Trong hậu viện phủ thành chủ, con suối vẫn tiếp tục êm đềm chảy, lấp lành trên đó một tầng kim quang. Cách đó không xa, trên một cây đại thụ, mấy con Đông Tuyết điểu đang líu ríu kêu gọi bạn tình. Đây quả là một ngày đẹp trời. Tuy nhiên, tâm hồn Yên Linh có chút phập phồng không yên, trong tay cầm một viên đá, ném vào dòng suối, dường như đang giận hờn với ai đó.
- Này, con cá phủ ta chọc giận nàng hả?
Tề Bắc đầu tóc đơn giản, khoác một chiếc áo choàng đi tới cạnh Yên Linh cười hỏi. Khuôn mặt Yên Linh ửng hồng, khẽ hừ lạnh một tiếng, dòng nước phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt tinh xảo với nụ cười giận dỗi, mặt nước rung động khiến nụ cười kia tản ra.
- Nghe nói nàng tìm ta nhiều lần, có chuyện gì không?
Tề Bắc lơ đễnh hỏi, tiểu Tinh Linh bộc lộ tính tình quả là khả ái thật dễ thương.
- Ngươi đùa giỡn ta…
Yên Linh cũng không trả lời mà tức giận nói.
- Đùa giỡn nàng? Sao lại nói thế? Yên Linh đáng yêu như thế, người nào nỡ trêu cợt nàng chứ?
Vẻ mặt Tề Bắc vô tội nói.
- Ngươi thừa biết ta ở bên ngoài mà…mà vẫn còn cố ý…
Yên Linh oán hận nói. Tề Bắc có chút buồn cười, lúc ấy hắn đang hành sự cùng với Huyễn Ảnh, đương nhiên biết được Yên Linh lặng lẽ kê lỗ tai lắng nghe ở ngoài cửa. Trong lòng hắn khẽ động, liền phất tay dùng nội lực hất văng cửa ra, rồi còn lớn tiếng hô: “Ai đang rình coi?” Thật ra thì trước cửa có một tầng bình phong nên Yên Linh chả nghe thấy gì cả, bất quá vẫn bị Tề Bắc hù cho giật hết cả mình. Lúc sau nghĩ lại mới biết là hắn đang giỡn nàng.
- Vẫn còn cười, ngươi vẫn còn cười...
Yên Linh cầm trường kiếm Tinh Linh lên gõ tới cánh tay Tề Bắc. Yên Linh không tuốt kiếm ra khỏi vỏ nên lực đạo cũng không lớn, chỉ muốn mượn cách này để phát tiết bất mãn trong lòng một chút mà thôi. Chỉ là, trường kiếm tiếp xúc đến cánh tay Tề Bắc, đột nhiên một cỗ lực phản chấn khổng lồ truyền đến, Yên Linh cả kinh kêu lên một tiếng, trường kiếm rơi xuống trên mặt đất, chỗ cổ tay bị chấn rách ra, máu tươi chảy xuống. Tề Bắc cũng là lấy làm kinh hãi, cấp bách bước lên phía trước cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Yên, xé một miếng vải đem miệng vết thương của nàng băng lại.
- Thật xin lỗi, ta không cố ý.
Tề Bắc phiền muộn nói, Long Hóa của Thần Long đệ nhị biến chính là hai cánh tay, mặc dù đã hoàn thành Long Hóa, hơn nữa hắn bây giờ là không ở trạng thái Long Hóa, nhưng cánh tay hắn đang không ngừng được cải tạo, có thể là Yên Linh một kích vừa rồi đánh trúng phần long lực đang cải tạo, kết quả xuất hiện trạng thái phản chấn.
- Ta không sao, ngươi buông tay ra.
Yên Linh nói, nàng tin tưởng Tề Bắc không cố ý, hẳn đó là chỉ là một loại bản năng bảo vệ của thân thể, bất quá vậy cũng quá dọa người rồi, thực lực của hắn thật dường như càng ngày càng sâu không lường được nữa. Tề Bắc buông bàn tay nhỏ bé của Yên Linh ra, trong lúc nhất thời giữa hai người trầm mặc.
- Không phải ngươi muốn biết chuyện tình của Tinh Chủ sao?
Yên Linh đột nhiên mở miệng nói.
- Đúng vậy, hiện tại nàng nguyện ý nói ư?
Tề Bắc hỏi. Yên Linh gật đầu, ngồi lên một khối đá xanh bên dòng suối, nhìn cá bơi lội trong dòng nước trong suốt, khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Mấy lần tới tìm ngươi, ta cũng đều là len lén tới, Tinh Chủ không cho phép ta tiết lộ chuyện của ngài dù chỉ là một chút. Tề Bắc không gì cả, ngồi đợi nàng nói tiếp.
- Chúng ta cũng nhìn ra được, Tinh Chủ động đã tâm đối với ngươi, ngươi là một nam nhân duy nhất bước vào được trong nội tâm của ngài ấy. Ngài làm đến đây là quá mệt mỏi rồi, chúng ta cũng hy vọng có thể có một người để ngài ấy chia sẻ mọi chuyện, có thể cho ngài ấy một bờ vai để dựa vào, khiến ngài ấy không còn phải thống khổ, cô độc như vậy nữa.
Yên Linh lẩm bẩm nói.
- Nhưng nàng ấy cũng không nguyện ý cho ta lại gần, nàng ấy một mực trốn tránh ta.
Tề Bắc nói.
- Đó là bởi vì Tinh Chủ sợ liên lụy đến ngươi.
Yên Linh có chút kích động nói.
- Vậy nàng hãy nói cho ta biết cơ thể của Tinh Thần bị làm sao vậy?
