"Tiên sinh, ta thực sự... Thực sự phục ngài!"
Phương Nguyên bày tòa đại trận này một mạch thời gian ba ngày, cũng luyện tươi Triệu Nô Nhi ba ngày.
Mà trong thời gian ba ngày này cũng không ai dám quấy rầy hắn, bao gồm cả tiểu hoàng tử. Mãi đến khi ba ngày trôi qua, trong sơn cốc hoàn toàn không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, Triệu Nô Nhi chết đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn, Phương Nguyên mới từ từ đứng lên, trên đầu tụ đầy bông tuyết. Ngay lúc Phương Nguyên đi đến trước mặt, tiểu hoàng tử cũng thật dè dặt mà cúi người thi lễ với hắn.
"Sư huynh, ngươi cảm thấy trận sư này... thế nào?"
Lão già tóc bạc trong hai vị lão trận sư của Thiên Xu môn thở dài, nói với người tóc đen.
"Từng người trong chúng ta so với hắn thì phỏng chừng kém hơn một chút!"
lão già tóc đen trầm ngâm nói: "Bất quá hai chúng ta cộng lại hẳn là cao hơn hắn một chút!"
Lão già tóc bạc thở dài: "Rất có lý!"
Có điều là tuy lời nói tràn đầy tự tin, nhưng nhìn ánh mắt của Phương Nguyên, bọn họ đều kính sợ.
Nếu nói tiểu hoàng tử cùng những người khác, hiện giờ chỉ là kính sợ thủ đoạn tàn nhẫn và lòng dạ lạnh lùng của Phương Nguyên, thì hai vị trận sư này càng bội phục hắn hơn đó là ý nghĩ lớn mật khi thiết kế cái trận thế này, cùng với trình độ kinh người được biểu hiện qua việc bố trí đại trận.
Mà Phương Nguyên đón lấy vô số ánh mắt phức tạp xung quanh cũng chỉ khẽ thở phào.
"Đi thôi, hiện tại đã không ai quấy rầy!"
Phương Nguyên nói với tiểu hoàng tử, sau đó mở túi càn khôn ra, từng đạo trận kỳ được thu vào.
Tiểu hoàng tử nghe vậy gật đầu lia lịa, tiến lên giúp đỡ dọn dẹp, sau đó chuẩn bị rời đi, kiều thị Mỹ Cơ phía trên tiên đài thấy dường như tiểu hoàng tử định rời khỏi, nếu như bình thường tất nhiên cô ta phải vội vã khuyên bảo, thậm chí tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn nơi sâu trong sơn cốc, Triệu công công bị luyện chết tươi nay chỉ còn mấy khúc xương cốt khét lẹt, cảm thấy Phương Nguyên quá đáng sợ, lại không dám bước lên lắm mồm!
Thế nhưng cũng ngay khi Phương Nguyên sắp sửa điều khiển ngân toa để bay đi, bỗng nhiên khẽ ngừng lại, tựa như nhớ ra điều gì.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai vị lão trận sư với vẻ mặt phức tạp kia, cau mày nói: "Bọn họ cũng là ngươi mời đi cùng à?"
Tiểu hoàng tử vội vã gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng mà hai người họ chẳng dùng được!"
"..."
Hai vị lão trận sư nghe vậy có chút nghẹn lời: "Chúng ta cũng chỉ kém hơn vị tiên sinh họ Phương kia một chút thôi mà!"
Phương Nguyên nhíu mày nói: "Dẫn theo bọn họ luôn nhé, có lúc cần đến đấy!"
Hai vị lão trận sư nghe vậy mừng rỡ: "Ngay cả vị trận sư trẻ tuổi này cũng đã nói phải dùng đến chúng ta, đủ thấy trình độ bọn ta không kém!"
Đương nhiên tiểu hoàng tử cũng không tiện từ chối điều gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hai vị lão trận sư liếc nhìn nhau một cái liền bước chân thong thả, tay chắp sau lưng khoan thai tiến đến.
