Hắn vô cùng muốn hô lên câu nói kia...
Nhưng cả người lại như bị giọng nói kia cắn nuốt.
Nhưng ngay vào lúc hắn lại gần như mất đi tất cả ý chí của bản thân mình, hô lên câu nói kia, mi tâm hắn bỗng nhiên nóng lên...
Nơi đó là nơi Vân trưởng lão đã từng điểm phù triện vào mi tâm bản thân mình, dường như nó cảm ứng được cái gì!
Cũng chính là phù triện này kích thích một đạo linh thức cuối cùng của Phương Nguyên.
Rốt cục hắn vẫn nhịn được, không hô lên những lời này, sau đó liều mạng muốn tránh khỏi trận đại mộng ấy...
Cảnh tượng trước mắt dần dần hiện rõ. Phương Nguyên phát hiện trước mắt cũng không có ma tức hắc ám gì. Hắn chỉ thấy bản thân mình đang đứng trong một tiên điện, một chân bước qua cánh cửa nhưng còn chưa rơi trên mặt đất. Ở đối diện hắn, bên trong điện có một vương tọa màu đen. Trên vương tọa kia có một vị nam tử mặc áo bào tím đang ngồi ngay ngắn, hắn ta đang nhìn về phía bản thân mình...
Xem trên người hắn không có một chút sinh cơ, không biết đã chết đi bao nhiêu năm. Nhưng trong đôi mắt trống rỗng vẫn đang thẳng tắp nhìn mình.
"Vừa rồi mình đã lâm vào một giấc chiêm bao sao?"
Một chân của Phương Nguyên vừa rơi xuống đất, tâm thần chỉ cảm thấy mê man một trận. Trong giấc mộng kia hắn đã trải qua ngàn năm nhân sinh, xem một lượt mây khói biến hóa, đã trải qua nhân sinh muôn màu. Nhưng trên thực tế, tất cả lại chỉ là nháy mắt khi mình nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, nằm mơ sao?
Nhìn nam tử mặc tử bào, bỗng nhiên hắn nghĩ ra đối phương là ai...
Đó là Đạo Thành Không, đó là bản thân mình trong mộng...
Ban nãy hắn nằm mơ, là giấc mơ của Đạo Thành Không...
Nhìn chung quanh vương tọa kia có một vòng bóng đen đang quỳ. Nguyên một đám bị trói ngược hai tay, cúi đầu trước vương tọa. Những người này cộng lại cũng chừng hơn mười vị, mỗi người đều mặc trang phục phong cách cổ xưa, khí thế bất phàm, thoạt nhìn như đại nhân vật tọa trấn nhất phương!
Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới, đây không phải là giả, đây đều là những người bị Đạo Thành Không làm thành khôi lỗi trong giấc mộng...
Hắn vốn tưởng rằng đó chỉ là hư huyễn, không nghĩ tới những khôi lỗi này vẫn đang ở đây...
Bọn hắn vẫn đang quỳ gối bên người Đạo Thành Không...
Hiện tại đã mấy vạn năm trôi qua, thế nhưng Đạo Thành Không vẫn giữ bọn hắn bên người...
Càng khiến người ta kinh ngạc là, Phương Nguyên có thể cảm giác được rõ ràng, dường như những người đang quỳ chung quanh không cam lòng việc sau khi chết đi còn phải chịu nhục, lúc nào cũng có một luồng oan khí xông thẳng lên trời. Trong vạn năm tháng nay, mỗi một luồng oan khí đều đã tích lũy tới trình độ khiến người kinh hãi. Thế nhưng nam tử trên vương tọa cũng phóng ra một luồng khí cơ mạnh mẽ, gắt gao chèn ép đám bọn hắn!
Đại đạo thành không, căm hận vĩnh tồn!
Ngay cả oán khí của những người này hắn cũng không chịu thả đi, vẫn đang muốn bọn hắn phải tiếp tục thần phục bản thân mình...
"Xem ra chủ nhân nhà ta rất hài lòng với ngươi..."
Ở bên cạnh Phương Nguyên có một giọng nói vang lên, tùy tùng mặc đồ đen kia đang hờ hững nhìn hắn.
"Chủ nhân nhà ngươi chính là hắn..."
Phương Nguyên ngẩng đầu hướng về nam tử mặc tử bào, trái tim mơ hồ phát lạnh một trận.
Tùy tùng mặc đồ đen kia thản nhiên nói: "Vào vạn năm trước, lão nhân gia vốn vì đối kháng đại kiếp nạn mà biến mất, nhưng một hơi tiên tức vẫn bất diệt, vẫn đang chờ đợi người hữu duyên đến đây nhận lấy truyền thừa y bát của hắn. Đến lúc đó lại thay thế lão nhân gia nhập cửu thiên tái chiến!"
"Ngươi gọi chúng ta tới nơi đây đến cùng là vì cái gì?"
Sau lưng Phương Nguyên, lúc này Lạc Phi Linh cũng ngẩng đầu lên, ngưng thần đặt câu hỏi, trên mặt tựa như cũng có chút ngơ ngác.
"Ban nãy ta đã nói rồi, chủ nhân nhà ta ở đây là vì chờ truyền nhân của hắn, truyền thừa tiên đạo của hắn, tương lai cũng tiện lên cửu thiên đánh một trận. Ta ở chỗ này chờ các ngươi, đương nhiên cũng là vì tìm kiếm truyền nhân thích hợp thay hắn..."
Tùy tùng mặc đồ đen kia chậm rãi nói chuyện, vẻ mặt dường như hơi không tầm thường.
"Truyền nhân ngươi nói là..."
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi lên.
"Đương nhiên chính là ngươi..."
Tùy tùng mặc đồ đen kia xoay người qua, ánh mắt hờ hững nhìn Phương Nguyên, giọng nói dường như hơi mơ hồ nhưng lại có thể kích động thức hải của Phương Nguyên: "Chủ nhân nhà ta đã đợi ở đây vạn năm, trong khoảng thời gian này cũng đã có không ít người tới. Chỉ tiếc bọn hắn đều không thích hợp. Thậm chí ta đã bắt đầu cảm thấy, có lẽ hậu bối vô năng, không người nào có tư cách kế thừa tiên đạo của chủ nhân nhà ta. Ngược lại không nghĩ tới, Bạch Công tính tình cao ngạo như vậy lại có thể chỉ điểm cho hai người các ngươi tới nơi này, tìm tạo hóa từ chỗ chủ nhân nhà ta..."
"Phương Nguyên, ngươi có thể được Bạch Công thừa nhận, nói rõ căn cơ không tầm thường..."
"Có thể vào nơi đây, nói rõ hữu duyên!"
"Thấy linh chu bảo dược mà không động tâm, thấy nhiều loại pháp bảo mà vẫn có thể khắc chế, nói rõ đạo tâm kiên định..."
"Chủ yếu hơn là, ngươi có thể vào trong mộng của chủ nhân nhà ta, nói rõ ngươi được chủ nhân nhà ta tán thành..."
Tùy tùng mặc đồ đen kia giống như đang nói, lại như vốn không hề mở miệng, chỉ có một đạo thần niệm truyền tới trong thức hải của Phương Nguyên: "Phương Nguyên, ngươi là một người thừa kế vô cùng thích hợp. Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi sẽ có thể kế thừa được tiên đạo của chủ nhân nhà ta, kế thừa hết thảy tất cả nơi đây. Từ đống tài nguyên linh mạch chỉ như đất bùn, cường địch hung ác cũng như chó kiểng, ngay cả những khó khăn trên con đường tu hành, dưới sự bảo vệ của đại khí vận của chủ nhân nhà ta, ngươi vẫn có thể thế như chẻ tre. Như vậy, ngươi đã định trước sẽ trở thành... Người trên người!"
"Từ đó, thánh địa đạo tử trên thế gian chẳng qua cũng chỉ có địa vị ngang ngươi!"
"Lão quái ngàn năm cũng phải xem sắc mặt ngươi hành sự..."
Một đạo thần niệm kia đã đánh vào thức hải của Phương Nguyên, chấn động trong lòng hắn.