Dịch: Phúc
Biên: Xiaooo
“Ngươi mắng ta là phế vật?”
Cho dù vào thời khắc vô cùng hung hiểm như thế này, Kỳ Khiếu Phong vẫn bị hai chữ "Phế vật" của Phương Nguyên chọc tức.
Nhất là người mắng hắn chính là cái tên Phương Nguyên đó giờ hắn nhìn không thuận mắt?
Nhưng hắn vừa nổi giận đùng đùng quay đầu lại, liền thấy hai mắt Phương Nguyên lạnh như băng, cảm nhận được sắc mặt hắn vô cùng thâm trầm, trong nội tâm cũng run rẩy một cái, giống như tất cả sự khiếp đảm và nhu nhược của hắn đều bị người này xem thấu. Theo bản năng chột dạ, hắn muốn giận dữ quát mắng một chút nhưng lúc này cũng không dám mở miệng nữa, lại thêm yêu thú kia đã bổ nhào tới trước người hắn, tính mệnh mới quan trọng, vội vàng lách mình, lui về đằng sau lưng Phương Nguyên, âm thầm nuốt xuống cơn tức.
Lúc này Phương Nguyên cũng không để ý đến hắn, chỉ tiến lên nghênh đón yêu thú đang vọt tới, lông mày nhíu lại.
"Soạt..."
Trong chớp mắt, hắn thu kiếm tới trước ngực, uyên đình nhạc trì (1), thận trọng thủ kiếm thế, chốc lát trong lúc đó, giữa hư không giống như xuất hiện vô số xích sắt vắt ngang, đem bảy trượng trước người hắn khóa lại, không lộ nửa phần sơ hở...
(1) Uyên đình nhạc trì : thâm sâu khó lưỡng vững vàng không thể lay chuyển.
Thu như khóa sông lớn, ngàn buồm không lọt!
“Hắn muốn ngạnh kháng yêu thú kia sao?”
Vài đệ tử thấy cảnh này lập tức kêu lớn lên.
Nói còn chưa dứt lời, yêu thú to lớn kia đã lao đến, mạnh mẽ đụng vào trước người Phương Nguyên!
"Bành" một cái, kiếm thế của Phương Nguyên trực tiếp bị phá vỡ.
Mặc dù kiếm thế hắn thi triển gần như hoàn mỹ, nhưng lực lượng lại còn chưa đủ, rõ ràng không bằng sức mạnh của yêu thú kia. Một người một yêu va chạm với nhau, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, mà yêu thú kia cũng bị kiếm thế bắn ngược lại, gầm rú thối lui bốn năm trượng...
Kỳ Khiếu Phong thấy thế, trong lòng run lên, muốn thu hồi phi kiếm, chém ra một kiếm nữa.
Nhưng mà trong lúc cấp bách, yêu thú kia bị đẩy ra khoảng cách cũng không xa, nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.
Còn chưa đợi hắn quyết định, Phương Nguyên đang ngự giữa không trung đã trầm giọng hét lớn:
“Ném Huyền Băng Tiễn cho ta!”
Chúng đệ tử tiên môn lúc này đã coi hắn là trọng tâm, mấy vị đệ tử cầm trong tay Huyền Băng Tiễn lập tức không chút nghĩ ngợi ném cung tên ra. Phương Nguyên ngậm trường kiếm trong miệng, tay trái cầm lấy cung, tay phải chụp lấy tên, thân hình bay về phía sau, dứt khoát vặn mình trên không trung lộn một vòng, sau đó duỗi chân đạp lên trên chuôi phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong vừa mới triệu hoán trở về, thân hình lần nữa bay cao thêm mấy trượng, Huyền Băng Tiễn đặt lên trên cung, trong tiếng hít thở, kéo cung như trăng tròn.
“Cẩn thận, tâm pháp khống chế Huyền Băng Tiễn là...”
Vị đệ tử ném ra Huyền Băng Tiễn bỗng nhiên nghĩ tới, cao giọng kêu to.
