niệm bên trong ngọc phù Cam Long Kiếm truyền tới. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, sau đó tế lên phi kiếm, hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về hướng Việt quốc, đồng thời lúc này lại có một đạo thần niệm truyền tới: "Tất cả mọi người, mặc kệ dùng phương pháp gì, lập tức chạy tới Việt quốc!"
. . .
. . .
"Ha ha, hắn chỉ mới vừa phát hiện ra manh mối này thôi sao?"
Trong một tòa tửu lâu tại Ly Trì quốc, một thiếu niên tuấn tú nhận được thần niệm liền thấp giọng cười một tiếng, hóa thành cái bóng chạy đi.