Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phương Nguyên sư đệ, rốt cục là ngươi muốn đi làm gì vậy?"

Tôn quản sự tỏ ra lo lắng, vừa bay lượn bên cạnh Phương Nguyên vừa tỏ ra hết sức bất đắc dĩ nói.

Không chỉ có Tôn quản sự như vậy, mà Chu tiên sinh cùng đám đệ tử Thanh Dương tông chưa từng rời đi cũng đều hết sức bất đắc dĩ đối với quyết định của Phương Nguyên.

Bọn hắn không biết phải khó khăn thế nào mới đưa được Phương Nguyên trốn ra ngoài, vậy mà hắn chẳng những không thừa cơ hội cao chạy xa bay, mà còn muốn cứng rắn quay lại, đã vậy còn không chút che giấu xông về Vân Phù sơn làm cái gì chứ. Đối với Cửu U thích khách cùng chân truyền Âm Sơn tông mà nói, việc phi hành không chút che giấu này chẳng khác gì là đang gây hấn, hay nói cách khác chính là đang tìm chết. . .

Nếu như ba vị lão chấp sự lúc này còn ở đây, chắc hẳn đã không nói hai lời liền trói Phương Nguyên rời đi. Nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải lão chấp sự, bởi vậy mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng chỉ có thể cắm đầu bay theo Phương Nguyên tiến thẳng về hướng tây bắc Việt quốc!

"Đi Vân Phù sơn, đương nhiên là muốn Trúc Cơ!"

Phương Nguyên không nói nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, trong lòng của hắn đã quyết định chủ ý.

"Ai da, Trúc Cơ là đại sự, bây giờ ngươi đi tới làm cái gì. Huống hồ chi bất kể là Cửu U thích khách hay là chân truyền Âm Sơn tông cũng đều không phải là đối tượng mà người vừa mới Trúc Cơ như ngươi có thể đối phó a. Không phải ngươi trông cậy vào sư huynh ta giúp ngươi xử lý cường địch chứ, kỳ thật mặc dù ta có chút bản sự, nhưng bản sự cũng không có lớn tới mức đó biết không. Ta giúp ngươi một lần còn được, nhưng đối đầu chính diện với Cửu U cung lại không được rồi. . ."

Tôn quản sự ở bên cạnh nói lải nhải không ngừng.

"Àiii, vậy mà tên này còn phê phán thích khách khác nói nhiều mới hay chứ?"

Trong lòng Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng nhiều lời với Tôn quản sự.

Đối với thân phận chân thật của Tôn quản sự, dĩ nhiên Phương Nguyên cũng rất tò mò, thế nhưng lúc này không có thời gian hỏi nhiều. . .

Hắn chỉ chuyên tâm nghĩ đến việc mình cần phải làm!

"Cam Long Kiếm. . ."

Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông kia, âm thầm nghiến chặt hàm răng.

Chút do dự trong lòng hắn lúc đầu, giờ phút này đã triệt để tan thành mây khói, chỉ còn lại trái tim kiên định tới cực điểm!

"Trước kia bởi vì không nắm chắc, nên không dám thử nghiệm ý nghĩ này, nhưng bây giờ. . ."

"Không nắm chắc ta cũng làm!"

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

"Vút!"

Phương Nguyên khống chế pháp bảo phi hành bay xẹt về phía chân trời tựa như một đạo lưu tinh, nhắm thẳng hướng bắc phóng đi.

Cũng không lâu lắm, trước mắt bọn hắn đã thấy được một dãy núi đen nhánh tọa lạc bên một vùng sông ngòi. Núi không cao nhưng lại lộ ra rất hùng vĩ, đây rõ ràng là một dãy núi màu đen trụi lủi không có cây cối gì mọc trên đó, nhưng ngược lại có thể nhìn thấy vô số hang hốc lít nha lít nhít, phía trên không của dãy núi còn có rất nhiều trận quang lấp lóe. Toàn bộ tòa đại sơn vậy mà đều được đại trận bao phủ bảo vệ.

Mà ở xung quanh dãy núi còn có không ít người tu hành đang tuần tra trên không trung, canh phòng cực kỳ sâm nghiêm!

"Vậy mà thật sự đi tới Vân Phù sơn sao?"

"Quả nhiên là muốn Trúc Cơ sao?"

"Đứa nhỏ này nghĩ gì vậy?"

Đám người vừa vội vừa nôn nóng nhao nhao hỏi thăm, nhưng Phương Nguyên lại không trả lời, khiến cho bọn hắn lập tức cảm thấy nóng nảy.

Ngược lại, Chu tiên sinh vào lúc này tỏ ra ngập ngừng muốn nói lại thôi, hắn hiểu rõ đệ tử của mình, biết Phương Nguyên là một người có tính tình quật cường, một khi không nói chuyện, mặt cũng sạm lại thì chắc chắn là trong lòng đã có quyết định, bất kể là ai cũng đừng hòng để hắn đổi ý!

Nhưng quật cường cũng có mặt tốt, có thể khẳng định rằng hắn không phải kẻ ngu!

"Phản đồ Thanh Dương tông Phương Nguyên, muốn vào Vân Phù sơn Trúc Cơ. . ."

Đúng lúc này, Phương Nguyên đã từ trên không trung hạ xuống phát ra một tiếng "Bùng", tạo thành một cái hố to trên mặt đất. Sau đó hắn từ trong hố chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đại trận thiết kế ở mặt tây sơn môn Vân Phù sơn trầm giọng quát, thanh âm lanh lảnh truyền ra khắp nơi!

. . .

. . .

"Tên kia thật sự đi Vân Phù sơn sao?"

Cũng chính vào lúc này, tại một nơi cách Vân Phù sơn không tới ngàn dặm, tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đang hiện ra vẻ vui mừng đầy mặt.

Toan Nghê Thú ở bên cạnh hắn lúc lắc cái đầu to, hướng về phía Vân Phù sơn gầm nhẹ.

"Công tử, tên kia biết rõ quay lại chính là tử lộ, sao dám nói đến là đến, chẳng lẽ trong đó có bẫy?"

Tiểu nô kia rất cẩn thận, kinh ngạc nói ra.

"Mặc cho hắn có âm mưu gì, chắc chắn ta cũng sẽ bắt hắn lại!"

Trong mắt Cam Long Kiếm hiện ra vẻ âm lãnh, trầm giọng nói: "Con chim nhỏ đã lọt vào trong tay, chẳng lẽ còn có thể để cho nó bay lên trời mất sao? Trước đó là do ta tính toán sai lầm, không nghĩ tới cái Thanh Dương tông lại to gan như vậy, dám phái trưởng lão xuất thủ cứng rắn cướp người từ trong tay Cửu U thích khách. Nhưng hiện tại ta muốn xem một chút, đích thân ta xuất thủ, đám trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương tông kia còn dám cản ta không?"

Hắn thét dài một tiếng, pháp lực tăng vọt, khí cơ bao phủ cả một vùng hư không.

Sau đó đầu Toan Nghê thú kia cũng gầm lên dữ tợn, cõng theo Cam Long Kiếm bay thẳng về phía Vân Phù sơn.

Đến lúc này, Cam Long Kiếm cũng thật sự nổi giận rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK