Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nàng đưa cho ngươi?"

Cửu cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Nguyên, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói thanh đạm nhưng lộ vẻ nghiêm túc.

"Vâng!"

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, thu Hồng Loan vào túi, nói: "Lạc sư muội còn mời ta tham gia một hồi tiên yến trong tương lai!"

"Tiểu nha đầu cũng rất có lòng tin đối với ngươi. . ."

Cửu cô lại một lần nữa tươi cười một cách nghiền ngẫm, nói: "Chỉ là, ngươi xác định mình sẽ thật sự đi sao?"

"Ta đã đáp ứng Lạc sư muội thì tất nhiên sẽ đi!"

Phương Nguyên nghe Cửu cô nói thế thì có hơi nao nao, nhưng vẫn rất tự nhiên hồi đáp.

Cửu cô nghe xong thì giống như cười mà không phải cười, nói: "Vậy ngươi có biết ngưỡng cửa của tiên hội này là gì không?"

Lúc này Phương Nguyên lại có hơi ngơ ngẩn, Lạc Phi Linh cũng không đề cập qua với hắn về chuyện này.

Cửu cô nhìn ra nghi vấn của Phương Nguyên, nên nhẹ nhàng thở dài rồi giải thích: "Tiên hội kia đích thực là một hồi nhân gian thịnh sự. Tiểu nha đầu kia mời ngươi tới, chứng tỏ nàng thật sự để tâm tới ngươi. Nhưng ngươi có biết, trong vạn năm qua, người có tư cách tham gia hồi tiên hội này, nếu không phải là Đạo Tử thánh địa thì phải là thế gia chi chủ, hoặc là cường giả hoành hành ngang dọc một phương, đây đều là những người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tu vi thấp nhất. . . Hẳn là một lão tu sĩ Nguyên Anh tiền kỳ, có điều lão nhân gia hắn là Trận sư cao minh nhất đương thời, cho nên được phá lệ mời tới!"

"Nguyên Anh tiền kỳ? Trận sư cao minh nhất?"

Phương Nguyên nghe xong, trái tim nhịn không được mà nhảy lên một cái, có hơi kinh ngạc nhìn sang Cửu cô.

Trong lúc nhất thời, hắn vẫn cho rằng Cửu cô đang nói đùa với mình, làm gì có tiên hội nào có ngưỡng cửa cao như vậy được?

Có điều mặc dù Cửu cô đang mỉm cười, thế nhưng thần sắc lại vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là không hề có ý nói đùa.

Sau đó hắn lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn về phía Lạc Phi Linh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Lạc sư muội trêu đùa ta sao?"

Thế nhưng khi vừa nghĩ tới bộ dạng lúc ấy của Lạc Phi Linh, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này.

Nói đúng ra, Lạc Phi Linh không những không đùa giỡn, mà còn tỏ vẻ nghiêm túc nhất từ trước tới nay, thậm chí còn có hơi. . . cầu khẩn!

Thấy hắn có vẻ chần chờ, Cửu cô chợt cười nói: "Sao vậy, sợ à?"

Phương Nguyên lắc đầu, nói: "Chuyện tương lai, ai cũng không nói chắc được, tại sao lại phải sợ cơ chứ?"

Cửu cô nghe xong thì giống như có hứng thú hơn với Phương Nguyên. Nàng dùng ánh mắt đánh giá hắn, lại chậm rãi quét qua Lạc Phi Linh ở một bên, bỗng nhiên thấp giọng thở dài, nói: "Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng, lòng dạ rất cao, nói chuyện cũng rất có khí phách. Chẳng trách nha đầu này lại để ý tới ngươi như vậy, còn muốn đánh cược trên người ngươi một phen. Thân là cô cô của nàng, sao ta lại không đề phòng giúp nàng được chứ?"

Nói xong, sắc mặt nàng cũng có hơi ảm đạm: "Cũng không uổng công ta cưng chiều nàng như vậy!"

Nhìn qua thần sắc của Cửu cô, tâm tình Phương Nguyên khẽ động một chút. Hắn thấp giọng nói: "Tiền bối, Lạc sư muội nàng có phải. . ."

"Ngươi là một hài tử thông minh!"

Cửu cô nhìn xem Phương Nguyên, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó lại lắc đầu: "Nhưng vẫn không đủ thông minh!"

Phương Nguyên không trả lời, chỉ ngưng thần nhìn sang nàng.

Cửu cô cười nói: "Nếu người thật sự thông minh thì không nên hỏi ra vấn đề này, hẳn là nên trực tiếp trả lại hồ lô này cho nàng, sau này hãy tránh xa nàng ra. Bởi vì chắc ngươi cũng nhìn ra được, các ngươi là người của hai thế giới, qua lại quá gần sẽ chỉ mang tới tai họa cho bản thân mình!"

Sắc mặt Phương Nguyên có hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó mới âm thầm cắn răng một cái, ngẩng đầu lên.

Hắn duy trì giọng nói bình ổn, thấp giọng nói: "Nếu tiền bối chỉ muốn nói với ta những thứ này, vậy thì cũng quá sáo lộ đi!"

"Dám nói chuyện với ta như thế, xem ra lá gan của tiểu tử ngươi đúng là rất lớn!"

Cửu cô nghe Phương Nguyên nói thế, giống như cười mà không phải cười, tập trung thần niệm vào Phương Nguyên.

Phương Nguyên minh bạch trong lòng, hắn biết nếu như nữ nhân này muốn giết mình thì thậm chí không cần phải nhấc đầu ngón tay. Bởi vậy hắn không định nói tiếp gì đó để chọc giận nàng ta, nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng, nên hắn chỉ dùng một ánh mắt yên tĩnh để nhìn sang Cửu cô.

Không đồng ý, cũng không phản bác.

"Ngươi cảm thấy ta nói không đúng?"

Cửu cô quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, dường như rất có hứng thú, khẽ nói: "Với trí thông minh của ngươi thì không thể nào không đoán ra được gì đó!"

Phương Nguyên biết nàng ám chỉ cái gì. Hắn trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói: "Nếu như tiền bối ám chỉ thân phận của Lạc sư muội, vậy thì ta quả thực đoán được một chút. Ta cũng biết lai lịch của Lạc sư muội nhất định bất phàm, có lẽ, đó là độ cao mà ta thậm chí còn không thể tưởng tượng ra nổi. . ."

Cửu cô mỉm cười, không cắt lời Phương Nguyên, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.

"Nhưng thế thì có sao?"

Phương Nguyên thấp giọng nói: "Nếu ta đã đáp ứng nàng, vậy thì đến lúc đó ta nhất định sẽ đi đến gặp nàng, bất kể ngưỡng cửa của tiên hội kia cao bao nhiêu, đường xá có xa xôi cỡ nào. Cho nên tiền bối không cần sớm cảnh cáo ta làm gì, cho dù ngươi cảnh cáo thì ta cũng sẽ không để ở trong lòng!"

Thái độ của hắn rất bình thản, thậm chí có thể nói là hơi cuồng vọng, nhưng Cửu cô lại không tức giận.

Hoàn toàn tương phản, nàng lại có vẻ hơi thưởng thức, cười nói: "Lời này của ngươi cũng có mấy phần đạo lý, khiến ta cũng có chút yên tâm về ngươi. Ta cũng không phải là hạng người thích ỷ vào địa vị để cuồng vọng, mặc dù chút tu vi này của ngươi thực sự khó lọt vào pháp nhãn của ta. Nhưng ta không thể không thừa nhận, xét theo điểm xuất phát của ngươi, đây đã là một cảnh giới đủ để kiêu ngạo!"

Nàng dừng lại một chút, sau đó mới đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng khen ngợi: "Ngũ Hành viên mãn, nửa bước Thiên Đạo. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK