Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo - KK Cố Hương (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước mặc dù là vì tư tâm, hắn muốn một mình nuốt trọn công lao to lớn này, nhưng dù sao cũng dựa trên cơ sở suy tính chu toàn trước sau, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ thất bại. Mà sau đó hắn chợt phát hiện mình thật sự xém chút nữa thất bại, bị hoảng sợ không nhỏ. Hắn cực hận Thanh Dương tông, còn tưởng rằng Cửu U thích khách bị trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương tông giết chết. Sau đó hắn mang theo phẫn hận trong lòng, quyết định lúc này đích thân xuất thủ. . .

Bởi vì hắn rất chắc chắn một việc, Thanh Dương tông vẫn đang lo sợ. . .

Cho dù bọn hắn dám âm thầm ra tay đối phó với thích khách Cửu U cung, cũng không dám công khai đối phó với mình. Dù sao ở ngoài sáng bọn hắn vẫn không dám công khai đối kháng với Nam Hoang thành cùng Âm Sơn tông, bằng không bọn hắn cũng không cần thiết phải lấy cớ trục xuất Phương Nguyên khỏi thanh Dương tông. Dưới loại tình huống này, bọn hắn âm thầm động tay động chân thì cũng thôi, nhưng nếu bọn hắn thật sự công khai điều Kim Đan trưởng lão ra ngăn cản mình, thì vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.

Cấp bậc Kim Đan trưởng lão quá cao, một khi xuất thủ chính là một sự kiện có ảnh hưởng cực lớn, sao có thể không bị liên lụy được chứ?

Vút vút!

Trong đầu lóe lên đủ loại suy nghĩ, Cam Long Kiếm nhắm thẳng hướng Vân Phù sơn bay đi.

Sát khí trên người ngày một dâng cao, trông tựa một đám mây đen đang bao phủ trên đầu vậy. . .

. . .

. . .

"Phản đồ Thanh Dương tông?"

"Ngươi đến Vân Phù sơn làm gì?"

Mà vào lúc này, nhưng người đang trấn giữ đại trận trên không Vân Phù sơn cũng đều tỏ ra kinh hãi.

Những thủ vệ của Vân Phù sơn này, chính là người của ngũ đại tiên môn Việt quốc thay phiên làm nhiệm vụ, người đang làm nhiệm vụ lúc này chính là một vị trưởng lão của Thượng Thanh sơn. Bằng vào thân phận bực này của hắn dĩ nhiên tin tức rất linh thông, đối với đại sự vừa mới phát sinh ở Thanh Dương tông hắn cũng nghe qua. Bởi vậy vừa thấy Phương Nguyên, hắn liền không khỏi giật mình, ngươi không mau mau chạy trốn đào mệnh, lại chạy đến Vân Phù sơn làm cái gì?

Đây không phải muốn chết sao?

"Phương Nguyên, không có lệnh phù của ngũ đại tiên môn ban thưởng, chúng ta không thể để ngươi tiến vào Vân Phù sơn. Huống chi ngươi đã không còn là đệ tử Thanh Dương tông, chúng ta càng không có khả năng để cho ngươi tiến vào, thiên hạ to lớn, tạo hóa cơ duyên nhiều không kể xiết, ngươi cũng không nhất định phải đi đến Vân Phù sơn chuyến này, nhân dịp hiện tại. . . hiện tại còn có chút thời gian, ngươi mau đi đi, nếu không. . . e rằng sẽ có đại họa lâm đầu. . ."

Phía trên đại trận, vị trưởng lão trẻ tuổi của Thượng Thanh sơn kia cũng chỉ có thể cau mày, trầm giọng mở miệng.

Hắn cũng không dám nói quá nhiều, chỉ có thể vụng trộm khuyên Phương Nguyên mau chóng rời đi, chớ ở chỗ này lãng phí thời gian.

"Không có lệnh phù, không được vào Vân Phù sơn!"

"Không phải đệ tử ngũ đại tiên môn, cũng không được vào Vân Phù sơn!"

Hiển nhiên Phương Nguyên đã sớm nghĩ kỹ, thấp giọng mở miệng: "Nhưng ta tự có phương pháp để các ngươi cho ta đi vào!"

Nói rồi hắn phất tay áo một cái, liền tế lên một quyển trục trống không, sau đó lấy chỉ làm bút nhanh chóng viết lên trên, vừa viết vừa nói: "Lúc thí luyện ở Ma Tức hồ, bởi vì ta có công đối với ngũ đại tiên môn, Tiên Minh tuần tra sứ đã ban thưởng cho ta 3000 công đức, hiện tại ta muốn tiến vào Vân Phù sơn, mượn lực lượng địa mạch của ngũ đại tiên môn Trúc Cơ, nếu như đồng ý, tự nguyện tặng lại công đức này cho ngũ đại tiên môn!"

Sau khi dứt lời hắn cũng đã viết xong, hạ pháp ấn lên trên quyển trục, sau đó tung lên giữa không trung.

Phía trên đại trận, vị trưởng lão Thượng Thanh sơn nhìn qua quyển trục Phương Nguyên quăng lên, nhất thời cảm thấy nao nao. Chữ trên đó chính là khế ước của Phương Nguyên, nguyện ý tặng lại 3000 công đức này cho ngũ đại tiên môn, xem ra hắn đã quyết định chủ ý muốn mua đường lên núi!

Điều này khiến cho vị trưởng lão kia nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.

Lúc bình thường, lấy 3000 công đức của Tiên Minh để cầu một cơ hội tiến vào Vân Phù sơn Trúc Cơ, đương nhiên là có thể đi thông.

Thậm chí đối với ngũ đại tiên môn mà nói, đây còn là món món lời lớn!

Bình thường ngũ đại tiên môn còn ước gì có người làm như vậy, hơn nữa dù sao người tới lần này lại chính là Phương Nguyên, khiến cho trưởng lão Thượng Thanh sơn lộ vẻ do dự!

"Tên Phương Nguyên phản đồ Thanh Dương tông kia, ngươi giết người đoạt bảo, tội không thể tha, còn muốn chạy trốn tới lúc nào?"

Đúng lúc này, từ xa xa phía tây bầu trời bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến, giọng nói ầm ầm vang vọng tựa như sấm rền, tới cùng với giọng nói kia chính là một cỗ uy áp cùng sát khí khó mà tưởng tượng nổi, còn có từng tràng tiếng gầm của dị thú vang lên dữ tợn. Đám người nghe thấy lập tức trong lòng tràn ngập kinh hoàng, biết đây là đệ tử chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm đuổi tới, nghe giọng nói của hắn truyền đến có thể thấy hắn đã cách rất gần!

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Đến lúc này, trưởng lão Thượng Thanh sơn kia cũng không kịp nhiều lời, lập tức cúi người nhìn Phương Nguyên ngưng trọng hỏi.

Phương Nguyên gật đầu, thanh âm bình tĩnh: "Đã nghĩ kỹ!"

"Vậy thì liền vào đi!"

Vị trưởng lão Thượng Thanh sơn kia phất ống tay áo một cái, đại trận hộ sơn phía dưới liền xuất hiện một thềm đá.

Phương Nguyên cũng không nói nhiều, quay đầu thoáng nhìn về hướng tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông đang đuổi đến, rồi quay người bước lên thềm đá.

Trong sát na đó, sắc mặt của hắn trở nên âm trầm đáng sợ, trong lòng của hắn thầm nói với tên đệ tử chân truyền Âm Sơn tông: "Đa tạ!"

"Nếu không ngờ có ngươi, ta đã không có can đảm làm như vậy. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK