Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi hai người đang nhìn nhau, ngầm xác nhận đối phương tuyệt đối chưa từng nghe nói qua, bên trong Ma Tức hồ lại có một nơi quỷ dị như vậy, bất chợt liền nghe thấy bên trong tiên viện kia có tiếng cười to truyền đến, sau đó chỉ thấy từ trong tiên viện bước ra một vị thiếu niên mặc áo đen đang nhanh chóng tiến tới. Đó là một nam tử tuổi chừng 18, 19, khí vũ bất phàm, trên người mặc một kiện áo bào màu đen, phía trên thêu hoa văn cổ quái. Người này từ xa đi tới trước mặt Phương Nguyên, cúi thấp người thi lễ, cười nói: "Không kịp nghênh đón từ xa, mong rằng thứ tội!"

"Khách khí, không biết các hạ là. . ."

Nhìn thấy người này, trong lòng Phương Nguyên càng cảm thấy kinh ngạc, khẽ thi lễ đáp lại, không nhịn được thấp giọng hỏi.

Nam tử áo đen kia cười nói: "Dễ nói, ta chính là người hầu của chủ nhân nơi đây, chuyên chờ đợi người hữu duyên tới!"

"Người hữu duyên?"

Phương Nguyên nghe vậy khẽ giật mình, cảm thấy khó hiểu.

Lạc Phi Linh lại trực tiếp hỏi thẳng: "Các ngươi đang chờ người hữu duyên như thế nào?"

Nam tử áo đen kia cười nói: "Có thể vào tới nơi đây, nhìn thấy khu tiên viện này, tự nhiên chính là người hữu duyên!"

"Chúng ta chẳng qua là bị một con mèo trắng lừa tới. . ."

Lạc Phi Linh nhịn không được, cau mày nói.

Nam tử áo đen tự xưng là người hầu kia lại cười nói: "Bạch Công có linh, nó vốn thường xuyên dẫn người hữu duyên tới đây!"

Nói rồi, hắn nhích người sang bên cạnh nhường lối, cười nói: "Bất kể có người dẫn đường hay không, có thể đến đây chính là hữu duyên, hai vị mời vào!"

Hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh đều cảm thấy vô cùng quỷ dị, dĩ nhiên không muốn tùy tiện đi vào.

Người hầu áo đen kia lại cười nói: "Hai vị đã đến nơi đây, không tiến vào thì còn có thể đi đâu chứ?"

Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh quay đầu nhìn về phương hướng bọn hắn vừa tiến vào, vậy mà đã không còn bất luận con đường nào, chỉ thấy trước mắt là núi cao liên miên vô tận, càng không có lấy một chút ma tức Hắc Ám, như thể trong lúc vô tình bọn hắn đã tiến vào một thế giới khác vậy. . .

"Đến đâu hay đến đó vậy, đi xem thử một chút đi!"

Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh liếc nhau một cái, không nói một lời, chậm rãi đi thẳng về phía trước, thầm lưu tâm quan sát.

Bước qua sơn môn cao lớn từ bạch ngọc điêu khắc thành, hai người bọn họ lại khẽ giật mình, chỉ thấy trong tiên viện vậy mà mọc lên vô số linh dược, xanh um tươi tốt, kỳ hoa dị thảo khắp nơi trên đất, đơn giản là có vô số loại linh dược, đều là những linh dược ở bên trong Ma Tức hồ cũng vô cùng hiếm thấy. Thậm chí nhìn khắp toàn cảnh, cũng có thể dễ dàng thấy được mấy loại bảo dược ở phía xa đang đón gió chập chờn, hương thơm xông vào mũi.

Có thể nói, ngay cả Hồng Châu Quả trước đó Lạc Phi Linh vì Phương Nguyên mà cướp đoạt được kia, so với trong này cũng không đáng là gì. . .

"Tại sao nơi này lại có nhiều linh dược như vậy?"

Hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh khẽ giật mình.

Bên trong Ma Tức hồ đương nhiên là không thiếu linh chu bảo dược, bằng không bọn hắn tiến vào đây là vì cái gì chứ?

Nhưng mấu chốt chính là, linh chu bảo dược xung quanh nơi này cũng quá nhiều đi, đơn giản là nhiều như cỏ dại vậy.

"Ha ha, hai vị đã là người hữu duyên đến nơi đây, vậy xin cứ tự nhiên, những linh dược này quả thật đều là bảo bối, trong Ma Tức hồ này, vốn là linh dược mọc khắp nơi trên mặt đất, có điều cứ mười năm một lần, đều bị người hái hết. Nhưng khu tiên viện chúng ta đang đứng này, lại không phải ai cũng có thể tiến vào, lâu dần liền sinh ra những kỳ hoa dị thảo này, nếu hai vị có hứng thú, chi bằng cứ hái đi, lấy sạch cũng không sao!"

Người hầu áo đen kia tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh, khách khí cười nói.

"Là thật. . ."

Lạc Phi Linh lặng lẽ bấm vào một lá linh dược, ghé tai nói nhỏ với Phương Nguyên.

"Thật cũng được, giả cũng được, đều không quan trọng!"

Phương Nguyên khe khẽ lắc đầu, nhìn người hầu áo đen kia nói: "Không biết chủ nhân nơi này hiện ở đâu, chúng ta lại làm thế nào mới có thể rời đi?"

Người hầu áo đen kia nghe vậy liền tỏ ra hơi kinh ngạc, cười nói: "Phương Nguyên đạo hữu không có hứng thú đối với những linh dược này sao?"

"Ngươi biết tên của ta?"

Phương Nguyên lập tức khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi.

"Ta biết có lẽ còn nhiều hơn so với dự liệu của hai vị một chút...”

Người hầu áo đen kia chỉ cười một tiếng, cũng không trả lời, chỉ nhìn qua linh dược khắp nơi trên mặt đất, nói: "Ngũ đại tiên môn Việt quốc tiến vào Ma Tức hồ này, mang tiếng là trảm yêu trừ ma, song kì thực chính là vì tài nguyên tu hành, mà hiện tại chúng ta ở nơi này, linh dược chỉ được xem như cỏ dại. Chi bằng Phương Nguyên đạo hữu hái hết toàn bộ đi, có những linh dược này, tài nguyên của mình ngươi có lẽ còn nhiều hơn tất cả mọi người trong ngũ đại tiên môn cộng lại. . ."

Phương Nguyên nhíu mày, nói: "Tài nguyên đủ dùng là được, Thanh Dương tông đối xử với ta không tệ, ta chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu hành!"

Thấy hắn tỏ ra bình thản như vậy, người hầu áo đen kia dường như cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cười nói: "Ta đây có chút không rõ, dường như Phương Nguyên đạo hữu xuất thân có chút bần hàn, từ nhỏ đã cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, lúc này gặp được vô tận tài nguyên, vì sao biểu hiện lại lãnh đạm như vậy?"

Phương Nguyên nghe lời này, liền hơi cau mày: "Xuất thân bần hàn thì nhất định sẽ truy cầu tiền tài sao?”

Người hầu áo đen kia cười nói: "Hơn phân nửa như vậy!"

Phương Nguyên khẽ lắc đầu, nói: "Lời ấy có lẽ không sai, nhưng lại nông cạn. . ."

Hắn dừng một chút, mới khẽ nói tiếp: "Người xuất thân bần hàn từ nhỏ chân chính, thứ truy cầu không phải là tiền tài, mà là bản lĩnh sống yên phận!"

Người hầu áo đen kia nghe vây liền hơi ngẩn người, sau đó cười nói: "Nói rất hay! Tiền tài luôn luôn có khả năng bị người khác cướp đi, cũng có thể sẽ tiêu hết sạch sẽ, duy chỉ có một thân bản lĩnh, là thứ vĩnh viễn tồn tại trên người mình!" Nói rồi, hắn lại nhìn về phía Lạc Phi Linh, cười nói: "Phi Linh tiên tử thì sao? Dường như ngươi cũng không quá động tâm đối với những linh chu bảo dược mọc đầy đất này nha. . ."

Lạc Phi Linh nhếch miệng, nói: "Tài nguyên ta có vốn đã nhiều hơn so với đệ tử ngũ đại tiên môn cộng lại rồi. . ."

Người hầu áo đen: ". . ."

Phương Nguyên: "Haziiii. . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK