"Đệ tử Tiểu Trúc phong Phương Nguyên, ngươi có biết hôm nay gọi ngươi tới là cần làm chuyện gì?"
Chính giữa đại điện đối diện với hướng phía Phương Nguyên có năm lão giả đang ngồi xếp bằng, theo thứ tự là ngũ đại trưởng lão của Thanh Dương tông. Vân trưởng lão và Cổ Mặc trưởng lão đều ở trong đó. Mà ở giữa năm vị trưởng lão lại có một vị nam tử râu dài cũng đang ngồi xếp bằng. Hắn thân mặc áo bào vàng, thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng khí cơ lại có vẻ thâm bất khả trắc. Hắn chính là tông chủ hiện tại của Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang. Thấy Phương Nguyên đi đến, hắn mở miệng hỏi.
Đương nhiên Phương Nguyên biết là vì chuyện gì, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ im lặng nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Đệ tử không biết!"
Trần Huyền Ngang nói: "Nói đến cũng đơn giản, đầu tiên, tiên môn thiếu ngươi một lời ca ngợi. Trong Ma Tức hồ thí luyện, Vân trưởng lão đè ép lời dị nghị của chúng người, muốn ngươi độc lĩnh đệ tử Tiểu Trúc phong tham dự thí luyện. Khi đó ta còn hơi không yên lòng. Ai có thể nghĩ tới, trong lần thí luyện này ngươi lại có thể lập được đại công. Thậm chí có thể nói, sinh tử của một đám đồng môn đều do ngươi dốc hết sức vãn hồi, đây là đại công đầu tiên!"
"Mà sau đó, vào lúc đệ tử ngũ đại tiên môn gặp phải nguy hiểm tính mạng, ngươi càng có thể nhất kiếm trảm ma khôi, hiểu được khốn khổ của chúng đệ tử, càng thắng được sự kính phục của đệ tử ngũ đại tiên môn, phụng ngươi làm người đứng đầu trong chân truyền. Đây là chuyện tốt có thể lấy vinh dự cho tông môn, cũng là đại công thứ hai!"
"Khi thí luyện kết thúc, Ma Tức hồ lại sinh ra dị biến, chúng đệ tử bị nhốt bên trong, không thoát thân nổi. Ngươi một kiếm chém chết đệ tử Viên Nhai của Bách Hoa cốc, càng lớn mật rút đi Độ Kiếp Tiên Ngẫu, cứu đệ tử ngũ đại tiên môn thoát khốn. Việc này khiến ngay cả Tiên Minh tuần tra sứ cũng kính trọng ngươi vài phần, tán tụng không dứt. Dĩ nhiên đây cũng có thể coi là đại công thứ ba ngươi lập được lần này..."
Tông chủ Thanh Dương tông Trần Huyền Ngang bình thanh tĩnh khí, chậm rãi nói ra. Chư vị trưởng lão và chấp sự trong điện, cùng với mấy vị đại đệ tử chân truyền đều lẳng lặng nghe. Có người nghe xong, sắc mặt ngày càng vui mừng, cũng có người càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhưng ai cũng không dám ngắt lời tông chủ. Mãi đến khi hắn nói xong mấy đại công lần này, mới bình tĩnh nhìn Phương Nguyên nói: "Mấy đại công này, bất luận là cái nào cũng đủ để liệt vào tiên điển Thanh Dương tông. Thế nhưng ngươi một lần làm ra ba cái, tiên môn có công thì có thưởng, há có thể làm như không thấy đại công của ngươi?"
Phương Nguyên phát huy bản lĩnh dối trá đến cực hạn, nói: "Đều là chuyện đệ tử phải làm!"
Mấy vị chân truyền trẻ tuổi và chấp sự chung quanh nghe xong, trên mặt đều lộ ra một loại vẻ mặt rất vi diệu.
Ngược lại tông chủ Trần Huyền Ngang nghe xong lại nhẹ nhàng cười một tiếng, dường như hắn hết sức hài lòng, cười nói: "Nếu ngươi chỉ lập được một chút công lao, tiên môn ngược lại cũng có thể ban thưởng cho ngươi. Chẳng qua lần này công lao của ngươi không nhỏ, cũng khiến ta cảm thấy hơi khó xử một chút. Ngươi muốn phần thưởng như thế nào?"
Phương Nguyên nói: "Hoàn toàn nhờ tông chủ quyết định!"
"Ai..."
Người chung quanh cũng đã hết chỗ nói rồi.
Mà tông chủ Trần Huyền Ngang cũng nở nụ cười: "Vậy thế này đi, ngươi là chân truyền tiên môn, đại đệ tử Tiểu Trúc phong, tất cả pháp bảo tài nguyên đương nhiên sẽ không thiếu ngươi. Chẳng qua nhớ tới ngươi tu luyện tâm pháp bí truyền của tiên môn, hiện tại đã công đức viên mãn, sắp sửa cao thêm một nấc thang. Nếu có thể tu luyện thành, đó cũng là phúc của Thanh Dương ta. Vì ngươi có thể ổn thỏa Trúc Cơ, ta và mấy vị trưởng lão đã thương nghị, quyết định mở ra tiền lệ với ngươi, đưa ngươi vào Vân Phù sơn điện tiến hành Trúc Cơ. Cơ hội này rất khó có được, chắc ngươi cũng sẽ hài lòng?"
"Này..."
Đương nhiên Phương Nguyên rất thỏa mãn, thậm chí trên mặt hắn đã không nhịn được mà lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Chuyện này Vân trưởng lão đã từng nhắc tới, có điều hắn vẫn luôn có chút không dám tin tưởng, bởi vì đối với đệ tử tiên môn như hắn, đây thật sự là một đại kinh hỉ. Bởi vậy, chẳng sợ đã biết trước, nhưng khi chính tai nghe thấy chuyện này hắn vẫn không nhịn được bắt đầu vui vẻ!
Tiếp đó, cũng đúng lúc này, một câu hắn đã nhẫn nhịn trong lòng thật lâu kia cũng bắt đầu do dự không muốn nói ra!
"Hừ!"
Mà cũng đúng lúc ấy, đột nhiên cách đó không xa có tiếng cười lạnh truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người phát ra tiếng cười lạnh chính là một vị lão giả cao quan hoàng bào. Sắc mặt hắn khô vàng, rất nghiêm túc ngồi ở nơi đó đã khiến người có cảm giác trầm lặng. Phương Nguyên chưa bao giờ gặp hắn, nhưng dựa theo thứ tự chỗ ngồi của hắn có thể đoán ra thân phận của hắn, chính là người nắm giữ Thần Tiêu phong, xếp hạng thứ hai trong ngũ đại trưởng lão Thanh Dương tông Tần Phong Tần trưởng lão...
Người có thân phận như hắn, đương nhiên không thể vô cớ cười lạnh, cũng không người nào có thể coi nhẹ nụ cười lạnh của hắn.
Bởi vậy Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói ra vào bụng lại. Tông chủ Trần Huyền Ngang cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
"Tần trưởng lão, ngươi còn có ý kiến gì?"
Khi hỏi những lời này, tông chủ cũng không có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng bất kể thế nào cũng có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì trước đó rõ ràng bọn hắn đã từng thương nghị, lúc này Tần trưởng lão lại tỏ vẻ bất mãn, khó tránh khỏi có chút muộn màng.
"Ý kiến?"
Tần trưởng lão nghe vậy lại cười nhạt một tiếng, nói: "Việc này vốn là Vân sư huynh dốc hết sức thúc đẩy, ngay cả tông chủ hắn cũng có thể thuyết phục, lão phu còn có thể có ý kiến gì? Lại thêm ban nãy tông chủ cũng đã nói, hài tử này thật sự đã lập không ít công lao, tuy có rất nhiều phương pháp thưởng cho hắn, nhưng các ngươi lại cứ nhất định muốn dùng loại phương pháp này để thưởng cho hắn, lão phu cũng không tiện nói thêm cái gì. Có điều mở ra Vân Phù cung là chuyện lớn, ảnh hưởng tới bố cục trăm năm của tiên môn, lão phu cảm thấy không nên dễ dàng xác định như vậy, tối thiểu cũng phải quan sát thêm chút thời gian..."