"Xong..."
Ngay cả Phương Nguyên, sau khi bị Hắc Ám Ma Triều cuốn vào cũng không nhịn được lòng sinh tuyệt vọng: "Thật sự phải chết sao?"
Bị cuốn vào trong Hắc Ám Ma Triều, cuồng phong tàn phá bừa bãi, loạn lưu khuấy động, người ở trong đó, tựa như là cuốn vào sóng lớn, không thể động đậy, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, không biết thân ở nơi nào, lại càng không biết đi về nơi nào. Càng kinh khủng hơn chính là, trong Hắc Ám Ma Triều này, Hắc Ám ma tức quá mức nồng đậm, một khi bị Hắc Ám ma tức bực này bao phủ, bình thường đều sẽ lập tức bị dập tắt tâm thần, đọa hóa nhập ma, lúc này Phương Nguyên cũng cảm nhận được loại ma ý tuôn ra trong tâm kia, tựa như là từng con côn trùng muốn tiến vào trong đầu mình vậy.
Đây căn bản là tình huống khiến cho người ta vô cùng tuyệt vọng...
Quả thật giống như đưa một ngọn đèn dầu vào trong cuồng phong vậy, trong nháy mắt sẽ bị dập tắt không thể nghi ngờ.
Linh quang của Linh Quang Phù trên đỉnh đầu Phương Nguyên đã sớm bị cuốn vào trong Hắc Ám ma tức, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị dập tắt.
Phương Nguyên biết đây là một loại tuyệt địa, bởi vậy ngoại trừ chửi ầm lên mấy tiếng ra, cũng không có biện pháp nào, tựa như thấy được đại đao của đao phủ đang chém xuống cổ của mình vậy, dù có làm bất kỳ điều gì để cứu vãn, cũng đã không còn kịp rồi...
Nhưng sau hồi lâu hắn mắng, hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Lúc này xác thực hắn đã bị Hắc Ám ma tức bao phủ, đủ loại ma niệm cũng tựa như côn trùng quỷ dị chui vào nhục thể của hắn, chui vào trong tâm thần của hắn, khiến cho hắn lúc nào cũng muốn phát cuồng gào thét, khát máu, nhưng sau thời gian mấy tức đã trôi qua, vậy mà hắn cũng không thật sự bị đọa hóa, mặc dù toàn thân đã đến giới hạn phát cuồng, nhưng hết lần này tới lần khác một điểm linh thức cuối cùng vẫn tồn tại...
Tựa như một ngọn đèn dầu đã gần tắt ngấm, hết lần này tới lần khác vẫn còn một điểm sáng cuối cùng, không chịu tán đi.
"Phù duy đạo, thiện thải thả thành."
(Dịch nghĩa: Chỉ có đạo là khéo sinh và tác thành vạn vật.)
Sau khi ý thức được vấn đề, Phương Nguyên lập tức phát hiện ra, tại chỗ sâu trong đầu của hắn đang có một loại âm thanh tụng kinh trầm hùng trang nghiêm chậm rãi vang lên, như có như không, cẩn thận lắng nghe thì không nghe rõ, nhưng lúc không chú ý lắng nghe lại có cảm giác thanh âm tụng kinh kia lúc nào cũng tồn tại, cứ vang vọng trong đầu của hắn, tựa như là thần chung trong cổ mộ, lắng sâu vào trong lòng...
Loại cảm giác này, đúng là thứ lúc trước khi hắn lần đầu tiên đạt được “Đạo Nguyên Chân Giải” cảm nhận được!
Cũng chính loại cảm giác này xuất hiện, khiến cho tâm thần hắn vậy mà vẫn còn duy trì được một sợi linh thức cuối cùng, chưa từng dập tắt!
Nhưng sợi linh thức này, thực sự quá nhỏ yếu.
Yếu đến mức lúc nào cũng có thể biến mất không thấy gì nữa...
Một sợi linh thức nhỏ yếu, đối kháng với Hắc Ám ma tức vô biên vô tận, tựa như sâu kiến đối kháng với Thương Thiên...
Vào lúc này, có lẽ đối kháng là chuyện thật buồn cười, từ bỏ mới là sáng suốt...
Thế nhưng...
"Không, ta không thể chết, sao ta có thể chết được?"
"Ta mười năm khổ đọc, mắt thấy rốt cục cũng có chút hi vọng quật khởi, sao có thể chết ở trong thí luyện chi địa như vậy chứ?"
"Tựa như một bài thơ mới viết một nửa, một bức tranh mới vẽ được nửa quấn, ta há có thể buông bút ra?"
Trong nội tâm Phương Nguyên dâng lên cảm giác không cam lòng.
"Cho dù là phải chết, ta cũng muốn chống cự đến khoảnh khắc hồn phi phách tán..."
Ôm ý nghĩ này, hắn cắn chặt hàm răng, đồng thời cũng tụng niệm lên “Đạo Nguyên Chân Giải”.
Hắn đang tìm kiếm thanh âm tụng kinh ở sâu trong đầu kia, tụng niệm “Đạo Nguyên Chân Giải”, bảo trụ sợ linh thức còn sót lại.
“Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi; trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong; hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi.”
“Bất tiếu, bất túc dĩ vi đạo.”
“Cố kiến ngôn hữu chi: minh đạo nhược muội,tiến đạo nhược thối, di đạo nhược loại; thượng đức nhược cốc, đại bạch nhược nhục, quảng đức nhược bất túc, kiến đức nhược thâu; chất đức nhược du.”
“Đại phương vô ngung, đại khí vãn thành, đại âm hi thanh; đại tượng vô hình, đạo ẩn vô danh.”
"..."
Thanh âm bình tĩnh mà trang nghiêm vang lên quanh quẩn trong tâm hắn, giao hoà cùng với thanh âm tụng kinh mơ hồ trong đầu hắn kia.
Trước đây, hắn đã từng dùng “Đạo Nguyên Chân Giải” đối kháng với ma ấn Huyết Hải Huyễn Tượng, mà hiện tại, hắn lại dùng “Đạo Nguyên Chân Giải” để đối kháng với ma niệm vô biên vô tận này, loại phương pháp này chỉ có hắn mới có thể sử dụng, bởi vì bản thân “Đạo Nguyên Chân Giải” cũng không có năng lực đối kháng ma niệm, Phương Nguyên có thể đối kháng đó là bởi vì trong quá trình trưởng thành, hắn đã đầu nhập quá nhiều tâm huyết vào “Đạo Nguyên Chân Giải”!
“Đạo Nguyên Chân Giải”, ở mức độ nào đó, chính là đạo tâm của hắn!
"Meo..."
Mà vào lúc này, phía dưới Hắc Ám Ma Triều đang quét qua, con mèo trắng kia cũng đang đứng ở trên mỏm đá xanh, bộ lông màu trắng đều dựng đứng lên như thép nguội, nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên đang bị vô tận ma phong bao phủ cuốn về phương xa kia. Xung quanh nó, ma khí mãnh liệt, hôn thiên ám địa, nhưng nó lại không để ý chút nào, chỉ duỗi cổ hướng về phiến mây đen, thanh âm khàn khàn gào lên.
“Thường không, để chiêm nghiệm chỗ uyên áo của Đạo; Thường có, để chiêm nghiệm chỗ vi tế của Đạo.”
"Hai cái đó cùng một mà khác tên. Cùng gọi là huyền".
"Huyền diệu khó giải thích. Chúng diệu chi môn (Cửa vào vi diệu)".