Gió tuyết khắp trời, ngay cả Thành Vệ Quân cũng núp trong thành lâu, vừa hơ lửa, vừa uống rượu hàn huyên.
- Thời tiết chết tiệt, sao lại đến đúng lúc phiên chúng ta phải đi gác chứ?
Lúc này gã đội trưởng của đám Thành Vệ Quân canh gác tên là Đỗ Thọ không ngừng lầm bầm, những ngày như thế này thương đội cũng không hề có, bọn họ đương nhiên là không có được mùi mẫm gì.
- Đội trưởng, đừng tức giận, chúng ta uống rượu đã, đợi thay ca rồi các huynh đệ sẽ đưa ngài đi Túy Phượng Lâu sung sướng một chút.
Một gã tiểu lâu la nịnh nọt nói. Vừa nhắc đến Túy Phượng Lâu, sắc mặt của Đỗ Thọ liền tốt hơn hẳn, nhớ tới lần trước điên cường trong Túy Phương Lâu cùng cô nương da trắng, eo thon, mông căng, ngực bự khiến cho hắn không khỏi cảm thấy nóng người.
- Tới, uống rượu nào, đi theo Đỗ Thọ ta thì các huynh đệ cũng không thiếu chỗ tốt.
Đỗ Thọ vỗ ngực nói.
- Đúng thế, người nào mà không biết Đỗ đội trưởng chẳng sớm thì muộn sẽ thành em vợ của Hỏa Lang tướng quân, chuyện thăng chức hoàn toàn trong tầm tay.
Nhất thời một đám lâu la liền phụ họa. Đỗ Thọ nhất thời cảm thấy lâng lâng, Thủy Linh muội tử vài ngày trước đó được Hỏa Lang tướng quân nhìn trúng, muốn thu nàng vào phòng, bất quá muội tử quá mức bướng bỉnh, khiến cho hắn mấy ngày qua đều một mực khuyên răn, hiển nhiên việc có thể ôm chân Hỏa Lang tướng quân thì bất cứ ai cũng đều muốn.
- Đội trưởng, có dê béo tới.
Đúng lúc ấy đột nhiên có một gã Thành Vệ Quân hưng phấn vọt vào báo cáo.
- Ha ha, xem ra hôm nay lão tử vận khí không kém a, thời tiết chó má như vậy lại có dê béo tới cửa, các huynh đệ, nhất định phải cạo xuống vài chục kim tệ mới được cho đi.
Đỗ Thọ ném chén rượu trong tay đi, cầm lấy song nhận đao rồi nhấc bước đi. Hắn mang theo hai mươi thủ hạ ra bên ngoài, liền thấy trong gió tuyết một thương đội quy mô trung đẳng đang chậm rãi đi tới. Đỗ Thọ cẩn thận nhìn một chút mới nhận thấy người dẫn đầu là Độc Nhãn, làm chân mày hắn không khỏi nhíu lại. Độc Nhãn mấy năm này rất hay lui tới địa giới Tây Bắc, có thực lực Chiến sĩ trung cấp hơn nữa lại là một kẻ không cần sống chết, ở thành Tây Linh cũng có quan hệ với vài tiểu thế lực. Nếu bình thường, Đỗ Thọ cũng sẽ cho chút mặt mũi, bất quá hôm nay lại không như vậy, nếu để chi thương đội này cứ thế vào thành thì hắn có chút không cam lòng.
Lúc này nhóm người Tề Bắc hóa trang thành thương đội người Ca Đặc đã đi tới dưới chân cửa thành Tây Linh. Đỗ Thọ dẫn đám thủ thành vệ quân đến, xếp thành một hàng ngăn ở cửa thành. Độc Nhãn sảng lảng cười đi về phía trước, nói:
- Đỗ đội trưởng, chỉ một thời gian không gặp đã không nhận ra huynh đệ rồi sao?
Đỗ Thọ ngoài cười nhưng trong không cười thản nhiên nói:
- Nguyên lai là Độc Nhãn đoàn trưởng, nếu đã là người quen thì bổn đội trưởng cũng không làm khó dễ.
- Như vậy thật đa tạ, chờ khi ta làm xong nhiệm vụ nhất định sẽ mời Đỗ đội trưởng hảo hảo uống vài chén.
Độc Nhãn cười nói.
- Nếu chỉ vài kim tệ thì bổn đội trưởng cũng không tính toán, bất quá các huynh đệ đằng sau đây cũng có chút cực khổ a.
Đỗ Thọ ngay sau đó liền nói. Nụ cười trên mặt Độc Nhãn nhất thời cứng lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn Đỗ Thọ. Hắn hộ tống thương đội tới thành Tây Linh chưa từng bị bắt trả phí, hắn chỉ còn một con mắt cũng bởi vì lần đầu tiên tới thành Tây Linh liền cùng đám thành vệ quân xung đột đến nỗi bị thương, lúc ấy hắn phế đi mười mấy người nhưng cũng bị mất một con mắt từ đó mỗi lần tiến vào thành Tây Linh hắn liền khong bị nộp phí vào thành. Thành Tây Linh mặc dù hỗn loạn nhưng vẫn có quy tắc ngầm. Thành Vệ Quân là người của ba thế lực lớn nhất thành, vì thế ngoại trừ người của tam đại thế lực ra, thì những thương đội lữ khách khác đến đều bị bọn họ hỏi thăm. Bất quá nếu gặp phải những thương đội rắn, tiền không được còn được tẩm quất miễn thì chỉ cần nhân số của đối phương không cao hơn Thành Vệ Quân thì đám thượng tầng cũng sẽ không vì bọn họ mà ra mặt, nếu không còn có ai dám tới thành Tây Linh này làm giao dịch, tam đại thế lực cũng không đến nỗi làm chuyện ngu xuẩn như thế.
