Thích khách chú ý tu luyện thuật giết người khó lòng phòng bị và đủ loại thủ đoạn ly kỳ quỷ dị, không vì tu hành, cũng không vì ngộ đạo, mà chỉ vì giết người. Bọn hắn nghiên cứu hết thảy bí pháp, đều chỉ là vì lấy đi tính mạng người ta. Việc này khiến cho bọn hắn thông thường đều không thể phá giai, thậm chí còn không thể trường thọ, có đôi khi tuổi thọ của bọn hắn còn ngắn hơn cả phàm nhân. Thế nhưng thực lực của bọn hắn lại vô cùng đáng sợ, người tu hành dù có tu vi cao đi chăng nữa thì cũng khó tránh khỏi việc có sơ hở, mà chỉ cần có sơ hở thì sẽ bị thích khách bắt lấy cơ hội, đánh ra một kích trí mạng. . .
Có thể nói, trong các tu sĩ cùng cảnh giới, có rất ít nguyện ý giao thủ với thích khách.
Bởi vì rất có thể bọn hắn còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị thích khách lấy đi tính mạng.
Nhưng thích khách lại mãi mãi không thể trở thành chủ lưu trên chiến trường, bọn hắn chỉ có thể lẩn trốn trong bóng tối. . .
Nguyên nhân rất đơn giản, vì rất dễ đối phó thích khách!
Trong giới tu hành, có một phương pháp được công nhận là dễ đối phó thích khách nhất!
Đó chính là nghiền ép!
Bất kể là nghiền ép về thực lực hay là nhân số thì đều sẽ có hiệu quả này. . .
Bây giờ Phương Nguyên và hai vị lão chấp sự tất nhiên đều không có thực lực nghiền ép thích khách, bởi vậy bọn hắn đã dùng một biện pháp khác!
"Giết bọn hắn!"
Chủ nhân của Thanh Phiên kia hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, giọng nói của hắn trở nên dị thường lạnh nhạt.
Vừa rồi hắn còn ngẫu nhiên dùng ngôn ngữ công tâm, ý đồ chọc giận Phương Nguyên và lão chấp sự để tìm ra cơ hội xuất thủ. Nhưng đến lúc này, hắn đã phát hiện ra rằng hai vị lão chấp sự này tâm vững như sắt, dùng ngôn ngữ thăm dò rất khó tạo thành hiệu quả gì. . .
Hơn nữa hắn còn đoán được ý đồ của đối phương, cho nên không dám kéo dài thêm nữa!
"Hoa. . ."
Theo tiếng gọi này của hắn, thiên địa lại một lần nữa loạn thành một đoàn.
Vô tận kiếm quang, mây đen phô thiên cái địa lao qua, trông khủng bố đến cực điểm.
Thế nhưng hai vị lão chấp sự lại đều lựa chọn phương pháp giống nhau, đó là lấy thủ làm chủ, một mực biến mình thành rùa đen, nghiêm cẩn bảo hộ bản thân và Phương Nguyên, đâu cần để ý tới hồng thủy ngập trời, sơn phong nứt vỡ ở bên ngoài làm gì?
Dù sao thì tu vi Trúc Cơ của bọn hắn cũng bày biện ra đó, dù là Cửu U thích khách thì cũng không thể tuỳ tiện bắt giữ bọn hắn.
Đúng vào lúc này, giữa không trung đã sinh ra một phen biến hóa.
Trên bầu trời nhiều mây hôm nay có một đạo thanh quang lưu chuyển không thôi, biến thành một đạo phù triện đậm nét trên bầu trời. . .
Đạo thanh phù này vừa ra, tất cả mọi người trong phạm vi ba trăm dặm đều có thể nhìn thấy ấn ký này.
Hơn nữa còn có người có thể trực tiếp cảm nhận được ấn ký này!
Ở cách nơi này không tới ba mươi dặm có một đạo quan. Trong đạo quan có một vị lão đạo áo lam đang cầu phúc cho đám khách hành hương. Hắn là Tiên Sư nổi danh gần xa, thường ngày sinh hoạt xa hoa, dù là người đứng đầu một thành thấy hắn thì cũng lễ ngộ có thừa. Hắn là người rất hiền hoà, rất có phong nghi, hơn mười năm qua chưa từng thấy lo lắng lần nào.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, khi đang nhẹ giọng tự thoại với đám khách hành hương, hắn lại đột nhiên có hơi kinh hãi.
Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy được một đạo phù triện màu xanh mười phần rõ ràng trên bầu trời.
Sau đó hắn không nói một lời, trực tiếp đứng lên, thân hình thoắt một cái liền tiến vào trong Huyền Vũ điện. Hắn lấy ra một hộp kiếm ở bên dưới hương án, lấy ra một thanh pháp kiếm phủ bụi từ trong hộp kiếm kia, sau đó nhanh chân xách kiếm đi ra ngoài. . .
"Sư phụ đi đâu vậy?"
Có một vị đồng nhi không hiểu, lớn tiếng hỏi.
"Đền đáp sư môn. . ."
Đạo nhân kia nói xong, càng đi càng nhanh, lập tức xông thẳng lên vân tiêu.
. . .
. . .
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. . ."
Lại đi về phía đông hai mươi dặm, trong một nhà trẻ ở nông thôn xa xôi, có một vị lão tiên sinh tóc hoa râm đang dạy một đám trẻ con đọc sách. Hình như mắt hắn đã mờ, thậm chí ở phía dưới có tiểu hài tử đang lười biếng ngủ gà ngủ gật mà hắn cũng không nhìn thấy, vẫn tiếp tục gật gù giảng bài.
Thế nhưng ngay khi đạo thanh phù kia xuất hiện, hắn đột nhiên thanh tỉnh lại.
Lạnh lùng nhìn đạo thanh phù kia, tinh thần hắn dần dần trướng lên, giống như đột nhiên trẻ đi hơn mười tuổi.
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, đi xuống phía dưới, vỗ một cái vào đầu đứa trẻ đang ngủ gà ngủ gật kia sau đó cầm theo một cuốn sách trong tay, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Trong ánh mắt ngơ ngác của đám trẻ con, hắn trực tiếp đạp vân đằng không, bay vút lên trời!
Một đám trẻ con đều ngây người, đứa trẻ bị đánh khóc ròng nói: "Phu tử bị ta làm cho tức giận đến mức thăng thiên rồi. . ."
. . .
. . .
Ở ngoài bốn mươi dặm, dưới một tòa thanh sơn, trong một tòa đình viện thấp thoáng giữa sơn thủy, lão tổ Ngô gia vốn là đại tu hành giả Trúc Cơ nức tiếng xa gần đang ngồi trong vườn hoa, ôm lấy tiểu thiếp thứ ba mươi sáu của mình mà cùng nhau uống rượu, rượu hàm tai nóng, túy nhãn mông lung.
Khi đang đến thời điểm then chốt, váy lụa nửa hở, hắn chợt nhìn thấy thanh quang trên đỉnh đầu mình.
Sau đó hắn liền thở dài một tiếng, đẩy ra tiểu thiếp, uống cạn một chum: "Lấy đại đao ba trượng của ta ra đây!"
. . .
. . .
Trong phạm vi ba trăm dặm quanh đây, tình huống tương tự xảy ra vô số kể. Tán tu, chủ thế gia, đạo nhân, thậm chí có một số người đã làm đến thành chủ hoặc là tướng thủ thành, bọn hắn đều thấy được đạo thanh phù bỗng nhiên xuất hiện này, sau đó đều đồng loạt đưa ra lựa chọn!
Bất kể bọn hắn đang có việc gì thì cũng đều lập tức vứt bỏ, lao nhanh về phía chân trời.
Thân phận của những người này mặc dù khác biệt, nhưng đều có một đoạn kinh lịch giống như.
Đó chính là từng tu hành tại Thanh Dương tông!
Bọn hắn đều là đệ tử Thanh Dương tông!
Phàm là đệ tử Thanh Dương tông khi rời đi đều biết một câu: Hộ Đạo Phù hiện, tất có đồng môn thụ ách, phàm là đệ tử Thanh Dương tông nhìn thấy Hộ Đạo Phù thì đều phải chạy tới cứu giúp. Người bất tuân mệnh, trục xuất sư môn, không còn là đệ tử Thanh Dương tông nữa!