Phương Nguyên nói: "Không đi nhanh lên, các ngươi chạy qua mau!"
Hai vị trận sư nghe vậy hoảng hốt, vội vã chạy tới nhảy lên ngân toa.
Phương Nguyên cũng không nhiều lới, dứt khoát vươn tay nhấn lên ngân toa một cái, ngân toa kia lập tức to lên một chút, đón lấy hai vị lão trận sư, rồi sau đó lập tức bay lên trời hóa thành một luồng ánh sáng bạc, ẩn giấu khí cơ bay thẳng về phía đông Man sơn.
Theo bản đồ bí mật của tiểu hoàng tử cho, đám người Phương Nguyên chạy ba ngày đường, đã hoàn toàn tiến vào Thập Vạn Man Sơn, nơi này cũng bị yêu thú hoành hành ít ai lui đến, chỉ có mấy tiên môn nhỏ cùng với tán tu dựa vào việc giết yêu thú thu hoạch yêu tinh để kiếm tiền, cũng rất ít khi tiến sâu vào trong núi như thế này.
Khắp nơi trên mặt đất có thể thấy được bóng cây to che trời, tùy nơi có gió cắt nguy hiểm đột ngột vươn lên từ mặt đất vô cùng hiểm trở.
Tại nơi thâm sơn mù mịt muốn tìm nơi hoàng lăng cũng chẳng kém mò kim đáy bể bao nhiêu, nhưng cũng may trong tay có bản đồ bí ẩn, phương hướng cơ bản vẫn có thể xác định được, sau ba ngày bọn họ đã chạy đến vị trí hoàng lăng được chỉ trong bản đồ bí ẩn.
"Ồ? Nơi này rõ ràng nên có một con sông mới đúng chứ!"
Nhưng rất nhanh bọn họ đã gặp phải một vấn đề, theo sự chỉ dẫn của bản đồ bí ẩn thì nơi này nên có một con U Hà chảy ra từ giữa núi, rời sau đó dọc theo con U Hà đó đi về phía trước ba mươi dặm sẽ có thể tìm được một sơn cốc Thần Tất, trong sơn cốc có con sông nhỏ chảy xuôi vòng quanh một tòa điện trong cốc núi, tựa như Bảo Ấn, núi đó là nơi hoàng lăng, nhưng rõ ràng bọn họ đã sắp đến gần lại chẳng biết sông đó ở đâu.
"Trên bản đồ này vẽ là một con sông, nhưng ta nghĩ nếu tên là U Hà thì không cần thiết phải là sông thật sự!"
Phương Nguyên suy nghĩ một hồi liền ấn ngân toa hạ xuống mặt đất.
Sau đó hắn hít một hơi sâu, bàn tay từ từ ấn xuống, cảm ứng vạn vật xung quanh.
Rất nhanh trong lòng Phương Nguyên chợt nhạy bén cũng như nhận ra ngay dưới ngọn núi liền nhau này ẩn giấu một con sông ngầm trong lòng đất đang cuồn cuộn không ngớt, nếu không phải hắn chính là ngũ hành Trúc Cơ có thể cảm ứng được thủy mạch trong lòng đất sẽ thật sự không thể phát hiện ra.
"Đi thôi!"
Đi dọc theo hướng con sông ngầm trong lòng đất này, ngân toa bay thẳng về phía trước.
Hướng đi của sông ngầm dưới lòng đất này vô cùng kỳ lạ, ngay ngõ cụt lại uốn khúc theo hướng ngang khiến người ta không thể tìm được phương hướng chính xác.
Có vài lúc thậm chí vọt thẳng về phía một ngọn núi lớn, nhưng đến gần mới phát hiện ngọn núi lớn kia lại là ảo giác, cứ bảy quẹo tám xoay như thế được hơn ba mươi dặm, ngân toa xông vào một vùng sương mù màu tím dày đặc, đi ra nữa thì cảnh tượng trước mặt đã thay đổi lớn.