Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta biết, ngươi vẫn luôn chờ đợi ta thức tỉnh, phản phệ ta!"

Trong lòng quyết định một chủ ý, Phương Nguyên nhìn qua yêu ấn kia, thấp giọng lẩm bẩm.

Sau đó, trên mặt hắn bỗng nhiên lộ ra nụ cười lạnh: "Nhưng cuối cùng, ta vẫn nhanh hơn ngươi một bước!"

Nói rồi, hắn đưa tay cứa ngang qua Ma Ấn Kiếm, cắt ra một vết rách trong lòng bàn tay của mình, máu tươi chảy ra nhiễm lên Ma Ấn Kiếm. Trong sát na này, dường như Ma Ấn Kiếm đoán ra được hắn muốn làm gì, ẩn ẩn bốc lên sát khí!

Phương Nguyên thấp giọng nói: "Trước đây ngươi hấp thu không ít lực lượng, chỉ sợ cũng sắp đến ngày thức tỉnh, nhưng cũng không có gì, nếu ngay từ đầu ta đã áp chế ngươi, thì sẽ luôn áp chế ngươi. Nếu vận mệnh của ta với ngươi dây dưa với nhau, vậy thì dứt khoát nuôi dưỡng ngươi ở trong thể nội đi. Thiên Lôi chi lực, chính là khắc tinh của yêu tà, hi vọng ngươi ngủ say bên trong Lôi Hồ của ta, có thể giúp ta luyện thành đạo Lôi Linh thứ hai!"

Nói rồi, hắn liền phát ra một đạo pháp lực, bao phủ thanh kiếm kia vào bên trong.

Dưới pháp lực của hắn bao phủ, thanh kiếm kia vậy mà trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tiến vào trong cơ thể của hắn, từ từ chìm xuống phía dưới đạo cơ trong cơ thể hắn. Từ bên trong vũng Lôi Hồ thấp thoáng phát ra khí tức cực kì không cam lòng, chậm rãi ngủ say.

Phương Nguyên dùng phương pháp này, ở trong giới tu hành có một thuyết pháp, gọi là "Dưỡng kiếm!"

Có người tu hành Kiếm Đạo khi cảnh giới đạt đến bình cảnh sẽ dưỡng kiếm, mười năm tám năm, kiếm không hề ra khỏi vỏ.

Nhưng chờ đến thời điểm kiếm xuất vỏ, thông thường cũng chính là thời khắc cảnh giới Kiếm Đạo lại lần nữa đại phóng.

Đương nhiên, lần này Phương Nguyên dưỡng kiếm có chút khác biệt với người khác dưỡng kiếm. Hắn dưỡng kiếm không chỉ vì Kiếm Đạo, mà còn là để tu luyện thành một đạo Thần Linh khác bên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, chính là dung hợp giữa Kim Đạo lực lượng cùng lôi điện lực lượng: Bạch Hổ Lôi Linh!

Trong tứ Hành chi lực Kim Mộc Thủy Hỏa, lấy lôi lực làm vật dẫn liền có thể luyện ra Tứ Tướng Lôi Linh!

Mà đạo Thổ hành chi lực cuối cùng, đã nhảy ra khỏi lực lượng Tứ Tướng, tạo thành một vòng tròn viên mãn...

Đương nhiên, Phương Nguyên làm như vậy còn có nguyên nhân thứ ba chính là, nhấn Ma Ấn Kiếm này vào Lôi Hồ, cũng có thể mang lại tác dụng trấn áp nhất định.

Tối thiểu là trong thời gian ngắn, tạm thời hắn không phải cần cân nhắc chuyện ma ấn phản phệ nữa.

Làm xong hết thảy chuyện này, Phương Nguyên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thu lại tu vi, nhìn ra xung quanh.

Chỉ thấy bên trong Tụ Linh trận lúc này, lôi điện lực lượng bên trong viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia cũng đã sớm bị hấp thu hết, khối Lôi Thạch kia cũng vỡ nát, biến thành một đống bùn đất. Mà ở bên cạnh chân của mình lại là tấm thánh chỉ nhăn nhúm, tâm niệm của mọi người bên trong đã hết sạch, lúc này lại biến thành một mảnh vải vàng bình thường, không còn chỗ nào thần kỳ nữa!

"Phương tiểu ca, ngươi tu luyện xong rồi hả?"

Quan Ngạo tỏ ra ân cần tiến lại, tấm mặt to ngây ngốc nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên khẽ gật đầu: "Cuối cùng cũng toại nguyện hết thảy!"

Quan Ngạo ngây ngốc nhìn đống bùn ở phía xa, nghĩ mà sợ nói: "Tại sao ta cảm thấy ngươi bây giờ còn lợi hại hơn so với các chấp sự Thanh Dương tông vậy?"

