Rất nhiều người ở đây cho rằng Tề Bắc không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng (thành tật), nhưng không ngờ tới là tiểu từ này chỉ ngất đi trong chốc lát, lại khỏe mạnh tỉnh dậy, ngoại trừ những vết cháy đen như than trên người ra thì cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này, phụ thân của Tề Bắc, Nặc Đức Lôi Mông cùng với Đại Tế Tự của Thần điện đi tới. Đại Tế Tự của thần điện đi tới trước mặt Tề Bắc, hai tay đặt trên đỉnh đầu của hắn, đọc lên một chuỗi ma pháp chú ngữ mà mọi người nghe cứ như vịt nghe sấm, nhất thời một mảng quang hoa tràn đầy sức sống màu xanh nhạt bao phủ toàn thân hắn. Chuyện tình thần kỳ bắt đầu xảy ra, từng mảng từng mảng da cháy sạm, nám đen trên người Tề Bắc bị tróc ra, lộ ra da thịt vằ trắng vừa mềm (DG:dịch đoạn này cứ nghĩ đến đang ăn thịt nướng, nhât là gà nướng mọi), so sánh với thiếu nữ của thực còn trắng hơn mấy phần. Chẳng qua là lúc nãy toàn thân Tề Bắc đen sì nên xiêm y mặc trên người chỉ còn vài miếng vải nhưng cũng không thấy được gì. Mà hiện tại, hắn từ nám đen trở thành trắng, cảm giác khác hẳn với lúc trước. Ánh mắt của những cô gái xung quanh biến hóa tới mức có thể nhận thấy được. Họ như lang như hổ, muốn ngay lập tức đem Tề Bắc nuối trọn vào trong họng, không chừa da hay xương.
- Tề Bắc ca ca, hiện tại da dẻ của huynh so còn trắng hơn so với muội nha.
Phong Nhược Vũ sợ hãi than thở, vươn cánh tay nhỏ bé ra đặt trên lồng ngực Tề Bắc mà sờ sờ.
Phi lễ a...
Tề Bắc có chút lúng túng, hắn cũng không phải bị điên. Ngay lập tức cởi từ trên người một đệ tử trong tộc xuống một bộ xiêm y, che hết 'xuân quang' đang tiết ra ngoài, cũng không chú ý đến vẻ khiếp sợ trong mắt Đại Tế Tự. Nghi thức quan trọng nhất của đính hôn đã kết thúc, Tề Bắc cùng Minh Nguyệt công chúa đã ký hôn ước chính thức rồi, mà sau khi bị Phần Thiên hồ nháo một trận thì chẳng người nào có tâm tình làm tiếp việc gì. Nghi thức đính hôn cứ như vậy mà qua loa kết thúc.
…
…
Đêm khuya, trên ngọn núi thanh vắng, Phần Thiên đang đứng ở trên đỉnh núi. Miệng vết thương trên mặt đã đóng vảy nhìn vào quả thực dọa người, trên người hắn khắp nơi đều là máu nhưng cũng không rửa sạch, cứ như một cái cọc gỗ bình thường đứng sừng sững ở trên núi như vậy. Trong lòng hắn cuồn cuộn lên nỗi ô nhục, như thiêu đốt linh hồn của hắn. Trước mắt hắn không ngừng hiện lên những cảnh tượng sỉ nhục kia, điều này làm cho thần kinh của hắn đôi lúc điên cuồng, có khi còn mệ loạn. Khuôn mặt như dữ tợn của hắn vặn vẹo tới cực điểm.
- Tiểu Thiên, mọi biểu hiện của con từ nhỏ đến nay đều làm cho ta rất hài lòng. Nhưng có một điểm, đó là tất cả chuyện luôn quá thuật lợi, đến khi gặp một chút ủy khuất liền sụp đổ. Đối với cường giả mà nói thì đây chính là một khuyết điểm trí mạng.
- Gia gia, thuận lợi không tốt sao?
- Nhân sinh từ xưa tới nay đều khúc chiết, có trầm có bổng. Một người nếu lúc nào cũng gặp thuận lợi, làm việc gì cũng thành công đến khi thất bại rồi sẽ rất đau đớn. Thành công làm cho người ta kiêu ngạo, nhưng không nếm qua thất bại, sẽ không trở thành kẻ mạnh, chỉ có thể làm anh hùng trong nhất thời nhưng không thể cả đời là anh hùng. Tiểu Thiên, con hãy nhớ kỹ lời của gia gia. Nếu có kẻ nào đó làm cho con chịu nhục, ngàn vạn lần không được để cho sự nhục nhã đó khống chế con. Mà là con phải làm chủ được sự nhục nhã, không chế được nó, sau đó trả lại cho đối phương gấp trăm ngàn lần.
- Dạ!
Tâm trí lưu chuyển, Phần Thiên bỗng nhớ lại hai nắm trước, hắn cùng với gia gia của mình nói chuyện với nhau. Khí đó, Phần Thiên ở Thông Thiên Sơn bộc lộ tài năng ngút trời, cộng thêm gia gia của hắn thân phận là trưởng lão ở Thông Thiên Sơn, hắn coi trời bằng vung. Một ngày kia, gia gia của hắn đột nhiên tìm hắn nói cho hắn mấy câu y như bây giờ. Nhưng lúc đó lời vào tai phải, đi ra tai trái, Phần Thiên không thèm để vào trong lòng. Sau hôm ấy, gia gia của hắn vĩnh viễn không để ý đến hắn nữa. Chợt nhớ tới đoạn hội thoại này, làm cho Phần Thiên như bị đội một gáo nước lạnh, có chút hiểu được.
- Gia gia, con hiểu rồi.
Khuôn mặt vặn vẹo của Phận Thiên chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng vết thương trên mặt trông vẫn rất dữ tợn.
- Nặc Đức Tề Bắc, sỉ nhục sáng nay, chắc chắn ngày sau ta sẽ trả gấp trăm lần, nếu không lửa giận trong lòng ta khó dập tắt. Trước ta xem ngươi chỉ như là một con kiến hôi nhưng hiện tại ta đã đem ngươi xem thành một đối thủ.
Phần Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng. Từng câu từng chữ hắn thốt ra lạnh như băng, giờ này hắn tựa như thoát thai hoán cốt.
Lúc này Tề Bắc đang cởi trần nằm trên giường, Huyễn Ảnh mềm mại tựa như không có xương, hai tay đang đặt trên người hắn. Hắn không hề hay biết một kiếm kia không tổn thương nhiều đến Phàn Thiên, nhưng lại làm cho hắn sinh ra một bụng lửa giận. Bất quá, Tề Bắc như một kẻ không tim không phổi, cơ bản là sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện mệt óc như vây. Đối với hắn mà nói, Phần Thiên đã náo loạn buổi đính hôn của hắn, chỉ bấy nhiêu hai người đã là kẻ thù không đội trời chung. Nếu đã là địch nhân cần quái gì phải quan tâm thân phận khỉ gió của đối phương. Một khi hắn đã dám ra tay thì cũng không cần gì phải cố kỵ thân phận của đối phương nữa.
- Á, a, sảng khoái, bên trái, qua bên trái một chút, đúng, mạnh tay thêm một tí, bổn thiếu gia còn chịu được.
Tề Bắc thoải mái rên rỉ. Khuôn mặt Huyễn Ảnh đỏ bừng, nhịn không được nện cho lên người hắn một quyền, sẵng giọng:
- Thiếu gia, ngài không thể ngậm miệng lại sao?
- Huyễn Ảnh, muội sao có thể vô tình như vậy hả? Thân thể huynh đây đã hết bị thương đâu?
Tề Bắc u oán nói.
- Bị thương? Thiếu gia ngài đi soi gương đi, toàn thân ngươi, trên dưới một nốt rồi cũng không có.
Huyễn Ảnh hậm hực nói. Tề Bắc lật người lại, dùng bàn tay to lớn kéo tay Huyễn Ảnh lại, đem bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trước ngực mình nói:
- Tim của huynh bị thương, dĩ nhiên là nhìn bề ngoài thì không thấy rồi."
- Thiếu gia...
Huyễn Ảnh vẻ mặt e lệ.
- Hả?
Tề Bắc lặng lẽ đưa tay hướng một bên mông của Huyễn Ảnh mà đánh tới.
- Làn da của Thiếu gia của thực mịn màng, muội sờ vào có cảm giác như đang sờ vào làn da của một nữ tử.
Huyễn Ảnh cúi đầu nói, đôi mắt đẹp nhưng lóe lên một tia giảo hoạt. Bàn tay dê của Tề Bắc đang tính sờ lên mông của Huyễn Ảnh lập tức ngừng lại, gương mặt co quắp, tim gan của hắn của thực đã bị tổn thương...(DG:Tụi này quan niệm đàn ông phải to cao đen hôi, chứ trắng trẻo như các ộp pa thì là gay cmnr. Chú nào Fan K-Pop cứ ném đá, ca chấp tất. Lão biên nhớ đừng có xóa đoạn này đấy.)(Biên: Ây, Kpop toàn hàng giả là chủ yếu, ta đâu thích nên không đel. Nếu có gạch đá đến, dồn về cho lão :88: )
- Ta muốn tắm nắng, ngay ngày mai ta tiến hành tắm nắng, trần truồng tắm nắng. Cái @#$%, quá đả kích người ta mà.
Trong lòng Tề Bắc nổi lên giông bão, khóc lóc hô to. Đúng lúc này, Kim Cương đẩy cửa vào, cất tiếng nói:
- Ngũ Thiếu, gia chủ ở bên kia cho người tới truyền lời, nói thiếu gia lâp tức qua từ đường gia tộc.
"Ngay bây giờ?" Tề Bắc ngồi dây, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. "Giờ này đã khuya rồi, lão đầu tử có việc gì gấp mà phải tìm ta?"
Tề Bắc mặc xong quần áo, liền đi qua từ đường gia tộc. Bên ngoài từ đường của gia tộc có rất nhiều thủ vệ canh gác nghiêm ngặt. Vừa thấy tình cảnh này, trong lòng Tề Bắc lập tức máy động. "Chẳng lẽ tên tiểu nhân kia đã đánh tới? Thông Thiên sơn đã có người tới làm chỗ dựa cho tiểu tử kia rồi. Cái @#@$! Có thấy xấu hổ hay không vậy? Đường đường là Vương Phẩm Lôi Hệ Ma Pháp sư đả thương bổn thiếu gia, đã như vậy lại còn có mặt mũi đi tìm người sau lưng."
Tiến vào bên trong từ đường, Tề Bắc nhận ra bên trong chỉ có gia chủ Nặc Đức Kha Đế, phụ thân Nặc Đức Lôi Mông và đại ca Nặc Đức Hoài An, cả ba người đều lộ ra vẻ mặt mang theo nghiêm túc.
- Tề Bắc, tới đây tế bái liệt vị tổ tông.
Nặc Đức Kha Đế khàn khàn nói. Tề Bắc dạ một tiếng, đi tới trước bài vị tổ tông quỳ xuống, cung kính lễ bái. Sau khi lễ bái liệt tổ, tiệt tông, Nặc Đức Kha Đế lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen đưa cho Tề Bắc nói:
- Đây là công văn cấp đất cho cháu, cháu hãy lập tức lên đường đi tới thành Tây Linh trước.
- Cái gì?
Tề Bắc há to mồm, nửa đêm bắt hắn lập tức rời đi. Nặc Đức Kha Đế không để ý đến Tề Bắc, mở miệng nói:
- Tiểu Cửu, Thập Tam, các ngươi đi ra đây.
Đột nhiên có hai người khoác áo đen xuất hiện quỷ dị đứng trước mặt Nặc Đức Kha Đế, cung kính nói:
- Tham kiến chủ nhân.
- Sau này ta không còn là chủ nhân của các ngươi nữa, Nặc Đức Tề Bắc mới là chủ nhân của các ngươi. Từ giờ về sau hãy đi theo hắn.
Nặc Đức Kha Đế nói.