Pháp khí không giống binh khí phàm tục, mỗi một kiện pháp khí uy lực đều vô cùng phi phàm, nhưng mỗi kiện cũng có kỹ xảo sử dụng riêng biệt, nếu sử dụng không đúng cách, đừng nói đả thương kẻ địch, thậm chí có khả năng nhận phải phản phệ, lúc này hắn mới nhớ tới điều đó, mới vội vàng muốn nhắc nhở Phương Nguyên!
Nhưng thời gian đã không kịp nữa rồi, yêu thú kia nổi giận gào một tiếng, đã xông về trước.
“Huyền tiễn dẫn, băng sương trên trời giáng xuống!”
Phương Nguyên thấp giọng quát, đột nhiên buông tay, một mũi tên trong nháy mắt bay ra ngoài.
Bạch!
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, Huyền Băng Tiễn được bắn ra, vẽ một quỹ tích hoàn mỹ trên không. Trong quá trình bay, pháp lực của Phương Nguyên bám trên tên cũng phát huy tác dụng, đem phù văn trên Huyền Băng Tiễn kích hoạt, phù văn cũng dần phát huy tác dụng, lập tức có băng sương từ thiên địa tụ đến, lập tức gia trì trên mũi tên.
"Bạch!"
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên kia đã bay thẳng vào giữa trán yêu thú, ngay dưới sừng nó ba tấc!
"Xùy..."
Một màn ngoài dự liệu xuất hiện.
Huyền Băng Tiễn và yêu thú kia chênh lệch quá xa, thời điểm mũi tên nho nhỏ cắm vào giữa trán yêu thú chợt ở giữa tuôn ra vô số băng tiễn chi ý, bắt đầu tràn từ giữa trán yêu thú lan ra, yêu thú đang gào thét liều mạng giãy dụa đóng băng thành một khối băng to lớn, sau đó lập tức ngã xuống, lách cách một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Cũng trong lúc này, thân hình Phương Nguyên đang ở giữa không trung mới chậm rãi đáp xuống, tiện tay đem cung tiễn trả cho đệ tử tiên môn kia.
“Ngươi cũng biết sử dụng Huyền Băng Tiễn?”
Đệ tử kia nhận lấy cung tiễn, vẫn đắm chìm trong uy lực của mũi tên kia, ngây ngốc hỏi.
“Biết một chút!”
Phương Nguyên chậm rãi mở miệng, rút kiếm lại, điều chỉnh trận thế, tiếp tục hướng phía trước tiến tới.
Đệ tử tiên môn còn lại thấy thế, đều ngẩn ngơ cuống quít đi theo phía sau hắn, chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy trong mắt người đối diện cũng chấn kinh. Thủ đoạn lôi đình Phương Nguyên biểu hiện ra cùng thực lực thực sự làm cho người ta chấn kinh vô cùng, giống như hai con người khác nhau hoàn toàn. Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng kính sợ Phương Nguyên, thậm chí nỗi sợ còn vượt qua lo lắng lúc này...
“Thằng nhóc này, đáng khen cho sự to gan của mi, ngươi dám đả thương Huyết Tôn của ta...”
Đằng sau trùng trùng điệp điệp yêu vụ, thanh âm sắc nhọn lại vang lên, tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ ta ít đọc sách sao, một con Tứ Bất Tượng mà thôi, cũng xứng gọi Huyết Tôn?”
Phương Nguyên cùng các đệ tử tiên môn hợp lực tiến về phía đông yêu trận, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng hét lớn.
Nghe hắn nói xong, dường như ngay cả yêu ma kia đều nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ có uy lực của yêu trận hình như mạnh lên mấy phần.
Nhưng đến lúc này, đám người Phương Nguyên rốt cuộc cũng đã bước đến đỉnh núi, chỉ là cảm giác nơi đây không phải là chỗ để thoát khỏi yêu trận, nơi đây yêu khí càng thêm nồng nặc, khói đen tàn phá khắp nơi, mùi máu tươi vô cùng dày đặc. Bọn hắn cảm thấy tiến vào đây như càng thâm nhập sâu vào yêu trận, thậm chí đỉnh núi này là nơi yêu trận mạnh nhất!
Biên: Xiaooo
“Ngươi mắng ta là phế vật?”
Cho dù vào thời khắc vô cùng hung hiểm như thế này, Kỳ Khiếu Phong vẫn bị hai chữ "Phế vật" của Phương Nguyên chọc tức.
Nhất là người mắng hắn chính là cái tên Phương Nguyên đó giờ hắn nhìn không thuận mắt?
Nhưng hắn vừa nổi giận đùng đùng quay đầu lại, liền thấy hai mắt Phương Nguyên lạnh như băng, cảm nhận được sắc mặt hắn vô cùng thâm trầm, trong nội tâm cũng run rẩy một cái, giống như tất cả sự khiếp đảm và nhu nhược của hắn đều bị người này xem thấu. Theo bản năng chột dạ, hắn muốn giận dữ quát mắng một chút nhưng lúc này cũng không dám mở miệng nữa, lại thêm yêu thú kia đã bổ nhào tới trước người hắn, tính mệnh mới quan trọng, vội vàng lách mình, lui về đằng sau lưng Phương Nguyên, âm thầm nuốt xuống cơn tức.
Lúc này Phương Nguyên cũng không để ý đến hắn, chỉ tiến lên nghênh đón yêu thú đang vọt tới, lông mày nhíu lại.
"Soạt..."
Trong chớp mắt, hắn thu kiếm tới trước ngực, uyên đình nhạc trì (1), thận trọng thủ kiếm thế, chốc lát trong lúc đó, giữa hư không giống như xuất hiện vô số xích sắt vắt ngang, đem bảy trượng trước người hắn khóa lại, không lộ nửa phần sơ hở...
(1) Uyên đình nhạc trì : thâm sâu khó lưỡng vững vàng không thể lay chuyển.
Thu như khóa sông lớn, ngàn buồm không lọt!
“Hắn muốn ngạnh kháng yêu thú kia sao?”
Vài đệ tử thấy cảnh này lập tức kêu lớn lên.
Nói còn chưa dứt lời, yêu thú to lớn kia đã lao đến, mạnh mẽ đụng vào trước người Phương Nguyên!
"Bành" một cái, kiếm thế của Phương Nguyên trực tiếp bị phá vỡ.
Mặc dù kiếm thế hắn thi triển gần như hoàn mỹ, nhưng lực lượng lại còn chưa đủ, rõ ràng không bằng sức mạnh của yêu thú kia. Một người một yêu va chạm với nhau, hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài, mà yêu thú kia cũng bị kiếm thế bắn ngược lại, gầm rú thối lui bốn năm trượng...
Kỳ Khiếu Phong thấy thế, trong lòng run lên, muốn thu hồi phi kiếm, chém ra một kiếm nữa.
Nhưng mà trong lúc cấp bách, yêu thú kia bị đẩy ra khoảng cách cũng không xa, nhất thời cảm thấy có chút lo lắng.
Còn chưa đợi hắn quyết định, Phương Nguyên đang ngự giữa không trung đã trầm giọng hét lớn:
“Ném Huyền Băng Tiễn cho ta!”
Chúng đệ tử tiên môn lúc này đã coi hắn là trọng tâm, mấy vị đệ tử cầm trong tay Huyền Băng Tiễn lập tức không chút nghĩ ngợi ném cung tên ra. Phương Nguyên ngậm trường kiếm trong miệng, tay trái cầm lấy cung, tay phải chụp lấy tên, thân hình bay về phía sau, dứt khoát vặn mình trên không trung lộn một vòng, sau đó duỗi chân đạp lên trên chuôi phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong vừa mới triệu hoán trở về, thân hình lần nữa bay cao thêm mấy trượng, Huyền Băng Tiễn đặt lên trên cung, trong tiếng hít thở, kéo cung như trăng tròn.
“Cẩn thận, tâm pháp khống chế Huyền Băng Tiễn là...”
Vị đệ tử ném ra Huyền Băng Tiễn bỗng nhiên nghĩ tới, cao giọng kêu to.
Pháp khí không giống binh khí phàm tục, mỗi một kiện pháp khí uy lực đều vô cùng phi phàm, nhưng mỗi kiện cũng có kỹ xảo sử dụng riêng biệt, nếu sử dụng không đúng cách, đừng nói đả thương kẻ địch, thậm chí có khả năng nhận phải phản phệ, lúc này hắn mới nhớ tới điều đó, mới vội vàng muốn nhắc nhở Phương Nguyên!
Nhưng thời gian đã không kịp nữa rồi, yêu thú kia nổi giận gào một tiếng, đã xông về trước.
“Huyền tiễn dẫn, băng sương trên trời giáng xuống!”
Phương Nguyên thấp giọng quát, đột nhiên buông tay, một mũi tên trong nháy mắt bay ra ngoài.
Bạch!
Lực đạo vô cùng mạnh mẽ, Huyền Băng Tiễn được bắn ra, vẽ một quỹ tích hoàn mỹ trên không. Trong quá trình bay, pháp lực của Phương Nguyên bám trên tên cũng phát huy tác dụng, đem phù văn trên Huyền Băng Tiễn kích hoạt, phù văn cũng dần phát huy tác dụng, lập tức có băng sương từ thiên địa tụ đến, lập tức gia trì trên mũi tên.
"Bạch!"
Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong nháy mắt, mũi tên kia đã bay thẳng vào giữa trán yêu thú, ngay dưới sừng nó ba tấc!
"Xùy..."
Một màn ngoài dự liệu xuất hiện.
Huyền Băng Tiễn và yêu thú kia chênh lệch quá xa, thời điểm mũi tên nho nhỏ cắm vào giữa trán yêu thú chợt ở giữa tuôn ra vô số băng tiễn chi ý, bắt đầu tràn từ giữa trán yêu thú lan ra, yêu thú đang gào thét liều mạng giãy dụa đóng băng thành một khối băng to lớn, sau đó lập tức ngã xuống, lách cách một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ!
Cũng trong lúc này, thân hình Phương Nguyên đang ở giữa không trung mới chậm rãi đáp xuống, tiện tay đem cung tiễn trả cho đệ tử tiên môn kia.
“Ngươi cũng biết sử dụng Huyền Băng Tiễn?”
Đệ tử kia nhận lấy cung tiễn, vẫn đắm chìm trong uy lực của mũi tên kia, ngây ngốc hỏi.
“Biết một chút!”
Phương Nguyên chậm rãi mở miệng, rút kiếm lại, điều chỉnh trận thế, tiếp tục hướng phía trước tiến tới.
Đệ tử tiên môn còn lại thấy thế, đều ngẩn ngơ cuống quít đi theo phía sau hắn, chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy trong mắt người đối diện cũng chấn kinh. Thủ đoạn lôi đình Phương Nguyên biểu hiện ra cùng thực lực thực sự làm cho người ta chấn kinh vô cùng, giống như hai con người khác nhau hoàn toàn. Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng kính sợ Phương Nguyên, thậm chí nỗi sợ còn vượt qua lo lắng lúc này...
“Thằng nhóc này, đáng khen cho sự to gan của mi, ngươi dám đả thương Huyết Tôn của ta...”
Đằng sau trùng trùng điệp điệp yêu vụ, thanh âm sắc nhọn lại vang lên, tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
“Ngươi nghĩ ta ít đọc sách sao, một con Tứ Bất Tượng mà thôi, cũng xứng gọi Huyết Tôn?”
Phương Nguyên cùng các đệ tử tiên môn hợp lực tiến về phía đông yêu trận, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng hét lớn.
Nghe hắn nói xong, dường như ngay cả yêu ma kia đều nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ có uy lực của yêu trận hình như mạnh lên mấy phần.
Nhưng đến lúc này, đám người Phương Nguyên rốt cuộc cũng đã bước đến đỉnh núi, chỉ là cảm giác nơi đây không phải là chỗ để thoát khỏi yêu trận, nơi đây yêu khí càng thêm nồng nặc, khói đen tàn phá khắp nơi, mùi máu tươi vô cùng dày đặc. Bọn hắn cảm thấy tiến vào đây như càng thâm nhập sâu vào yêu trận, thậm chí đỉnh núi này là nơi yêu trận mạnh nhất!