- Đỗ đội trưởng, ngươi như vậy là không cho Độc Nhãn ta chút mặt mũi nào rồi.
Con mắt còn sót lại của Độc Nhãn tràn ngập sát khí, đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ từ khi gia nhập vào thương đội của Tề Bắc, nếu không thể đem Tước gia vào thành thì thể diện của hắn ở đâu? Sau này chắc chắn sẽ khiến cho Tước gia coi thường hắn, đó chẳng phải là sẽ hủy đi tiền đồ của hắn sao?
- Độc Nhãn, đừng kiếm chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn mù nốt con mắt kia hay sao?
Đỗ Thọ trong lòng có chút e ngại, bất quá sau khi nhìn gã thanh niên ít nói ở trong đám Thành Vệ Quân trong lòng lo lắng liền tan biến không ít, tên tiểu tử này mặc dù trẻ tuổi nhưng thực lực cũng rất cường hãn, có hắn ở đây không tin đánh không lại Độc Nhãn. Tề Bắc vén mành cửa xe nhìn, khẽ cau mày, xem ra nói thành Tây Linh này hỗn loạn quả nhiên không phải là giả.
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, đi giúp Độc Nhãn một tay, dạy dỗ đám người kia một chút.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Vâng, tước gia.
Hai người hưng phấn nói.
- Thiếu gia, tiểu nhân…
Kim Cương nóng lòng sốt ruột nói, hắn cũng muốn được đánh người.
- Kim Cương, ngươi không cần đi, chẳng qua chỉ là đám tôm tép nhỏ thôi, tới cá lớn sẽ cho ngươi lên.
Tề Bắc nói. Kim Cương vẻ mặt buồn bực, hâm mộ nhìn Hỏa Liệt và Thiết Đầu xông lên. Bên kia, Độc Nhãn đã nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó liền động thủ. Hai gã Thành Vệ Quân lập tức kêu thảm bay ra ngoài, Độc Nhãn lật lại tay đánh thẳng tới cổ họng Đỗ Thọ. Đỗ Thọ bất quá chỉ là Chiến sĩ sơ cấp, căn bản không phải đối thủ của Độc Nhãn, lập tức hét lớn một tiếng:
- Dịch Thập Bát, còn không mau động thủ.
Gã thanh thành vệ trầm mặc ít nói kia bỗng nhiên giẫm chân một cái, thân hình vọt đi, đánh một quyền mang theo tiếng xé gió hướng tới bàn tay to lớn của Độc Nhãn. Đôi mắt Độc Nhãn co rụt lại, nhanh chóng rút tay lại, ngả lưng nhấc chân tung một cước về phía gã thanh niên Thành Vệ Quân, mũi chân mang theo Hỏa Hồng đấu khí đánh đến cổ gã. Thân hình gã thanh niên Thành Vệ Quân nhún xuống, cùng lúc đó hai tay khẽ chống xuống đất, hai chân sut thẳng đến đũng quần Độc Nhãn, mũi chân mang theo cũng là một tầng kim mang sắc bén. Đúng lúc này Hỏa Liệt và Thiếu Đầu chạy đến, một tả một hữu ngăn lại một kích của gã thanh niên Thành Vệ Quân.
- Độc Nhãn, ngươi đi đối phó với đám tôm tép kia, để hai chúng ta xử lý gã tiểu tử này.
- Cám ơn.
Hạ bộ Độc Nhãn vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, thầm rủa: “con mẹ nó thiếu chút nữa thì của quý của lão tử bị phế”, bụng đầy một lửa giận bèn đem phát tiết lên người đám Thành Vệ Quân khác. Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu mỗi người một bên, giằng co cùng gã thành vệ.
- Chiến sĩ Thánh Á của liên minh Đao Phong lại luân lạc tới tình trạng này sao?
Hỏa Liệt đột nhiên mở miệng nói. Gã thanh niên Thành Vệ Quân chợt ngẩng cao đầu, gắt gao nhìn Hỏa Liệt.
- Tất cả mọi người đều cùng một loại người, ngươi nên đi theo chúng ta, ở nơi này ngươi cũng chỉ biết khuất nhục, nếu đi theo chủ tử nhà ta nhất định được hưởng vinh quang.
Thiết Đầu nhẹ nhàng khuyên bảo. Gã thanh niên không nói gì, những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng tựa như không hề đáng để gã chú ý, đột nhiên hắn xoay người chạy vào trong thành.
- Này, ngươi…
Thiết đầu có chút không cam lòng kêu lên.
- Quên đi, nếu làm hư kế hoạch của Tước gia thì cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
Hỏa Liệt gõ lên cái đầu trọc của Thiết Đầu một cái nói. Lúc này hai mươi tên thành vệ toàn bộ đã bị đánh gục, mà gã đội trưởng Đỗ Thọ lại là người bị đánh thê thảm nhất. Mà lúc này, một gã thương nhân Ca Đặc đột nhiên đi tới, vênh váo tự đắc tát một cái vào mặt Đỗ Thọ đã sớm bị biến thành đầu heo.
- Ngươi….
Đỗ Thọ không nhịn được, liền rút đao ra. Gã thương nhân Ca Đặc kia lúc này liền mở một cuộn da dê ra trước mặt Đỗ Thọ khiến cho gã khi vừa nhìn thấy liền lập tức không dám có một cử động nhỏ nào. Trên mảnh da cừu, rõ ràng là khế ước giữa thương đội Ca Đặc và Huyết Lang. Đỗ Thọ nhìn thương đội biến mất ở thành Tây Linh, gã “phì” một tiếng phun ra một búng vừa máu vừa nước bọt mắng:
- Mẹ nó, không ngờ chúng lại có chủ tâm đùa bỡn lão tử!