"Hoa..."
Người trong đại điện nghe hắn nói thế thì lập tức ồn ào một trận.
Các sứ giả và trưởng lão của các đại tiên môn đến xem lễ đều ở nơi này, trong lúc nhất thời đều nghị luận ầm ĩ.
Nam Hoang Yêu Vương là tồn tại cỡ nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng. Nếu Phương Nguyên thật sự chém giết ấu tử của hắn, còn chiếm đoạt pháp bảo của hắn, vậy thì xử lý như vậy để làm lắng dịu lửa giận của Nam Hoang Yêu Vương cũng không phải là quá đáng...
Chỉ có điều bây giờ dù sao cũng là thời điểm tông chủ Thanh Dương tông sắp sửa thu tên Phương Nguyên này làm đồ đệ a!
Âm Sơn tông chỉ phái tới một tên đệ tử, nói mấy câu liền muốn mang đi hi vọng tương lai của Thanh Dương tông...
... lúc đó Thanh Dương tông về sau sẽ còn chút thể diện nào tại Vân Châu nữa không?
Nói đi cũng phải nói lại, Thanh Dương tông khi xưa đã từng là Vân Châu đệ nhất tiên môn. Danh hiệu này của Âm Sơn tông hiện tại vốn đoạt được từ chính Thanh Dương tông. Ai ai cũng biết, trên dưới Thanh Dương tông đều nhiều hơn một phần ngông nghênh so với các tiên môn khác. Bọn họ vẫn luôn muốn đoạt lại danh hiệu này, nhưng ai có thể ngờ được, bây giờ vừa mới có một chút tia sáng thì đã bị Âm Sơn tông đột nhiên xuất hiện đả diệt rồi a?
"Ngươi đừng hòng mơ tưởng..."
Giữa mảnh trầm mặc này, bỗng nhiên có một giọng nói ẩn hàm tức giận vang lên.
Đám người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người lên tiếng chính là Vân trưởng lão của Thanh Dương tông.
Lão già béo ngày thường khí độ lạnh nhạt, râu bạc bồng bềnh này, lúc này khuôn mặt hắn đã trở nên tái nhợt, râu dài không gió mà bay, bồng bềnh phiêu miểu. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua các vị trưởng lão Thanh Dương tông và tên đệ tử Âm Sơn tông Cam Long Kiếm!
"Tiểu nhi, người nghĩ mình là ai, một thân một mình tới đây mà muốn mang đi đệ tử chân truyền của Thanh Dương tông ta sao?"
Ánh mắt của hắn sau cùng dừng lại trên người vị chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm, trong ánh mắt đó ẩn hàm nộ ý vô cùng vô tận.
"Ha ha, là Vân trưởng lão phải không, vãn bối không dám làm càn, nhưng bây giờ ta đúng là muốn mang hắn đi..."
Chân truyền Âm Sơn tông Cam Long Kiếm nhẹ nhàng thi lễ, thái độ khiêm hòa, nhưng ý tứ trong lời nói thì lại vô cùng cường ngạnh.
"Ngươi..."
Vân trưởng lão khẽ quát, thân hình thoắt một cái, giống như muốn động thủ.
Thế nhưng bên cạnh hắn bỗng có một đạo hôi ảnh xuất hiện. Tần trưởng lão ngăn ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: "An tâm chớ vội!"
Vân trưởng lão trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Hắn nhìn qua Tần trưởng lão rồi chỉ tay vào Phương Nguyên, nói: "Lúc trước đạo phù chiếu chém yêu kia, chẳng lẽ không phải do tiên môn đưa cho hắn sao? Sự tình trảm yêu trừ ma, chẳng lẽ không phải do tiên môn dạy cho hắn sao? Đứa nhỏ này chỉ là làm sự tình mà chúng ta bảo hắn làm, vậy thì có gì sai? Chẳng lẽ bởi vì hắn chém một con yêu ma mà chúng ta phải giao hắn cho người khác xử lý, xem đứa bé này như vật hy sinh sao?"
"Việc này..."
Tần trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, không khuyên nhủ nữa.
Thế nhưng hắn cũng không có ý muốn tránh ra, hiển nhiên hắn sẽ không để cho Vân trưởng lão xuất thủ.
"Ha ha!"
Cam Long Kiếm nhìn Vân trưởng lão một chút, rồi trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Thanh Dương tông, thản nhiên nói: "Xem ra quý tông rất có ý kiến với sự tình ta vừa mới nói. Đây là sự tình của quý tông, ta cũng không tiện xen vào. Có điều ta vẫn phải nhắc nhở một câu, nếu như quý tông thực sự không giao người, vậy thì ta cũng không gì được, nhưng trước khi ta lên núi thì ta cũng đã truyền tin cho sư tôn, chắc hẳn bây giờ Nam Hoang Yêu Vương cũng đã biết được hết thảy mọi chuyện rồi. Ta có thể mang người đi, cũng có thể để hắn lưu lại nơi này, chỉ là có một việc, các ngươi tốt nhất nên nghĩ choo rõ ràng..."
Thanh âm hắn bỗng nhiên trầm xuống, khẽ quát nói: "Nếu như ta không dẫn người đi, vậy thì Nam Hoang Yêu Vương sẽ tự mình đến đây đòi người! Tính tình của hắn, chắc hẳn các ngươi đều biết, hơn nữa chuyện này, dù sao cũng là vì ấu tử của hắn bị giết, Âm Sơn tông ta cũng không tiện ngăn hắn đòi lại công đạo, sợ là Tiên Minh cũng sẽ không ngăn hắn. Chỉ là không biết, đến lúc đó Thanh Dương tông các ngươi có chịu được lửa giận của hắn hay không?"
"Hoa..."
Chúng tu sĩ trong đại điện nghe thấy thế thì lập tức trở nên hỗn loạn.
Nam Hoang Yêu Vương thống khổ vì mất con, đến Vân Châu để đòi người, chẳng lẽ lại còn muốn nhấc lên một trận gió tanh mưa máu nữa sao?
Cho dù Tiên Minh sẽ áp chế, sẽ không để cho hắn làm lớn chuyện, thế nhưng Thanh Dương tông và tứ đại tiên môn Việt quốc...
"Hài tử của người ta bị giết, đến đòi hung thủ, truy hồi pháp bảo, cũng là sự tình nên làm!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người lạnh lùng mở miệng, đám người nhìn lên, chỉ thấy người lên tiếng không phải là người của Thanh Dương tông, mà là Bách Hoa cốc Hồng Đan trưởng lão. Nàng thấy mọi người nhìn về phía mình hừ lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu như Nam Hoang Yêu Vương thật sự đánh tới, chẳng lẽ các ngươi lại muốn cho Việt quốc nhấc lên một trận gió tanh mưa máu nữa hay sao?"
Nghe nàng nói thế, chúng trưởng lão và chấp sự xung quanh lập tức yên lặng.
Nếu như Nam Hoang Yêu Vương thật sự đem đại quân đến đánh, còn Thanh Dương tông lại cự tuyệt không cúi đầu, vậy thì Việt quốc tất nhiên sẽ xảy ra một trận đại chiến. Đến lúc đó người chịu ảnh hưởng không chỉ là Thanh Dương tông, mà e rằng tứ đại tiên môn khác của Việt quốc cũng không thể nào chạy thoát được...
Hơn nữa ngũ đại tiên môn Việt quốc còn có ước hẹn đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lui. Nếu Thanh Dương tông thật sự bị yêu ma công kích, tứ đại tiên môn tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu như Thanh Dương tông các ngươi giao ra một tên đệ tử là có thể dẹp yên chuyện này, kết quả lại nhất định phải lựa chọn lấy cưng chọi cứng, vậy thì tứ đại tiên môn chúng ta tại sao phải liều mạng với các ngươi?
Vừa nghĩ tới hậu quả nếu như Nam Hoang Yêu Vương tự mình giáng lâm Việt quốc, mấy trưởng lão và chấp sự của các đại tiên môn lại khủng hoảng trong lòng một trận!