Nhưng vách đá này sâu không thấy đáy, bọn họ lại không có ma sủng có khả năng phi hành, cơ bản là không có cách nào đi xuống.
- Địch Á, huynh mau nghĩ cách cứu đại sư tỷ đi.
Tiểu Hắc gấp đến độ lôi kéo Địch Á muốn ngã, khóc hu hu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Mà tiểu tử Địch Á cũng ra ngoài rèn luyện lần đầu, gặp tình huống này, tinh thần hoảng loạn, tay chân luống cuống không biết phải làm sao. Diêm Phương Phỉ và Tiểu Cửu đang nhanh chóng rơi xuống. Khí tức cuồng bạo trên người con Băng Nguyên Tuyết ly đã dần dần tiêu tán, suy nghĩ trong đầu nó chuyển biến cực nhanh, hai mắt trở nên nhu hòa, móng vuốt nhanh chóng chụp được vào xiêm y của Diêm Phương Phỉ. Tiểu Cửu bị va chạm không phải nhẹ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Phát hiện thân mình đang ở giữa không trung, Diêm Phương Phỉ đã cách xa nàng như vậy.
- Ngự Phong Thuật.
Tiểu Cửu lộ ra vẻ hết sức tĩnh táo, miệng nàng nhanh chóng mín lại, trong nháy mắt phóng xuất ra Ngự Phong Thuật, tốc độ nhất thời chậm lại, sau đó lao xuống phía dưới mà, chụp lấy Diêm Phương Phỉ đang bị hôn mê. Kéo tay Diêm Phương Phỉ, Tiểu Cửu chậm rãi giảm tốc độ. Dưới đáy vách đá không có tuyết đọng, cỏ hoang mọc khắp nơi, không khí cực kỳ nóng bức, là thế giới trái ngược hoàn toàn với đỉnh núi. Chắc hẳn trước giờ chưa có dấu chân người đi qua nơi này. Lúc này, Tiểu Cửu nhìn thấy hài cốt không lồ, trong lòng không khỏi bị chấn kinh, cả người như co lại. Chỗ này có thể có nhiều ma thú, là lãnh địa của ma thú cũng nên, thậm chí có thể có nhiều ma thú cường đại.
- Chít chít..
Băng Nguyên Tuyết Ly nhảy từ trên người Diêm Phương Phỉ xuống, hướng về phía Tiểu Cửu gọi một tiếng, sau đó hướng phía trước mà phóng đi. Đợi một lát sau, Băng Nguyên Tuyết Ly thấy Tiểu Cửu vẫn dìu Diêm Phương Phỉ đứng im tại chỗ, quay đầu lại kêu chít chít hai tiếng. Tiểu Cửu hiểu ý, Băng Nguyên Tuyết Ly muốn nàng đi theo nó, xem chừng nó đã bị Diêm Phương Phỉ thuần phục. Băng Nguyên Tuyết Ly nhanh chóng tìm được một huyệt động tự nhiên. Tiểu Cửu dìu Diêm Phương Phỉ đi vào. Băng Nguyên Tuyết Ly há miệng, xuất ra sóng âm đem hòn đá chặn trước cửa huyệt động. Làm xong mọi chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh chấn động kịch liệt, âm thanh này là do một đám quái vật to lớn chạy nhanh qua mà sinh ra. Tiểu Cửu lắc mình lướt người lên trên, thông qua khe hở của tảng đá quan sát tình hình bên ngoài. Vừa nhìn ra, Tiểu Cửu hít một ngụm lãnh khí, nàng thấy ở bên ngoài là một con cự thú, toàn thân có vảy đỏ như lửa, có vài phần giống với khủng long ở kiếp trước của Tề Bắc. Cự thú này quay đầu ngó nghiêng, nhìn xung quanh, lỗ mui to lớn của nó thở ra làn khói đỏ dày đặc. Nó há miệng lộ ra một hàm răng sắc bén, những cái răng nanh dài bén nhọn, trên hàm răng còn những vệt máu chảy dài xuống. Một hồi lâu, con thú này không phát hiện ra điều gì mới tiếp tục đi tiếp. Tiểu Cửu thở không ra hơi, trong góc huyệt động dáng dấp Băng Nguyên Tuyết Ly giống như con người,m óng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào bộ ngực, bộ dáng cực đáng yêu.Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Diêm Phương Phỉ kiểm tra thương thế của nàng. Thương thế của nàng chủ yếu ở hai chỗ. Một là bộ ngực bị hai mắt của Băng Nguyên Tuyết Ly bắn ra chùm năng lượng tạo thành ngoại thương. Thứ hai là nội thương do Băng Nguyên Tuyết Ly tạo ra, tổn thương tới nội phủ.
“Xoẹt…” một tiếng, Tiểu Cửu trực tiếp xé bỏ xiêm y dính đầy máu của Diêm Phương Phỉ. Một đôi thỏ ngọc cao ngất không bị kìm nén nhảy ra bật tưng tưng, run rẩy. Nhưng ở bộ ngực cao ngất, trắng mịn ấy có hai vết thương đang chảy máu không dứt. Tiểu Cửu lấy ra một cái bình ngọc, đem thuốc bên trong rắc lên miệng vết thương. Vết thương nhanh chóng được cấm máu, sau đó nàng cẩn thận băng bó vết thương. Rồi Tiểu Cửu lại lấy ra một viên đan dược, cạy miệng Diêm Phương Phỉ ra nhét vào và nàng ngồi xuống bên cạnh tu luyện. Cũng không biết đã qua bao lâu, Diêm Phương Phỉ tỉnh lại, đột nhiên che ngực, thét lên một tiếng chói tai. Ánh mắt như phát hỏa nhìn Tiểu Cửu. Nàng cũng không biết Tiểu Cửu là nữ nhân. Tiểu Cửu quay đầu lại, liếc Diêm Phương Phỉ một cái, hiểu vì sao nàng ta tức giận, nhẹ nhàng giải thích.
…
…
Thành Giao Nhân, gió tuyết mù trời, làm cho trời đất có vẻ mơ hồ, không rõ ràng. Đây là thành thị của Thú Nhân, không hùng vĩ bằng thành Tây Linh. Nếu như không có tường thành thấp bé bao quanh, mới nhìn vào sẽ cho là một thôn xóm hơi to một chút. Thật ra thì Thú Nhân tộc trước giờ không có thói quen xây tường thành. Bởi vì thành Giao Nhân cách biên giới của Kim Diệp hoàng triều không xa, nên lúc này mới dựng lên tường thành. Thú Nhân tộc coi trọng tiến công, dùng xương máu để công thành chiếm đất. Với chuyện phòng thủ thì bọn họ khịt mũi kinh thường. Chẳng qua lúc này thành Giao nhân đã trở thành của đại quân Thú Nhân. Nơi này đóng hơn một vạn quân nhân Thú nhân, là một tổ chức quân đội, đảm nhận bảo vệ quân lương để ở đây. Đám Tề Bắc gồm mười một người đang đứng cách thành Giao nhân không xa, đang thương lượng làm sao đi vào thành trong im lặng, không một tiếng động để tiến hành đầu độc.
- Thành chủ đại nhân! Kho quân lương của Thú nhân đều dùng ma pháp cấm chế bao phủ, nếu có người xông vào sẽ báo động.
Khắc La mở miệng nói, thân là thống lĩnh quân đội Thú nhân, cho nên đối với phòng ngự của Thú nhân hắn vô cùng rõ ràng.
“Ma pháp cấm chế? Thứ mà bổn thiếu gia không sợ chính là ma pháp cấm chế.” Tề Bắc thầm nghĩ
- Huyễn ảnh, muội ẩn thân đi vào, tìm ra vị trí của kho quân lương đi.
Tề Bắc nói với Huyễn Ảnh.
- Vâng, thiếu gia.
Huyễn Ảnh lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, nàng rốt cục cũng có cơ hội để thể hiện. Có thể giúp đỡ cho thiếu gia rồi, không còn là gánh nặng nữa. Ở Thanh diệp bị Long Giáp Quân vây công đã trở thành sự đả kích thật mạnh đối với nàng. Thân hình Huyễn Ảnh lóe lên một cái, nháy mắt biến mất trong gió tuyết, tốc độ cực nhanh, mọi người đứng xung quanh cũng không kịp phản ứng.
- Thiếu gia, tiểu muội...
Vẻ mặt của Kim Cương không dám tin tưởng. Hắn không biết Huyễn Ảnh đã khơi thông kinh mạch bị bế tắc. Thức tỉnh lực lượng bị áp chế ở trong cơ thể.
- Haha! Kim cương chớ trách bổn thiếu gia, là Huyễn Ảnh bảo ta không được nói với ngươi, để cho ngươi món quà vui mừng đó mà!
Tề Bắc cười nói. Kim Cương lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Tề Bắc, trong đôi mắt mang theo lệ quang đầy kích động.
- Được rồi, đứng dậy đi. Những gì bổn thiếu gia đã hứa là sẽ làm được. Huyễn Ảnh đã như vậy thì hai người cũng phải cố gắng lên.
Tề Bắc vỗ vỗ bả vai Kim Cương. Kim Cương hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn Tề Bắc. Tề Bắc nói đã hứa là sẽ làm được, chuyện tình đã hứa với hắn cũng sẽ như thế. Hắn có cả đời để đi theo Tề Bắc, ở bên cạnh Tề Bắc, thay Tề Bắc chinh chiến khắp nơi.
- Thiếu chủ, vừa rồi là tiểu thư sao? Sẽ không có chuyện gì xảy ra với tiểu thư chứ?
La Khắc một lần nữa lại kích động. Gia tộc thú thần lại có thêm hai hậu duệ xuất sắc.
- Không có chuyện gì đâu!
Kim Cương gật đầu nói.
- Năm đó phu nhân mang thai tiểu thư, Vu Thần vô sỉ lợi dụng nghi thức chúc phúc, bày ra vu thuật hãm hại phu nhân. Giam cầm thú thần lực của phu nhân. Nếu không Bỉ Mông làm sao dám động thủ với gia tộc Thú Thần. May mắn là Thú Thần che chở, tiểu thư vẫn bình an vô sự, đã đánh thức được huyết mạch Thú Thần trong cơ thể.
Khắc La nói. Kim Cương nắm chặt hai tay, hắn không cách nào quên được ngày hôm đó. Cừu hận này chỉ có thể dùng máu của cừu nhân mới có thể rửa sạch.
- Thành chủ đại nhân, huyết mạch nguyên hình của tiểu thư là…?
Khắc La hỏi với vẻ mặt kích động.
- Mèo… Màu trắng bạc
Tề Bắc nhớ tới bộ dáng của Huyễn Ảnh sau khi hóa thú. Hoàn toàn không có chút gì gọi là xấu xí, ngược lại còn hết sức xinh đẹp.
- Thiên Miêu!
Khắc La há to miệng nói.