Tề Bắc nói. Đôi mắt đẹp của Yên Linh đột nhiên nổi lên mấy lệ quang, nhớ lại chuyện gì đó tựa hồ làm nàng sợ hãi.
- Ngươi biết có biết Tinh Chủ là Nguyệt Tinh Linh không? Nguyệt Tinh Linh là hoàng tộc của Tinh linh tộc, mà Tinh Chủ là công chúa trong hoàng tộc, có tôn quý nhất. Vốn thân phận của nàng như vậy cho đến khi nàng trưởng thành, trở thành nữ vương của Tinh Linh tộc. Nhưng ba mươi năm trước Hắc Ám bạo động... Phá hủy tất cả...
Yên Linh nói đến Hắc Ám bạo động, trong giọng nói không thể che giấu sự sợ hãi.
“Ba mươi năm trước? Hắc Ám bạo động?” Tề Bắc đột nhiên có một chút ấn tượng, tuy nói ba mươi năm trước hắn vẫn chưa ra đời, bất quá hắn có nghe nói qua và trên quyển sách nào đó đã từng ghi lại về Hắc Ám bạo động. mặc dù cánh cửa của Cửu tầng U Minh bị phong ấn mười vạn năm rồi, nhưng thế lực hắc ám còn sót lại trên thế gian này cũng không cam lòng thất bại, trong lịch sử đã từng có vài lần Hắc Ám bạo động trên phạm vi lớn. Bất quá, ba mươi năm trước, phạm vi của Hắc Ám bạo động cũng không lớn, lúc đó Kim Diệp hoàng triều cũng không có bị ảnh hưởng gì, cho nên cho dù Tề Bắc đã từng thấy ghi lại nhưng ấn tượng cũng không sâu lắm.
- Mấy tên Hắc Ám Ma Pháp Sư Thánh phẩm tà ác dùng một cái triệu hồi trận của Cửu tầng U Minh lưu lại, lấy tánh mạng làm đại giá triệu hồi Trớ Chú Chi Thần (thần nguyền rủa) thuộc Cửu tầng U Minh, mặc dù Trớ Chú Chi Thần kia bị các cường giả tuyệt thế của Ngũ Đại Thánh Địa tiêu diệt nhưng khí tức nguyền rủa vẫn còn sót lại, hắn đã tàn sát toàn bộ Tinh Linh tộc dưới lòng đất. Khi đó, Tinh Chủ vẫn con nhỏ, trơ mắt nhìn mẫu thân của nàng là nữ vương Tinh Linh tiền nhiệm vì bảo vệ tộc nhân mà chết. Khi đó cô ấy đã sử dụng một loại lực lượng đặc thù, đem toàn bộ khí tức nguyền rủa hấp thu vào cơ thể, từ đó về sau bộ dáng đã trở thành như hiện tại.
Yên Linh vừa nói, lệ đã rơi đầy mặt. Tề Bắc không hề nghĩ tới sự việc đã xảy ra như vậy, nhưng ngay sau đó, sự thương tiếc trong lòng hắn chuyển thành sự căm phẫn.
- Mộ Dung Tinh Thần vì Tinh linh tộc phải hy sinh lớn như thế, vì sao Tinh linh tộc không nghĩ biện pháp giải trừ khí tức nguyền rủa trên người nàng, ngược lại khiến cho nàng mang theo ba nha đầu khác tới thành Tây Linh hỗn loạn để tranh giành?
Tề Bắc lạnh lùng nói, bất bình thay cho Mộ Dung Tinh Thần. Yên Linh trầm mặc một hồi, nói:
- Chuyện không giống như ngươi nghĩ, là Tinh Chủ không muốn liên lụy tộc nhân, tự nguyện đi khỏi.
- Các tộc nhân các người để nàng ra đi dễ dàng vậy sao?
Tề Bắc giễu cợt nói. Ba mươi năm trước, Mộ Dung Tinh Thần mới bao nhiêu tuổi? Rốt cuộc là nàng tự nguyện dùng loại ma pháp đặc thù để hấp thụ khí tức nguyền rủa kia, hay là bị tộc nhân bức bách hoặc là lừa gạt sử dụng, điều này còn khó nói. Còn nữa, một cô bé Tinh Linh cho dù có lòng thương người không muốn liên lụy tộc nhân, nhưng chỉ cần tộc nhân của nàng vẫn muốn nàng ở lại thì một cô bé như nàng há có thể từ chối chứ? Nàng nhỏ như vậy thì làm gì chủ kiến mãnh liệt như vậy? Một cô bé không có cha mẹ, xảy ra chuyện này, phản ứng đầu tiên là muốn tìm người dựa vào.
- Thật ra thì... Thật ra thì...
Yên Linh giọng nói lộ ra vẻ vô lực trong đó.
- Thật ra thì sao, sau đó phát sinh cái gì?
Tề Bắc ngắt lời Yên Linh, hỏi.
- Sau đó, Tinh Chủ rời đi, nữ vương Tinh Linh để lại cho nàng một tín vật của Long tộc, đó là tín vật của một Chân Long được sự trợ giúp bởi nữ vương đã lưu lại đây. Sau đó không lâu, một vị trưởng lão Long tộc tìm tới, lão ta cho Tinh Chủ một chiếc vảy rồng, nói có thể áp chế khí tức nguyền rủa trên người Tinh Chủ, nhưng nếu như muốn hoàn toàn đi trừ nguyền rủa, cần lực lượng của Long thần, nhưng mà Long thần mười vạn năm trước đã biến mất.
Yên Linh nói.
- Long thần? Vảy rồng... Khó trách...
Tề Bắc thầm nghĩ, nhớ lại ngày đó ở trên giường Mộ Dung Tinh Thần nhìn qua có vết hằn của vảy rồng, nguyên lai là dùng để áp chế khí tức nguyền rủa trên người nàng.