Đối với chuyện này, có người tán đồng, có người không tán đồng, nhưng vào lúc này, không có người nào dám lên tiếng.
"Động thủ cứu người!"
Nhìn qua Già Lam Thảo mà Tiểu Kiều sư muội đưa đến trước mặt mình, Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, chỉ là nhàn nhạt phân phó một câu.
"Tốt, ngươi cũng đừng hối hận!"
Nhiếp Hồng Cô cắn răng tiếp lấy Già Lam Thảo, trực tiếp ném vào trong lò đan.
"Ai. . ."
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nhìn thấy Già Lam Thảo bay vào đan lô, gần như theo bản năng, đồng thời thở dài một tiếng.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong lần này xuất quân, một gốc bảo dược trân quý nhất cứ như thế biến mất.
Nói không đau lòng thì chắc chắn là giả!
Có điều, sau khi cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt của bọn hắn khi nhìn qua Phương Nguyên lại càng thêm kính nể. Một loại cảm giác khó mà dùng lời nói để diễn tả được dâng lên từ tận đáy lòng bọn hắn. Bọn hắn không nói ra được đó cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy bọn hắn đã có nhiều hơn một loại cảm giác một tín nhiệm đối với Phương Nguyên!
Trước đó bọn hắn đều có hơi không cam lòng vì lưu lại Tiểu Trúc phong, nhưng bây giờ lại cảm thấy lưu lại là một chuyện đáng để ăn mừng.
"Thật đúng là người khờ có ngốc phúc, trải qua hồi tai nạn này, một thân tu vi của hắn hẳn tăng mạnh đi. . ."
Mặc dù Nhiếp Hồng Cô có hơi điên, nhưng thủ đoạn luyện đan thì lại không kém. Nàng ta nhanh chóng phong tỏa dược tính của Già Lam Thảo, lại thêm vào mười mấy linh dược khác để luyện ra một viên bảo đan. Dưới tình thế cấp bách, phẩm chất của đan dược này tất nhiên là không quá cao, có điều cũng coi như không tệ. Sau đó bảo đan được đặt vào trong miệng Quan Ngạo, rất nhanh liền thấy sắc của mặt hắn chuyển biến tốt đẹp, những cơn thở dốc cũng nhẹ nhàng đi.
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều không lên tiếng, nhưng trong lòng đoán chắc rằng tính mạng của Quan Ngạo đã được giữ lại, hơn nữa còn nhận được một hồi đại tạo hóa!
Bảo dược có thể giúp cho người ta Trúc Cơ, có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ nâng cao tu vi, toàn bộ đút cho một tên đệ tử Luyện Khí kỳ, dùng đầu ngón chân cũng biết là sẽ có hiệu quả gì. E rằng ngay cả tiên môn cũng không dùng đại thủ bút như thế để bồi dưỡng nhân tài!
Thẳng đến khi Phương Nguyên nhìn thấy Quan Ngạo đã giữ lại được tính mạng thì sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.
Sau đó, mãi đến lúc này, ánh mắt của hắn mới lướt qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong đang đứng ở bên ngoài động phủ. Ánh mắt của hắn như kiếm quang, thản nhiên nói: "Hiện tại cũng nên tìm ra vị gian tế không cam lòng lưu lại Tiểu Trúc phong. Bây giờ tự ngươi đứng ra, hay là để ta tìm ra từng người?"
"Cái gì? Có gian tế sao?"
"Có người ngoài xâm nhập vào Tiểu Trúc phong sao?"
Bỗng nhiên nghe thấy Phương Nguyên nói một câu như vậy, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều cảm thấy kinh hãi.
Những sự tình vừa rồi phát sinh quá nhanh. Từ việc có người xâm nhập lãnh địa của Tiểu Trúc phong để lấy trộm linh dược, đến việc những người này thi triển thực lực cường hoành để đào tẩu, sau đó phát hiện ra thân phận của bọn hắn lại là đệ tử Thần Tiêu phong. Có thể nói là từng cơn sóng nối nhau liên tiếp, gần như khiến cho người không kịp nhìn, thậm chí cũng không kịp nghĩ ra những người này làm thế nào tiến vào, mãi đến lúc này, bọn hắn mới kịp phản ứng lại. . .
"Đúng vậy, mặc dù tu vi khí tức của đệ tử Thần Tiêu phong bọn hắn tương đối giống chúng ta, không dễ dàng phát giác. Nhưng vừa rồi khi chúng ta đóng quân đã dựa vào trận thế mà đóng, nếu ngoại nhân xông vào thì không thể nào không bị phát hiện được. Bọn hắn làm thế nào để một đường xâm nhập vào đây?"
Sắc mặt của Tiểu Kiều sư muội cũng trở nên khó coi, ánh mắt nàng nhìn lướt qua đám đệ tử Tiểu Trúc phong.
Không hề nghi ngờ gì nữa, trong Tiểu Trúc phong có người tiếp ứng cho những đệ tử Thần Tiêu phong này.
Lại liên tưởng đến việc Tiểu Trúc phong vừa mới phát hiện Già Lam Thảo không lâu, những đệ tử Thần Tiêu phong này liền xuất hiện, vậy thì càng thêm khả nghi!
Chẳng lẽ có người mật báo cho Thần Tiêu phong biết ư?
Nếu như vậy thì liền nghiêm trọng. Mọi người ban đầu vốn không đủ thực lực, toàn dựa vào việc hỗ trợ lẫn nhau và một loạt an bài của Phương Nguyên nên mới có thể chống đỡ ở trong Ma Tức hồ hung hiểm trùng điệp này. Kết quả trong sự việc này, thế mà còn có người không đoàn kết với đám đồng môn, vậy mà lại báo tin cho người ngoài, còn thả cho người ngoài tiến vào lãnh địa của Tiểu Trúc phong để trộm thuốc. Hành vi này đáng hận đến cỡ nào cơ chứ?
"Bá bá bá. . ."
Gần như chỉ trong chớp mắt, đám đệ tử Tiểu Trúc phong đồng loạt nhìn về phía mấy vị đệ tử.
Bởi vì nếu như muốn thả cho người ngoài tiến vào, vậy tất nhiên là những đệ tử đóng quân canh giữ ở ngoài cùng vào thời điểm đó có hiềm nghi lớn nhất.
"Đừng gợi lên sự nghi ngờ trong lòng các đồng môn, tự mình đứng ra đi!"
Phương Nguyên mặt không biểu tình, thậm chí cũng không nhìn về phía bất cứ kẻ nào mà chỉ thản nhiên nói: "Ta sẽ lưu ngươi một cái mạng!"
Chúng đệ tử nghe xong, lập tức có hơi hoảng sợ.
Sẽ lưu một cái mạng, đó chính là nói ngoại trừ lưu một cái mạng ra thì trừng phạt gì cũng có thể ư?
Nói như vậy, người kia còn dám đứng ra sao?
Phương Nguyên lẳng lặng đợi gần ba phút, chỉ thấy chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều hai mặt nhìn nhau, thế mà không có một người lên tiếng. Khuôn mặt dâng lên một vòng tức giận hiếm thấy, lạnh lùng nói: "Đến lúc này mà còn không chịu đứng ra sao? Những đệ tử Thần Tiêu phong kia vẫn còn ở ngay bên ngoài, nếu như ta đi hỏi bọn hắn, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này hay không, hay nhất định phải đến lúc đó thì ngươi mới thừa nhận?"
"Chuyện này. . ."
Thình lình nghe những lời này, chúng đệ tử lập tức rối loạn tưng bừng.
Những đệ tử Tiểu Trúc phong trong lòng không có quỷ thì tâm tình bằng phẳng, ánh mắt lấp lánh nhìn qua bốn phía.
Nếu đã có biện pháp bắt được nội gian thì thật là tốt!
Nếu như Phương Nguyên không nói ra câu nói kia, chúng đệ tử chắc sẽ còn có hơi nghi thần nghi quỷ, tâm tư bất định.
"Ta. . . Ta. . . Phương Nguyên sư huynh, ta sai rồi, ta thật không ngờ rằng bọn hắn lại ra tay ác như vậy. . ."
Cũng đúng vào lúc này, một vị đệ tử đứng ở ngoài cùng của cửa hang bỗng nhiên kêu thảm quỳ xuống.