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói: "Bởi vì hiện tại ta so với bọn hắn quả thực là lợi hại hơn!"

Quan Ngạo lập tức không biết nên trả lời như thế nào.

"Ô ô ô..."

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ú ớ, chỉ thấy tên tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên chế trụ kia mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn, nhưng vì không nói được nên chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ liên tiếp. Chỉ có ánh mắt là tỏ ra vô cùng mong mỏi nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên thở dài, đưa tay giải trừ áp chế pháp lực cho hắn.

Tiểu hoàng tử kia lập tức hưng phấn, nhanh như chớp chạy tới trước người Phương Nguyên, vui vẻ nói: "Trời ạ, ngươi lại là Thiên Đạo Trúc Cơ hả? Ngươi tu luyện là lôi pháp sao? Nhìn ngươi trung thực như vậy tại sao thực lực lại có thể mạnh như vậy? Ông trời ơi ta nhặt được bảo rồi, mẫu hậu mỗi ngày đều cầu nguyện bên trong hậu cung đã linh nghiệm rồi. Không cần nói gì khác, đi theo ta, giúp ta làm một chuyện đi..."

Phương Nguyên cau mày nói: "Làm cái gì?"

Tiểu hoàng tử kia hưng phấn nói: "Giúp ta phá trận a!"

Phương Nguyên lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Ngươi quên vì cái gì mới bị ta bắt tới đây rồi sao?"

Tiểu hoàng tử lập tức im lặng.

Lúc đó hắn chọc giận Phương Nguyên, chẳng phải là vì muốn cưỡng ép dẫn Phương Nguyên đi làm chuyện kia sao?

Chỉ có điều trong lòng hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, u oán nhìn Phương Nguyên: "Tại sao ngươi nhất định không chịu giúp ta chứ?"

Phương Nguyên nói: "Một là ta không tin được ngươi, hai là ta không có hứng thú!"

Tiểu hoàng tử hít mũi một cái: "Vì sao không tin được ta?"

Phương Nguyên hờ hững nhìn hắn, nói: "Thuộc hạ của mình chết đi cũng không quan tâm chút nào, người như vậy ít thân cận thì tốt hơn!

Tiểu hoàng tử cũng không nghĩ tới hắn lại nói chuyện này, sau một thoáng nao nao, trên mặt liền hiện lên vẻ khinh thường nói: "Ngươi đang nói tên Dạ hộ pháp kia sao? Ha ha, ngươi cho rằng hắn thật sự là người của ta sao? Ta đã sớm biết hắn âm thầm đầu phục ả Yêu phi kia, tới đây chính là để theo dõi ta chằm chằm. Nếu không phải ta không có đủ thực lực, không dám vạch mặt với Yêu phi thì đã sớm giết hắn rồi, còn chờ tới bây giờ sao?"

"Yêu phi?"

Phương Nguyên nhíu mày.

Trong mắt Tiểu hoàng tử lập tức lóe lên hận ý, thấp giọng nói: "Đó chính là một ả tiện nhân tâm địa ác độc, hai năm trước bản thân nàng bị trọng thương được phụ hoàng ta cứu, đưa vào cung. Thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đã mê hoặc phụ hoàng ta, ức hiếp mẫu hậu ta, âm thầm mua chuộc mấy vị tướng lĩnh, họa loạn triều cương. Lần này ta đi ra ngoài, mục đích cũng chính là để lấy một kiện Thần khí chém ả ta!"

Trông thấy tiểu hoàng tử tỏ ra kích động, Phương Nguyên cũng không vì đó mà thay đổi, chỉ tỏ ra hờ hững.

Phương Nguyên nhận ra được, hận ý trong lòng tiểu hoàng tử không giống như là giả vờ, thế nhưng cũng không có ý kiến gì.

Càng tiếp cận hoàng quyền, lòng người càng hắc ám, hắn đã học qua đạo lý này từ trên sách vở.

Hắn biết rõ hoàng quyền tranh đấu như vũng nước đục, nên cũng không tính liên quan quá nhiều.

"Ta biết ngươi vẫn còn chưa tin ta..."

Tiểu hoàng tử tựa như nhận ra hắn không có hứng thú, nhếch miệng nói: "Thế nhưng chuyện đó không quan trọng!"

"Vậy cái gì là quan trọng?"

“Quan trọng là, ta có thể gợi nên sự hứng thú của ngươi!"

Tiểu hoàng tử ra vẻ cao thâm nói một câu, sau đó lại tiếp lời: "Ngươi có biết vì sao ta lại muốn Lôi Thạch của Hỏa Vân lĩnh hay không?"

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng ngược lại cũng có chút hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK