Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý trưởng lão đang đứng trên một tòa cung điện phía sau tầng thứ hai đại trận, thấy thế tới của hắn quá nhanh, vượt qua trở ngại vọt tới trước người mình, lúc này cũng cảm thấy cực kỳ giật mình. Lão nghiến răng xông lên giữa không trung, liên tục kết mấy đạo pháp ấn, hiện ra một đầu Hỏa Long quay quanh người.

Hung uy phát ra bốn phía, từ giữa không trung đập xuống.

Lần này lại không phải cố ý yếu thế giống như lúc dụ địch xâm nhập trước đó, mà là chân chính phát huy ra bản lĩnh của mình.

"Hừ!"

Thế nhưng tên Dạ hộ pháp kia thấy vậy chỉ tỏ ra lạnh lùng, đột ngột đạp một bước vào không trung tiến lên, vậy mà lại xem Hỏa Long kia như không có. Mãi đến khi Hỏa Long áp sát người mới kéo đuôi áo choàng màu đen sau lưng đưa ra trước người, bao phủ Hỏa Long lại. Mà trường thương của hắn thì lắc một cái, trong hư không liền xuất hiện từng vòng gợn sóng, mũi thương xuyên qua từng vòng tròn gợn sóng chỉ về vị trí trái tim Lý trưởng lão ở phía xa!

Lý trưởng lão cũng thầm giật mình, hai tay đập xuống một cái, mặt đất lập tức dâng lên mấy bức tường đá.

Nhưng lực lượng một thương này đánh tới lại to lớn đến lạ thường, mấy bức tường đá đồng thời vỡ nát, một thương kia vẫn thẳng tắp chỉ tới.

Khoảng cách tới trái tim Lý trưởng lão đã không đủ ba thước!

"Lui lại!"

Mấy vị trưởng lão Hỏa Vân lĩnh khác cũng vừa sợ vừa giận, cùng nhau tiến lên.

Thế nhưng trường thương của nam tử áo choàng đen kia chợt vung vẩy, thân hình di chuyển tựa như quỷ mị, áo choàng mở ra phía ngoài, lóe lên một áng lửa. Không ngờ lại là đầu Hỏa Long vừa bị áo choàng bao phủ kia, lúc này lại bị phóng thích ra. Mấy vị trưởng lão kia bị xuất thủ bất ngờ, đành phải liều mạng đón lấy, nhưng bên trong Hỏa Long này ẩn chứa một thân pháp lực của Lý trưởng lão, làm sao bọn hắn có thể tiếp được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi...

Nam tử áo đen kia vẫn một mực chạy về phía trước, trường thương vẫn vững vàng chỉ vào tim Lý trưởng lão như trước.

Hứa Thanh Doanh thấy vậy kinh hãi, vội vã định huy động trận quang ngăn cản nam tử kia, nhưng Lý trưởng lão lại ngăn cản trước mặt nàng, muốn huy động trận quang đánh tới trừ phi là trực tiếp xé nát Lý trưởng lão cùng một chỗ. Trong lòng chỉ một thoáng do dự, thời cơ cũng đã trôi qua...

Bình!

Lý trưởng lão rốt cục cũng lui trở về, lưng đụng vào vách đá phía sau vô cùng chật vật, toàn thân toát mồ hôi lạnh...

Nhìn qua bóng hình nam tử áo đen kia, trong lòng lão đã hoảng sợ đến cực điểm.

Trực giác của lão cho thấy, tu vi của đối phương kỳ thật cũng không cao đến mức độ có thể nghiền ép mình, cùng lắm cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ giống như mình mà thôi. Mà từ lúc hắn phóng lên núi tới giờ vẫn chưa từng thi triển qua pháp thuật, nên không biết được hắn là Trúc Cơ mấy mạch. Thế nhưng lực lượng của hắn hết lần này tới lần khác lại mạnh đến kinh người, chiếc áo choàng màu đen kia cũng thập phần cổ quái, vậy mà khiến cho mình thoáng mất tập trung, suýt nữa mất mạng dưới thương của đối phương.

Vụt...

Một bóng người màu đen bay thẳng đến tầng thứ ba của đại trận, chiếc áo choàng màu đen bồng bềnh giữa không trung từ từ rủ xuống.

Hai chân tiếp xúc mặt đất, nam tử áo đen kia thản nhiên nói: "Thiên Ngoại Lôi Thạch ở đâu?"

Hứa Thanh Doanh trông thấy một thân sát khí của hắn liền kinh hãi, ngay cả Lý trưởng lão cũng không địch nổi, nàng hoàn toàn không dám ra tay.

Mà khi nghe thấy nam tử này lên tiếng, trong làng nàng càng nghi hoặc không thôi.

Chuyện về Thiên Ngoại Lôi Thạch trước giờ luôn là một bí mật của Hỏa Vân lĩnh, chỉ có cha con nàng biết, ngay cả Lý trưởng lão cũng không biết rõ, mãi đến khi Hỏa Vân lĩnh bị Phương Nguyên vây khốn, nàng mới không giấu được nói ra. Nam tử này sao lại biết được chứ?

"Ở..."

Nàng theo bản năng định nói ra.

Thế nhưng mới nói được nửa chừng lại trở nên do dự...

Vị kia Trận sư phía sau núi kia đã đặc biệt dặn dò qua, đừng để ai quấy rầy hắn, chắc là hắn đang hành công đến thời điểm then chốt. Những người tu hành đều biết, nếu đang tu luyện đến thời điểm then chốt lại bị người ta quấy rầy, hậu quả nhẹ nhất cũng là tẩu hỏa nhập ma, tu vi hao tổn nhiều...

Nếu lúc này mình nói ra vị trí của hắn, chẳng phải là hại chết hắn?

"Hừ!"

Nam tử áo choàng đen đột nhiên đạp một bước về phía trước, đâm ra một thương về phía Hứa Thanh Doanh.

"Bành!"

Sát khí bên trên thân thương tỏa ra khiến Hứa Thanh Doanh kinh hãi, vội vàng tế lên một tấm chắn màu xanh.

Nhưng lực lượng một thương này quả thực quá mạnh, tấm chắn nàng tế lên cơ hồ chỉ trong thoáng chốc đã bị phá toái. Sau đó một thương kia ghim thẳng vào bụng của nàng, đẩy nàng không ngừng lui về phía sau cho đến khi đụng phải Lý trưởng lão, hai người đồng thời bị ghim vào vách đá, miệng phun ra ngụm lớn máu tươi.

"Ở đâu?"

Nam tử kia hất lên áo choàng màu đen, lại lần nữa chậm rãi mở miệng hỏi.

Hứa Thanh Doanh đau đến thân thể co quắp, nhìn qua nam tử áo choàng màu đen như nhìn thấy ma.

Trong lòng nàng cũng muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn có chút do dự...

Nàng cảm nhận được một cách vô thức rằng, mình không nói ra được là bởi vì vị Trận sư kia đã hạ cấm chế trên người mình.

"Ở... Ở..."

Đôi môi nàng run rẩy, liên tục nói ra mấy chữ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói ra được ở nơi nào.

"Ở... Nơi... Nào..."

Nam tử áo choàng màu đen rõ ràng không kiên nhẫn được nữa, chậm rãi chuyển động trường thương, quấy gan ruột Hứa Thanh Doanh lộn lên.

Hứa Thanh Doanh đau đến chảy ra nước mắt, im ắng há hốc mồm.

"Thanh Doanh chất nữ, mau nói đi..."

Lý trưởng lão ở bên cạnh cũng không nỡ nhìn, bi phẫn kêu lớn.

Thế nhưng đúng vào lúc này, từ phía sau núi bỗng nhiên truyền ra một âm thanh lạnh nhạt: "Ở đây!"

"Soạt!"

Nam tử áo choàng màu đen đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt như kiếm nhìn ra phía sau núi.

Chỉ nghe thấy thanh âm kia lại tiếp tục cất lên, giọng nói tỏ ra hờ hững: "Có bản lĩnh thì tới bắt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK