Bất luận hai lão trận sư có đồng ý hay không thì việc thăm dò con đường sống này vẫn giao cho bọn họ. Dù sao trong đám người này, Phương Nguyên là chủ lực phá trận, tiểu hoàng tử là chủ nhân, tên ngốc to con cầm đại đao rõ ràng thật không dễ trêu, hai người bọn họ là trận sư không am hiểu đánh nhau với người ta, đoán chừng không phải đối thủ của tên đại ngốc này. Chọn tới chọn lui dường như cũng chỉ có hai người là thích hợp thôi. Đương nhiên người tóc đen là sư huynh, địa vị cao hơn thế nên nhiệm vụ dò đường liền được ném cho lão già tóc bạc, ông ta run lẩy bẩy đi về phía trước.
Đi một quãng đường mà trên đầu ông ta đổ mồ hôi lạnh, cũng may tất cả bình yên, lão vội vã quay đầu la lên: "Lại đây nào, an toàn!"
Mọi người thấy vậy nên đi theo, sau đó Phương Nguyên tiếp tục thôi diễn.
Cả đám thận trọng từng bước đi sâu vào như thế, cả quá trình khá kích thích nhưng cũng muôn trùng hiểm nguy.
Hai vị lão trận sư cũng thật sự cạn lời, nghĩ rằng sao mà hai vị lão tổ Thiên Xu môn ta đây lại trở thành người chuyên dò đường thế này?
Bất quá cũng may là khả năng thôi diễn của Phương Nguyên rất lợi hại, đi cả quảng đường vẫn chưa xuất hiện sai lầm nào.
Hai lão già nơm nớp lo sợ cả một đường, đến cuối cùng thì rốt cuộc cũng hơi yên tâm.
Tuy ngoài miệng vẫn cảm thấy hai người bọn họ cộng lại hẳn mạnh hơn Phương Nguyên một chút, thế nhưng cũng thật sự thầm bội phục vị trận sư trẻ tuổi này, đã có lần trót miệng trịnh trọng mời Phương Nguyên một lần vào Thiên Xu môn làm khách khanh trưởng lão.
Sau đó bị Phương Nguyên dùng một câu "Trình độ không đủ!" mà khéo léo từ chối bọn họ.
Hai vị lão trận sư cảm thấy Phương Nguyên rất khiêm tốn, nhất trí cảm thấy trình độ trận thuật của hắn thật đã quá đủ rồi.
Tiểu hoàng tử bên cạnh đúng lúc cười một tiếng: "Ha ha!"
Cả đám người vừa đi vừa nghỉ như vậy, cuối cùng cũng xâm nhập vào trong đại trận mà không gặp nguy hiểm gì.
Mà đi đôi với quá trình phá trận là Phương Nguyên cũng tự cảm thấy trận thuật tăng lên cực nhanh.
Từ lúc vừa mới bắt đầu hắn chỉ thử dùng Thuật Thiên Diễn để thôi diễn biến hóa trận thuật, sau đó thì gần như vận chuyện thuận buồm xuôi gió hơn, một hướng này gần như bao phủ cả cái hang sâu tăm tối, thoạt nhìn đại trận bảo hộ hoàng lăng vô cùng vô tận, trong mắt Phương Nguyên tựa như là đã trở thành rất bộ phận tạo thành, hắn có thể thấy rõ ràng khe hở trong mỗi một bộ phận, cũng hóa giải rất dễ dàng.
Ngay trong quá trình này đương nhiễn không tránh được việc dùng Thuật Thiên Diễn.
Chẳng qua bây giờ Phương Nguyên càng lúc càng quen thuộc với Thuật Thiên Diễn hơn, thôi diễn biến hóa đơn giản một chút thì thần niệm tiêu hao rất ít, gần như không có cảm giác gì cả, chỉ có đến mấy thời điểm mấy chốt cần tiêu hao một lượng lớn thần niêm để thôi diễn thì Phương Nguyên mới sẽ ngồi xếp bằng xuống, lấy mấy khối linh tinh để luyện hóa, đắp vào số thần niệm bị hao tổn, trong mắt người ngoài thì việc này cũng có vẻ rất đỗi bình thường.
"Thuật Thiên Diễn quả nhiên kỳ diệu có một không hai, dùng để thôi diễn biến hóa trận pháp gần như còn thích hợp hơn dùng để thôi diễn tu luyện công pháp, có thể thấy được trước kia ta vẫn nghĩ quá đơn giản, nó có thể ẩn giấu đạo nguyên chân giải bên trong, tiềm lực này càng cao hơn ta nghĩ nhiều!"
Cứ như thế mà đi về phía trước trọn một ngày, Phương Nguyên dừng lại nghỉ ngơi ba lần là đã thâm nhập vào trong đại trận.
Chỉ cảm thấy trận thế xung quanh đã hơi thưa dần, đơn giản là Phương Nguyên biết đại trận bên ngoài đã vỡ nát.
"Gào!"
Đang lúc mọi người thầm cảm thấy thư thả hơn, chuẩn bị tìm nơi nghỉ ngơi một chốc thì đột nhiên phía bên phải càng sâu ở bên trong sơn cốc vang lên một tiếng gào rú, mọi người hoảng hốt ngẩng đầu nhìn thì đã thấy phía ngoài vài chục dặm, thân hình một con vượn khổng lồ tựa như ngọn núi nhỏ, trên người nó phát ra từng làn khói đen, hung tợn mà lao về phía bọn họ, việc xảy ra trong chớp mắt khiến người ta không kịp lường trước!
"Gào!"
Quan Ngạo đừng bên cạnh Phương Nguyên cũng rống to theo một tiếng, xoay người lại là Nhất Đao chém bay ra ngoài, hiện giờ hắn ta cũng đã từ từ thích ứng với pháp lực cảnh giới Trúc Cơ của bản thân, một khi ra tay thì sức lực cũng tăng theo, toàn thân hỏa quanh liền tự nhiên lộ ra ngoài, đồng thời một con Chiến Hồn Dạ hô pháp bị phong ấn trong đại đao cũng xuất hiện cùng lúc, thoạt nhìn phải cao hơn con vượn hung ác kia mấy phần.
"Gào gào gào!"
Con vượn hung mãnh kia bị Quan Ngạo chém một đao biến thành hai khúc, ngã sang một bên.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là lại không có máu chảy xuống, ngược lại nó từ từ biến thành hai làn khói đen tan biến ngay tại chỗ.
Phương Nguyên nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ động: "Đây không yêu thú thực sự, mà là..."
"Trời ạ, huyết tế thú linh!"
Hai vị lão trận sư kia cũng hoảng hốt, vội vàng cảnh giác nhìn về bốn phía.
"Các ngươi biết vật này à?"
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nhìn qua bọn họ.
Hai vị lão trận sư kia vừa thấy Phương Nguyên quay qua hỏi bọn họ, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, lão già tóc bạc cướp lời nói: "Đây cũng là một loại cấm chế, thế nhưng cũng không phải được bố trí theo trận thuật mà là giam cầm yêu thú mà rút sinh hồn ra, lấy bí luyện để luyện chế giữ vững thực lực lúc nó còn sống, nhốt bên trong khu vực này, hễ là khí tức người sống tiến vào tất nhiên bị chúng nó bắt giết đến chết!"
Lão già tóc đen bị sư đệ cướp lời, vô cùng bất mãn, trừng mắt liếc lão ta một cái, nói: "Cấm chế tầm này vô cùng thâm độc lợi hại, thú linh cũng có thể đáng sợ, nếu không thể tìm được hài cốt của chúng nó để thiêu hủy thì những con thú này chính là bất tử bất diệt, lúc này nhìn như nó bị giết, nhưng sau một khoảng thời gian nhất định sẽ khôi phục lại, là một loài vô cùng lợi hại, cũng là loài linh thú thủ mộ rất hiếm thấy!"